Chương 865: Dời tảng đá đập chân mình
Trong sơn cốc, mấy người hoặc ngồi hoặc đứng, mặt mỉm cười nhìn Phương Hành.
Trước nhất là Sở Từ thân mặc váy trắng, xinh đẹp linh lung, trên mặt còn có vệt nước mắt, bên người Sở Từ, một nữ hài mặc váy vàng mặt tươi cười, còn một chút đắc ý, không ngờ là Yêu Địa Ô Tang Nhi, bên người Ô Tang Nhi là một nam tử thấp bé mặc áo bào xám, bộ dáng hèn mọn, thấy Phương Hành liền có loại vô thức muốn tránh đi, rõ ràng là Đạo Tử Vô Ảnh Sơn Ngụy Vô Kỵ đã lâu không gặp.
Bên cạnh mình là một người cực kỳ anh tuấn, vai khiêng hoàng kim mâu, khí tức oai hùng chấn động tâm hồn, không phải Cô Nhận Sơn Kim Sí Tiểu Bằng Vương thì là ai? Bên cạnh Tiểu Bằng Vương, một tinh tinh người cao hơn ba trượng, lông đen, tay cầm Thủy Hỏa Đại Bổng, đang nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hung hãn không hiểu, sau lưng hắn là đệ tử Đại Tuyết Sơn Vương Quỳnh hạnh hoàng y sam, khí khái hào hùng...
Chính là đám người này đột nhiên xuất hiện, mới tránh khỏi tình huống Thần Tú bị trảm, trợ giúp Phương Hành trốn vào Tịch Diệt Cốc.
Trong lúc nhất thời, Phương Hành cảm động, thật lâu mới bình phục tâm tình, thở dài:
- Đám khốn kiếp các ngươi quá tốt rồi...
Mọi người không khỏi im lặng, nghĩ thầm còn chưa được cảm tạ, trước đã bị mắng...
- Bất quá các ngươi là làm sao kịp thời xuất hiện như thế?
Phương Hành một bộ lòng vẫn còn sợ hãi, nhìn thoáng qua Thần Tú nói:
- Kém chút ta đã chặt tiểu hòa thượng...
- Còn không bằng chặt đi, trên ót có một cái bọc lớn, vừa đau lại khó coi...
Vẻ mặt Thần Tú như đưa đám, cực kỳ uể oải hét lên.
- Cũng may đuổi kịp!
Đám người Sở Từ cũng nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói:
- Bảy ngày trước, chúng ta đạt được Ma Châu Bắc Minh gia truyền tin, nói ngươi định bắt Phật Tử của Bỉ Ngạn Tự, kết quả thất thủ, bị vây ở Ma Châu, nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta đều đến cứu ngươi...
Phương Hành liếc mắt nói:
- Tiểu gia bản sự lớn như vậy, sao có thể dễ dàng bị nhốt, trên thực tế ta bắt cóc thành công rồi?
Những người khác trợn trắng mắt nhìn hắn, nghĩ thầm đến bây giờ vẫn không quên nói khoác bản lãnh của mình...
Ô Tang Nhi cười nói:
- Lúc ấy chúng ta cũng cân nhắc đến điểm này, bất quá không cách nào chứng thực. Lại thêm sự tình khẩn cấp, không rảnh đi xác định thông tin thật giả, mọi người thương lượng cũng khó có thể quyết đoán, ngược lại là Tiểu Bằng Vương nói một câu rất có đạo lý, nếu sự tình ngươi thất thủ là thực, chúng ta không cứu, chẳng phải trơ mắt nhìn ngươi mất mạng? Coi như sự tình ngươi thất thủ là giả, nếu chúng ta có tai như điếc, không đi một lần, chỉ sợ ngươi biết cũng sẽ tức giận, cảm giác chúng ta không thèm để ý sinh tử của ngươi...
- Ừm...
Phương Hành vỗ trên ót Tiểu Bằng Vương một cái, gật đầu nói:
- Nói rất có lý!
Tiểu Bằng Vương cơ hồ khóc lên:
- Ta nói có lý ngươi còn đánh ta?
Phương Hành nói:
- Ai bảo ngươi nói xấu ta?
- Chính ngươi rõ ràng cũng thừa nhận, còn là nói xấu sao?
Tiểu Bằng Vương vẫn không dám cứng rắn đối kháng hắn, bĩu la hét đi qua một bên, oán thầm:
- Cái kia chính là lời nói thật!
- Cho nên chúng ta tới, vô luận như thế nào, cũng phải trước xác định an nguy của ngươi!
Vương Quỳnh mở miệng:
- Trước khi tới đây, cũng hy vọng có thể đạt được Thần Châu tương trợ, đáng tiếc kết quả khiến người ta thất vọng... Được rồi, những chuyện này, chờ có cơ hội sẽ nói tỉ mỉ, nói tóm lại, cũng có không ít người tương trợ, nói thí dụ như pháp bảo có thể hóa thành màn nước che đậy thân hình, là Thiên Nhất cung thiếu cung chủ tặng, quả thực giúp đại ân!
- Hơn nữa Trấn Uyên Bộ Hồng Anh tướng quân cũng sai người tiến đánh lãnh địa Ma Châu, giúp chúng ta chia sẻ không ít áp lực!
- Hắc hắc, sau khi đi vào, chúng ta liền cảm thấy sự tình ngươi thất thủ hơn phân nửa là giả, Ma Châu thiết trí rất nhiều nghi trận, muốn dẫn chúng ta mắc câu, bất quá có Chúng Sinh đại thuật của Tang Nhi, thôi diễn hung cát trận lý, lại thêm chúng ta hành sự cẩn thận, những nghi trận mà các cổ tộc bày ra, chẳng những không bắt được chúng ta, ngược lại bị chúng ta tương kế tựu kế, phá vỡ mấy chỗ, lại bắt con tin ép hỏi, cuối cùng xác định bọn họ vây ngươi là giả, vì vậy che đậy dấu vết đi tới Tịch Diệt Cốc tìm ngươi, chuẩn bị ở lúc cần thiết giúp ngươi một tay...
Không Không Nhi mở miệng, nhếch miệng cười nói, hơi có chút đắc ý.
- Nói tóm lại, sự thật chính là như vậy, chúng ta đến kỳ thật không muộn, thời điểm tiểu hòa thượng bị người Bắc Minh tộc mang đến Tịch Diệt Cốc, chúng ta đã đến, bản muốn nhân cơ hội cứu hòa thượng ra, bất quá người Ma Châu tới càng ngày càng nhiều, ngược lại không tiện ra tay, sau đó ngươi mang theo Phật Tử đến đổi hòa thượng, chúng ta cũng nhìn ở trong mắt, vốn nên sớm hiện thân cứu giúp, lại cảm giác thực lực song phương ngày đêm khác biệt, mạo muội xuất thủ bất quá là cùng một chỗ thất thủ, liền tạm thời nhẫn nại, do Tang Nhi muội muội tự mình thôi diễn, mượn thần lực trên Phong Thiện Đỉnh, ở trong cốc bày ra một đại trận ngăn cách thiên địa, sau đó mới tìm thời cơ phù hợp xuất thủ cứu ngươi!
Kim Sí Tiểu Bằng Vương nói:
- Về sau ngươi cũng thấy, chúng ta vốn còn muốn càng ổn thỏa hơn mới động thủ, lại phát hiện ngươi vì bảo vệ một tia chân linh của tiểu hòa thượng, mà muốn đích thân xuất thủ trảm hắn, chỉ sợ sau đó ngươi sẽ hối hận, lúc này mới vội vã ra tay, cũng may Tang Nhi muội muội lợi hại, thôi diễn ra quỹ tích của những đại trận kia, truyền thụ cho chúng ta, chúng ta lại mượn pháp bảo che đậy khí tức của Thiên Nhất cung, thừa cơ tới gần, lúc này mới khó khăn lắm phá vỡ trùng vây, đưa các ngươi vào trong cốc...
Hành tích của đám người Sở Từ cũng không phức tạp, rải rác mấy câu đã nói minh bạch.
Phương Hành nghe xong, cũng có chút cảm khái, phản ứng đầu tiên là đứng ở cửa cốc nhìn ra phía ngoài kêu lớn:
- Móa*** Bắc Minh gia, các ngươi tính sai đi ha ha ha ha, lại còn muốn dẫn bạn của tiểu gia tới uy hiếp ta, thực nghĩ bọn hắn là ăn chay sao?
Ngoài cốc, các tu sĩ Tịnh Thổ đã bao bọc vây quanh sơn cốc, vốn bởi vì đại trận bất thình lình phong tỏa toàn bộ Tịch Diệt Cốc mà hoang mang lo lắng, lại nghe Phương Hành nói như thế, sắc mặt càng khó coi, nhất là Thần Tử Bắc Minh tộc Bắc Minh Kiêu càng cuồng nộ không thôi, sắc mặt nhăn nhó tới cực điểm, nếu không phải tu vi thâm hậu, thì suýt chút nữa đã phun máu.
Sự thật giống như Phương Hành nói, Bắc Minh tộc giống như nâng đá đập chân mình.
Kế hoạch ban đầu là kích Thần Tú đến, dùng để trao đổi Phật Tử của Bỉ Ngạn Tự, nhưng Bắc Minh Kiêu không biết đủ, dùng mình độ người, cho rằng Phương Hành không có khả năng chỉ vì một hòa thượng vô thân vô cố mà thả Phật Tử của Bỉ Ngạn Tự, cho nên muốn lừa gạt càng nhiều người tới, để bức Phương Hành đi vào khuôn khổ, nhưng đại khái hắn cũng không nghĩ tới, nhóm người này có can đảm xâm nhập Ma Uyên cứu người, lại có mấy cái là hạng người bình thường?
Kế hoạch dụ bắt kia, ở trước mặt bọn hắn thành thùng rỗng kêu to, ngược lại bị bọn họ xâm nhập vào, lấy được cơ hội, ở thời điểm Phương Hành hãm sâu tuyệt địa giúp một tay, tạm thời hóa giải nguy cơ...
Nếu ngay từ đầu không dẫn dụ bọn họ vào cuộc, sự tình sẽ không phiền phức như thế.
Đương nhiên, nếu như thế sẽ càng hỏng, một khi Thần Tú chết, sự tình càng không biết rơi vào hoàn cảnh đáng sợ đến bực nào...
Cổ tộc khác đều không phải người ngu, hơn nữa Phương Hành nói quá rõ ràng, tự nhiên đều hiểu ngọn nguồn của sự tình, ánh mắt nhìn về phía Bắc Minh Kiêu đã cực kỳ không hài lòng, cho dù là Phật Ấn, ánh mắt cũng lạnh lẽo nhìn Bắc Minh Kiêu, có ý tứ quở trách, nhưng dù sao hắn còn tu dưỡng, không tiện trực tiếp trách mắng mà thôi.
Mà đủ loại ánh mắt, cũng để Bắc Minh Kiêu xấu hổ đan xen, lửa giận ba trượng.
- Ma đầu, ngươi tạm thời trốn vào trong cốc, hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết!
Hắn hét lớn một tiếng, pháp bảo trong tay ầm ầm đánh vào đại trận, đồng thời lệnh người Bắc Minh tộc toàn lực oanh kích đại trận, tạo nên tầng tầng gợn sóng:
- Ngươi thật cho rằng chỉ là đại trận liền có thể ngăn cản chúng ta sao? Mau mau bó tay chịu trói, nếu không chờ chúng ta đánh vào, không chỉ ngươi và hòa thượng kia, tất cả những người này đều khó thoát khỏi cái chết!
Lúc này hắn vì phá vỡ đại trận của Tịch Diệt Cốc, đã sử dụng khí lực bú sữa mẹ, chỉ tiếc đại trận ngoài Tịch Diệt Cốc kia là tồn tại bực nào, chính là dùng Phong Thiện Đỉnh làm trận nguyên, lại bị thiên tài thuật pháp, truyền nhân của Chúng Sinh đại thuật Ô Tang Nhi tự mình thôi diễn bố trí, nếu ngạnh công, lại có bao nhiêu người có thể phá vỡ vĩ lực của Phong Thiện Đỉnh? Nếu thôi diễn, lại có mấy người trận thuật vượt qua Tang Nhi?
Trong lúc nhất thời, pháp bảo ầm ầm, thần lực xen lẫn, đại trận của Tịch Diệt Cốc lung la lung lay, linh quang dập dờn, lại không có chút dấu hiệu tổn hại nào.
Mà Phương Hành nhìn mấy lần, biết người Tịnh Thổ căn bản không có khả năng đánh vào, không khỏi cười phá lên:
- Nhìn ngươi thổi rất lợi hại, có bản lĩnh ngươi đánh vào thử một chút, ha ha ha ha, tiểu gia ở chỗ này chờ ngươi, ngươi đến ah...
Thần Tú và con lừa cũng đầy bụng tức giận, một cái ở bên trái, một cái ở bên phải hô:
- Có bản lĩnh đến ah!
- Oa à à...
Bàn về mắng chiến, Bắc Minh Kiêu làm sao mắng qua ba tên hỗn đản này?
Hắn giận sôi lên, hận không thể lao vào đại trận giết người...
Ngược lại là Phương Hành mắng vài câu, thoáng xuất khí, cũng tò mò nhìn về phía Ô Tang Nhi:
- Tiểu lắm miệng, vừa rồi nghe các ngươi nói lợi hại như vậy, như cái gì cũng cân nhắc đến vậy, kết quả cuối cùng không phải chúng ta vẫn bị vây ở trong cốc này sao?
- Ngươi... Ngươi mới lắm miệng, ngươi mới lắm miệng...
Nàng vừa nghe đến tên hiệu, Ô Tang Nhi vốn đang giống như một đại gia khuê tú, thiếu chút nữa nhảy dựng lên:
- Trước kia ngươi gọi ta nói nhiều ta đã không thích, hiện tại lại gọi ta lắm miệng, uổng ta bất chấp nguy hiểm tới cứu ngươi, ta cho ngươi biết, hiện tại ta đã tận lực không nói nhiều ở trước mặt người khác, có rất ít người biết ngoại hiệu của ta, đều nói ta là tiểu thư khuê các ôn nhu, người cầu thân không biết có bao nhiêu, chúng ta mười năm không gặp, ngươi đã không hiểu rõ ta, lại còn gọi ta như vậy, rõ ràng là đang chê cười ta, hơn nữa ngươi còn hoài nghi ta sẽ vây chết chúng ta ở trong sơn cốc này, vậy không riêng gì cười ta, còn đang chê cười Chúng Sinh đại thuật mà Căn Bá truyền thụ...
Phương Hành ủ rũ cúi đầu nói:
- Tốt tốt, ta sai rồi...