Lược Thiên Ký

Chương 869: Bồ Đề Quả

Chương 869: Bồ Đề Quả

Kim Ô!
Dù Phương Hành bịt lỗ tai cũng có thể nghe được đây là thanh âm của tên khốn kiếp kia, hắn sớm biết Kim Ô vào cổ tháp, nhưng lúc đi vào không thấy bóng dáng, cổ tháp lại quỷ dị như vậy, trong lòng còn đang âm thầm lo lắng gia hỏa kia có xảy ra chuyện gì không, lại không nghĩ tới thời điểm mình sắp cùng các tu sĩ Tịnh Thổ đại chiến, tên này liền xuất hiện, nỗi lòng lo lắng xem như rơi xuống, lại cảm nhận được một loại vui sướng khi xa cách trùng phùng, không tự chủ được nở nụ cười.
Mà biến cố bất thình lình, cũng làm cho đám người Bắc Minh Kiêu cẩn thận thu tay lại, biểu lộ khó hiểu, trong cổ tháp hoang vu này còn có sinh linh? Hơn nữa nghe thanh âm của sinh linh kia, lại còn nhận biết Phương Hành?
Cái này để bọn hắn cảm giác có chút không hiểu ra sao!
- Biểu ca!
Ô Tang Nhi nghe được thanh âm này, cũng vội vàng ngẩng đầu, nhìn về phía kim quang.
Chỉ thấy trong đêm tối, thình lình có một con quạ giương cánh bay tới, thân thể to lớn, cơ hồ che đậy bầu trời, lông vũ vàng óng ánh chiếu rọi không gian, giống như một vầng mặt trời chói chang, hơn nữa nó rõ ràng là một con quạ, nhưng biểu lộ trên mặt lại cực kỳ phong phú, đang duỗi thẳng đầu, vừa kinh vừa hỉ nhìn về phía Phương Hành.
- Ai nha ****, tiểu thổ phỉ thật là ngươi, ta còn tưởng mình xuất hiện ảo giác?
Đợi cho xác định người phía dưới chính là Phương Hành, trong mắt con quạ kia lộ ra vẻ ngạc nhiên, "Hô" một tiếng bay về phía Phương Hành, thế như chớp giật, bất quá ánh mắt vui sướng của Phương Hành dần dần trở nên kinh hãi, con quạ đen kia hiển nhiên là muốn từ không trung lao xuống ôm lấy mình, quá lắm rồi, hắn trực tiếp bay lên đạp một cước...
- Oa...
Kim Ô bị hắn đá ra xa mười mấy trượng, lăn trên mặt đất mấy vòng.
- Mẹ nó xú quạ đen, ngươi muốn đụng chết ta hả?
Phương Hành xách đao chỉ con quạ đen kia mắng to:
- Còn nữa, ngươi không phải nói đi Thần Châu tìm phương pháp để ta khôi phục tu vi sao? Sao vừa đi liền bảy năm, ngay cả một tin tức cũng không có. tiểu gia còn tưởng ngươi chết ở góc nào rồi...
- Tiểu thổ phỉ, đại gia ngươi, Kim gia ta và ngươi vừa thấy mặt liền hạ chân, ta không để yên cho ngươi...
Kim Ô từ dưới đất nhảy dựng lên, quơ cánh muốn xông lên liều mạng.
- Sao bọn họ lại đánh nhau?
Người chung quanh đều có chút hết chỗ nói, ngay cả tu sĩ Tịnh Thổ cũng cảnh giác nhìn bốn phía, không có lập tức xuất thủ.
- A? Tang Nhi, Tiểu Huyền tôn nhi, tinh tinh, còn có muội muội vòng sắt, sao các ngươi đều tới rồi?
Nghe Tiểu Bằng Vương hỏi, Kim Ô mới phát hiện các tu sĩ Yêu Địa khác, biểu lộ kinh ngạc không thôi.
- Bớt nói nhiều, trước giúp tiểu gia đánh một trận, giết chết mấy gia hỏa này lại nói!
Phương Hành hét lên một tiếng.
- Muốn đánh nhau, tốt!
Kim Ô lập tức thu hồi vẻ tức giận, ánh mắt âm trầm nhìn các tu sĩ Tịnh Thổ, miệng nói:
- Gọi mấy gia hỏa kia tới đã!
- Quả nhiên còn có người!
Ánh mắt đám người Bắc Minh Kiêu càng thêm ngưng trọng, đã từ thế công phạt hóa thành cảnh giác phòng thủ.
Tư vị trong lòng bọn họ thì đừng nói nữa, nghĩ thầm không phải nói tiểu ma đầu là chuột chạy qua đường, người người đánh hô sao, vì sao chẳng những bên Thần Châu có người không tiếc xâm nhập hiểm địa cứu hắn, bây giờ vào cổ tháp, cũng có thể đụng phải người quen, còn không chỉ một cái?
Thời điểm bầu không khí cực kỳ ngưng trọng, sát cơ lại nổi lên, Huệ Năng sau khi vào cổ tháp, một mực lẳng lặng nhìn bốn phía, thủy chung không nói một câu, vào lúc này giống như tỉnh lại, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Thần Tú và Phương Hành, cùng Kim Ô vừa mới xuất hiện, ánh mắt thâm thúy, thản nhiên nói:
- Các ngươi thật xác định muốn vào lúc này trước chém giết một trận sao?
Hắn không có tu vi, thanh âm cũng không cao, nhưng lời vừa nói ra, trong sân lại không người dám coi nhẹ.
Ngay cả Kim Ô, lúc này cũng giật mình, giống như nhớ ra cái gì đó, cảnh giác nhìn bốn phương.
Sát khí trong cổ tháp, chẳng biết lúc nào trở nên nồng nặc hơn rất nhiều.
Ánh mắt Kim Ô trở nên ngưng trọng lên, thậm chí còn một chút sợ hãi, đầu co rụt lại, vội vàng nói với Phương Hành:
- Tiểu thổ phỉ, nếu như đám khốn kiếp này không có đại thù ngủ với vợ ngươi mà nói, thì lát nữa lại giết, trong cổ tháp này rất cổ quái, ngươi trước đi theo ta, đệ tử Đại Tuyết Sơn đều ở bên kia chờ, đợi đi vào Thiên Điện, ta lại nói cho ngươi nghe...
- Ừm?
Trong lòng Phương Hành cũng cả kinh, vội vàng nhẹ gật đầu, nhìn về phía tu sĩ Tịnh Thổ.
- Chớ lên sát lục, trước theo ta đi, trong Phật điện có thể tạm lánh sát khí!
Bên Tịnh Thổ, Huệ Năng nhẹ giọng mở miệng, cất bước đi về phía một Thiên Điện ở hướng đông bắc.
Nhìn thấy Phật Tử như thế, mấy người khác tự nhiên càng không dám thất lễ, lập tức theo sau lưng, cảnh giác tách ra đám người Phương Hành.
Mà đám người Phương Hành cũng không biết trong miệng Kim Ô nói cổ quái là cái gì, không dám dông dài, đi theo hắn tới Thiên Điện ở hướng tây bắc, Sở Từ nãy giờ không nói gì, đi tới sau lưng Kim Ô, tức giận đá hắn một cước...
- Ngươi đá ta làm gì?
Kim Ô quay đầu trừng mắt.
Phương Hành đành phải bất đắc dĩ giải thích:
- Cô dâu nhỏ này của ta ngay cả ta còn chưa ngủ qua, ngươi nói như vậy nàng có thể không tức giận sao?
- Ngươi có vợ rồi?
Kim Ô kinh ngạc liếc nhìn Sở Từ, sau đó vội vàng ở trên người rút ra một cây kim vũ đưa tới.
- Đây là cái gì?
Sở Từ ngây ngốc, có chút không hiểu nhìn lại.
Kim Ô nói:
- Tiền mừng ah, bây giờ trên người không có đồ tốt, ngươi cầm tạm đi...
- Ách...
Câu nói kia làm cho Sở Từ đỏ mặt, lúng túng thối lui đến bên người Ô Tang Nhi.
Trong miệng nói chuyện, nhưng ai cũng không dám thả chậm tốc độ, đi nhanh về phía tây bắc quảng trường, qua một đường hẻm, lại tới trước mặt một cổ điện đen kịt rách nát, thình lình nhìn thấy trong Thiên Điện chạy ra một bóng người, dáng người nhỏ gầy, mặc áo gai, là đệ tử Đại Tuyết Sơn Lệ Anh, hắn thấy Phương Hành cũng cả kinh, đáy mắt lộ ra vui mừng.
- Lão đại, vậy mà thật là ngươi?
Sau đó lại cảnh giác nhìn chung quanh, thân thể tránh ra nói:
- Vào trong hãy nói!
Tiểu Quỷ Vương này xưa nay gan to bằng trời, lúc này lại cẩn thận như vậy, không khỏi làm Phương Hành chú ý, cũng không vội ôn chuyện, đoàn người đều vào Thiên Điện, Kim Ô lại cẩn thận đóng cửa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, Phương Hành thì nhìn vào trong, thình lình nhìn thấy bộ dáng trong Thiên Điện chỉ là một chùa miếu bình thường, ở giữa đặt một tượng Phật, lại cực kỳ rách nát, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, chỉ còn lại hình dáng, nhìn không ra năm đó là vị Phật nào.
Mà ở trước người tượng Phật, lại có hai người ngồi xếp bằng, nhắm mắt điều tức, một người mặc váy đỏ, một người mặc áo xanh, không phải đệ tử Đại Tuyết Sơn Lệ Hồng Y và Hàn Anh thì là ai? Hai người này thình lình đều có một thân sát khí, ngay cả lông mày cũng hiện đen mây. Lúc này đang ngồi xếp bằng bất động, lấy pháp lực chống cự sát khí cổ quái kia quấn thân, căn bản không biết hắn tới.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Phương Hành nhíu mày, vội vàng thấp giọng đặt câu hỏi.
- Một lời khó nói hết a...
Kim Ô thấp giọng hít một hơi, ung dung mở miệng.
Phương Hành nói:
- Vậy nói ngắn gọn!
- Miếu hoang này có gì đó quái lạ, đi vào được, ra không được!
Kim Ô giải thích khốn cảnh của bọn hắn, sau đó ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm đám người Phương Hành.
- Ách... như vậy liền xong rồi?
Phương Hành nghe không khỏi sửng sốt, ngơ ngác nhìn Kim Ô.
Kim Ô nói:
- Không phải ngươi bảo ta nói ngắn gọn sao?
Phương Hành nhảy dựng lên:
- Tin ta đánh ngươi không...
- Uy uy... Đừng đánh nhau...
Người bên cạnh bất đắc dĩ cười, vội vàng tách hai gia hỏa như gà chọi kia ra. Nghĩ thầm hai người này không phải nói quan hệ rất tốt sao, sao vừa gặp mặt đã muốn đánh hai trận, Lệ Anh bất đắc dĩ, thấp giọng nói sự tình một lần, mặc dù hắn cũng không đáng tin cậy, nhưng so với Kim Ô thì mạnh hơn nhiều.
Mà nghe hắn giảng thuật xong, các tu sĩ mới hai mặt nhìn nhau, thần sắc ngưng trọng.
Bọn họ trải qua cũng không phức tạp, sau khi bị Trường Sinh Kiếm đẩy vào cổ tháp thần bí, một mực xông xáo ở trong cổ tháp, không ngờ phát hiện cổ tháp vào được, lại không ra được, mà trong quá trình tìm đường ra, ngược lại phát hiện diện tích cổ tháp cực lớn, hơn nữa được xưng phật bảo khắp nơi, trải qua dò xét, bọn họ người người đều có thu hoạch, bất quá cũng phát hiện, trong cổ tháp tồn tại một loại Thi Ma cổ quái, cực kỳ đáng sợ, trong quá trình tìm kiếm, cũng cùng Thi Ma giao thủ, hai người kia chính là bởi vậy thụ thương.
- Bọn họ thụ thương không nặng chứ?
Phương Hành nhíu mày nhìn Lệ Hồng Y và Hàn Anh, bọn hắn tới lâu như vậy, hai người còn chữa thương, không có tỉnh lại.
- Hẳn không có việc gì, đã cho ăn loại trái này...
Kim Ô dùng móng vuốt lay mấy quả tròn đen sì trong đĩa nhỏ trước mặt Lệ Hồng Y và Hàn Anh nói.
- Đây là...
Phương Hành cầm trong tay, cau mày quan sát, đột nhiên con mắt trợn tròn.
- Bồ Đề Quả!
Hắn và Thần Tú đồng thời thốt ra, hai mặt nhìn nhau.
Hắn là dùng Âm Dương Thần Ma Giám nhìn ra lai lịch quả này, lại là Bồ Đề Quả do Bồ Đề Thụ trong truyền thuyết kết ra, chính là trời sinh bảo quả, tục truyền có thể để người ta Ngộ Đạo, được phật uẩn gia trì, có thần uy vô thượng, những trái này nhìn tuổi tác xa xưa, cũng không biết còn có mấy phần dược hiệu, nhưng có thể nhìn ra chúng cực kỳ bất phàm.
Trong truyền thuyết, Bồ Đề Quả là một trong mấy loại trân quả nổi danh cùng Dao Trì Bàn Đào.
- Nguyên lai nó là Bồ Đề Quả, trước đó ta xông vào một Phật điện rách nát phát hiện, hết thảy chừng trăm quả, nhìn đen sì không có tác dụng gì, nên không coi ra gì, nhưng về sau phát hiện bọn nó có thể chống cự sát khí, mới cho bọn họ ăn một người một quả, tình huống đã ngừng lại, đợi bọn họ luyện hóa xong, lại một người ăn hai quả, chắc hẳn có thể khỏi hẳn...
Kim Ô cực kỳ lơ đãng nói.
- Những quả khác đâu?
Phương Hành và Thần Tú biết diệu dụng của quả này, khẩn trương hỏi.
Bồ Đề Quả là bảo bối bực nào, quạ đen này lại phát hiện chừng trăm quả...
Nhưng Kim Ô nói để Phương Hành muốn giết người, tên này chớp con ngươi, rất vô tội nói:
- Trước đó không biết đồ chơi này có tác dụng gì, ở chỗ chết tiệt này không có gì để ăn, nên bị ta nhàn rỗi không chuyện gì làm ăn sạch...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất