Lược Thiên Ký

Chương 877: Hẳn là có thể làm

Chương 877: Hẳn là có thể làm

Trong cổ tháp to lớn, chỉ có cổ điện này xem như thanh tĩnh, quái thi không dám xâm nhập, lưu ở nơi này, tất nhiên là cực kỳ an toàn, nhưng không biết lúc này Phương Hành đánh ý định gì, vậy mà dẫn Kim Ô và Ô Tang Nhi rời đi.
Sau khi hạ quyết định, hắn lập tức thi triển Quỷ Già Nhãn, triển khai Tiêu Dao thân pháp, vọt vào trong đám quái thi, cướp đường đi ra, đám người Lệ Hồng Y thấy vậy, đều có chút quái lạ, không biết hắn muốn làm gì.
Quái thi vô số, cơ hồ cả cổ tháp tụ tập đến, không ngừng không nghỉ, lít nha lít nhít, dù Phương Hành có tốc độ cực nhanh, thân hình biến ảo, xê dịch như khói, vào lúc này cũng có chút không thi triển được, hơn nữa còn mang theo Ô Tang Nhi, đối với thân pháp cũng có ảnh hưởng, hơn nữa mặc dù tốc độ của Kim Ô cực nhanh, lại không giỏi biến hóa, ở trong đám quái thi càng khó thoát vây.
Thời điểm gặp xui xẻo, loại cảm giác bất lực kia theo nhau kéo tới, ngay cả xông qua quái thi cũng khó khăn như thế.
Thậm chí Phương Hành cảm thấy một loại tuyệt vọng...
Điên cuồng quơ đại đao trong tay, trong lòng dâng lên một loại cảm giác ủy khuất.
- Tiểu ma đầu bị điên sao?
Tu sĩ Tịnh Thổ hai mặt nhìn nhau, không hiểu Phương Hành muốn làm gì, lại chủ động xông vào trong đám quái thi.
- Cần gì quản hắn, mặc kệ hắn làm gì, chỉ cần chúng ta thủ ở chỗ này, chờ đợi Phật Tử thành Phật là được!
Thần Tử Nhân Mã Tộc cười lạnh, thái độ nhẹ nhõm, bây giờ theo phật thiện quả đến, bọn họ cũng không muốn đi trêu chọc Phương Hành.
- Ta nhìn hắn không xông ra được, không chừng sẽ chết ở trong tay quái thi, chúng ta...
Bắc Minh Kiêu lạnh nhạt nhìn, trong mắt hung ác nham hiểm.
- Cần gì như thế, Phật Tử sắp đắc đạo, chúng ta gây thêm sự đoan, không chừng sẽ phức tạp...
Bắc Minh Thanh Địch vội vàng nói, để các tu sĩ Tịnh Thổ khác đều gật đầu đồng ý.
Hiện tại tiểu ma đầu kia rõ ràng đã điên rồi, đang ở trong đám quái thi liều mạng gào thét, ai muốn đi trêu chọc hắn!
- Ha ha...
Bắc Minh Kiêu nghe vậy, cũng chỉ liếc nhìn Bắc Minh Thanh Địch một cái, cười lạnh, không có mở miệng nói chuyện nữa.
- Hắn đã quen một người gánh lấy tất cả...
Sở Từ nhìn Phương Hành không có lao ra bao xa đã bị bầy thi vây khốn, ánh mắt lo lắng nhìn về phía các tu sĩ.
- Hỗn đản kia từ trước đến nay ngông cuồng, hôm nay cho hắn biết, chúng ta cũng chưa chắc yếu hơn hắn bao nhiêu!
Vương Quỳnh hừ lạnh một tiếng, tay cầm song luân đứng dậy.
Mà các tu sĩ thì liếc nhau một cái, như đã đạt thành một nhận thức chung, mắt lộ ra lãnh ý.
...
...
- Xem ra còn cần chúng ta hỗ trợ ah...
Thời điểm Phương Hành mang theo Kim Ô và Ô Tang Nhi xung kích, gấp đến oa oa gọi bậy, bên người lại có một đại bổng vọt tới, ầm ầm nện lật một hàng quái thi, cho bọn hắn một tia thở dốc, rõ ràng là Không Không Nhi đến.
- Tiểu tổ, ngươi muốn đi đâu, chúng ta trợ giúp ngươi đi qua!
Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng vọt vào, trường mâu huy sái, trợ giúp Phương Hành mở đường.
Sưu...
Một trường thương màu xanh đánh tới, đâm xuyên một quái thi ở bên người Phương Hành.
Hàn Anh cũng xách thương chạy đến, sắc mặt vẫn tái nhợt, ánh mắt lại cực kỳ tỉnh táo:
- Vừa rồi ta từ trong thanh âm của ngươi nghe được nôn nóng và tuyệt vọng, một người không được, mọi người cùng nhau giúp ngươi, cần gì đến nỗi này?
- Mẹ nó. Tốt, nếu như thế, cùng đi!
Phương Hành quay đầu nhìn lại, Không Không Nhi, Tiểu Bằng Vương, Đạo Tử Vô Ảnh Sơn, Vương Quỳnh, Lệ Hồng Y, Lệ Anh thậm chí Sở Từ cưỡi con lừa và Hàn Anh vừa tỉnh lại, đều đã không nói một lời lao đến, vậy còn khách khí làm gì, lúc đầu hắn biết chuyến này hung hiểm, không muốn để bọn hắn mạo hiểm, bất quá bọn họ đã xông lại, vậy mình cũng không phải loại người khách sáo. Dứt khoát mang theo hết, hợp thành một đội hình mũi tên, do mình mở đường, phật quang dập dờn, một mạch liều chết phóng đi.
- Tiểu thổ phỉ, ngươi muốn đi làm gì?
Kim Ô hỏi:
- Trước nói rõ ràng đi!
Phương Hành xông lên trước nhất, phật quang sáng rõ, Long Văn Hung Đao đánh đâu thắng đó, Phong Thiện Đỉnh tung bay ở trên đỉnh đầu, đạo uẩn lưu chuyển thủ hộ các tu sĩ, nghe Kim Ô hỏi, hắn cũng không quay đầu lại, gầm nhẹ trả lời:
- Ta muốn đi hủy cái miếu hoang này...
- Gì?
Kim Ô kinh ngạc, nhất thời không rõ Phương Hành nói là có ý gì.
- Rất đơn giản, là hủy cổ tháp!
Phương Hành xung phong, biểu lộ bình tĩnh, nhưng tự có một cỗ chơi liều, gầm nhẹ nói:
- Đã từ nơi sâu xa liền chú định, sư đệ Thần Tú đã nhất định phải làm bàn đạp trên con đường thành Phật của người khác, vậy ta hủy con đường thành Phật kia là được, ta muốn nhìn một chút, con đường thành Phật bị hủy, vậy Phật Tử làm sao thành Phật, làm sao luyện hóa sư đệ Thần Tú...
- Bọn họ đã muốn đoạt hoàng vị, vậy ta đốt Kim Loan điện a!
Hắn một bên lao nhanh, một bên lạnh giọng trả lời, nhưng nội dung trong lời nói lại làm cho các tu sĩ kinh hãi.
- Cái này... Làm sao hủy...
Ô Tang Nhi nửa ngày mới nói được, lẩm bẩm.
Kim Ô càng ân cần nhìn Phương Hành:
- Tiểu thổ phỉ, ngươi không phải là tức váng đầu, mới nói mê sảng chứ?
Nó có chút đần độn nhìn chung quanh, cùng bầy quái thi giống như thuỷ triều, cả người không biết làm sao:
- Cổ tháp lớn như vậy, ngươi làm sao hủy, một gian một gian hủy đi, ngươi cũng cần hủy mấy tháng... Mà xem như ngươi đốt sạch sẽ, cũng hoàn toàn không thể giúp tiểu hòa thượng ah...
Đám người Lệ Hồng Y cũng gật đầu, cảm giác Kim Ô nói có lý.
Này làm bọn họ có chút hối hận không nên theo Phương Hành đi ra, mà nên khuyên nhủ hắn, bình thường bọn họ quá mức tin tưởng Phương Hành, lúc này mới liều lĩnh theo hắn lao đến, thế nhưng lúc này nghe tính toán của hắn, lại phát hiện việc hắn muốn làm quá vô căn cứ, gần như không có khả năng thành công, lúc này hắn rõ ràng giống như có chút tức váng đầu, làm một số chuyện vọng động.
- Ta chỉ minh bạch một đạo lý, chính là xây nhà nhất định phải có nên móng!
Trong ánh mắt kinh ngạc của các tu sĩ, Phương Hành rất nghiêm túc trả lời:
- Cổ tháp này, không có khả năng không có căn cơ, hơn nữa trong tháp này rõ ràng không có sức sống, nhưng trên phật lộ vẫn còn có vô số huyễn tượng và phật ảnh xuất hiện, đây hết thảy, làm sao có thể lăng không sinh ra, cầm miệng nói một chút là có thể ra được sao? Trong cổ tháp, tất nhiên có đại trận vận chuyển vạn năm gắn bó hết thảy!
- Đạo lý thì có đạo lý...
Lệ Hồng Y tỉnh táo mở miệng:
- Đạo thống Cổ Phật hủy diệt, ngàn vạn năm không hiện thân, tàn trận vẫn vận chuyển như cũ, đó chính là bởi vì năm đó người bày ra đại trận tiếp dẫn sơn hà địa mạch, khiến cho đại trận có lực lượng liên tục không ngừng, trước đây chúng ta ở chỗ này hơn tháng, đã tìm tòi nghiên cứu không sai biệt lắm, xác thực từng có vô số đại trận, nhưng bây giờ đều đã hủy hơn phân nửa, trăm không còn một, chỉ có huyễn trận trong cung điện kia còn hoàn chỉnh, đây cũng là nguyên nhân chúng ta cân nhắc nói đó là đường ra duy nhất, chỉ bất quá... Chỉ bất quá...
Nàng càng nói càng mê mang:
- Coi như muốn hủy, nên hủy từ đâu ah...
- Phá hủy đại trận rất đơn giản, ta đã từng thấy qua một loại bí pháp của Bắc Minh gia, hoàn toàn khác biệt các ngươi bình thường phá trận, trực tiếp rút đi trận nguyên, đại trận kia tự diệt, hiện tại chúng ta không cần tìm tòi nghiên cứu cung điện kia đến tột cùng vận chuyển như thế nào...
Phương Hành hung ác nói:
- Trực tiếp tìm tới trận nguyên, sau đó rút trận nguyên!
- Lại chơi thật...
Các tu sĩ nghe được lời này, không khỏi mê mang, tâm tư có chút sợ hãi.
Kim Ô ẩn ẩn hưng phấn lên:
- Việc này có thể làm, bất quá trận nguyên kia ở nơi nào...
Phương Hành chân thành nói:
- Vừa rồi ta đã nghĩ qua, cổ tháp ẩn hiện vào giữa hư không, không một địa điểm cố định, có thể thấy được nó không giống đại trận bình thường tiếp dẫn sông núi địa mạch, mà tự thành một phương thiên địa, cho nên ở trong cổ tháp, nhất định có một hạch tâm, bằng vào ta phỏng đoán, cổ tháp thường cách một đoạn thời gian, sẽ ở nơi địa mạch hội tụ xuất hiện một lần, hẳn là hấp thu lực lượng địa mạch bổ sung trận nguyên, chỉ cần chúng ta có thể tìm ra trận nguyên, không tin nghĩ không ra biện pháp hủy nó...
- Ngươi nói cũng không sai, nhưng đây chính là Tiếp Dẫn Tháp của Phật môn, ngươi cũng nghe được, là bảo địa có liên quan tới Tây Thiên giới ở vạn năm trước, cho dù có pháp trận, đó cũng là Phật môn năm đó bố trí xuống, nhất định có vô số cấm chế điều khiển đại trận này vận chuyển, bằng vào năng lực của mấy người chúng ta, làm sao có thể... làm sao có thể hủy đi đại trận!
Một người vẻ mặt đưa đám kêu lên, chính là Đạo Tử Vô Ảnh Sơn.
Con mẹ nó mình bị chạm dây thần kinh nào a, đi theo tới cứu tiểu ma đầu làm gì!
Đám người này đơn giản là tên điên, vậy mà muốn hủy Phật môn thánh địa có liên quan tới Tây Thiên giới?
- Cái gì bảo địa, là cái miếu hoang!
Phương Hành lại chẳng thèm ngó tới:
- Đã nát thành bộ dạng này, phật kinh bảo khí còn có tượng Phật đều nát không ra hình dáng, đêã bao nhiêu năm không ai xử lý? Nói là Phật môn bảo địa, nhưng ngay cả quái thi cũng chạy tán loạn khắp nơi, không khó phỏng đoán, cấm chế của cổ tháp sớm đã hủy hơn phân nửa, nếu ở năm đó, tự nhiên có Bồ Đề lực sĩ thôi động đại trận vận chuyển, định thời gian xuất hiện, có người đến xông, cũng khẳng định có La Hán hộ pháp ngăn cản, nhưng hôm nay, miếu hoang này đã vạn năm không có người nào, pháp bảo mạnh hơn qua trên vạn năm, cũng sẽ nát thành một khối sắt vụn, loại địa phương dựa vào đại trận vận chuyển này, càng chịu không được tuế nguyệt tàn phá, đoán chừng hiện tại uy lực còn sót lại, ngay cả một phần vạn cũng chưa tới, chúng ta cũng không phải xuẩn vật, ngay cả cái miếu hoang như thế cũng hủy không được chứ?
Hắn càng nói càng kích động, thuận miệng lại ra ví dụ:
- Giống như trong hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm, người bình thường tới nhìn một chút cũng sẽ mất mạng, nhưng nếu trong hoàng cung ngay cả thị vệ cũng không có, ngươi còn không dám tiến vào làm thịt hoàng đế lão nhi sao?
- Ách...
Cũng không biết tại sao, nghe hắn nói, các tu sĩ lúc đầu tâm tư trĩu nặng, bây giờ lại có chút hứng thú...
Nhưng hủy Phật môn thánh địa, sẽ gánh bao nhiêu nghiệp quả a?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất