Chương 878: Hủy Phật địa
Chỉ có tu vi Kim Đan, liền muốn phá huỷ Tiếp Dẫn Tháp, đây cần can đảm bao lớn?
Các tu sĩ nghĩ tới vấn đề này, thậm chí mình cũng cảm giác quá hoang đường, nhưng nghe Phương Hành nói, bọn họ lại không nhịn được sản sinh một loại ảo giác... Không chừng toà cổ tháp vạn năm này, vẫn có thể hủy diệt được!
Kỳ thực thổ phỉ kia nói cũng không sai, Phật địa vạn năm trước tự nhiên không dễ trêu, tuyệt đối không phải bọn họ có thể làm càn, nhưng cái miếu này đổ nát vạn năm, mình còn không phá được sao? Dù sao cổ tháp này thực quá cũ nát, như bị người nhẹ nhàng đụng một cái, sẽ trực tiếp sụp đổ, mà nhìn xung quanh, khắp nơi là dấu vết chiến đấu, có thể thấy được trước khi cổ tháp hoang phế, kỳ thực đã tao ngộ rất nhiều đại chiến...
Thời gian loang lổ, mục nát vạn vật, trước tiên bị thương nặng, lại vạn năm không người hỏi thăm, kỳ thực cổ tháp này sớm nên tự mình sụp đổ rồi?
Có thể tưởng tượng, dù đại trận không có sụp đổ, cũng yếu đuối tới cực điểm!
- Được, nghe lời ngươi, đầm rồng hang hổ Kim gia ta cũng giúp ngươi!
Kim Ô hưng phấn gọi lên, nâng hai cánh phụ họa Phương Hành đề nghị, hai con mắt không ngừng xoay chuyển nhìn bốn phía:
- Những cái khác không nói, nếu như có thể phá đại trận của Tiếp Dẫn Tháp, vậy Kim gia ta... Có thể coi là thiên cổ đệ nhất nhân a!
Các tu sĩ khác, cũng có người trái tim hơi trầm xuống, có người thầm cảm thấy hưng phấn.
Đây chính là bảo địa có quan hệ tới Tây Thiên giới, bây giờ những người mình đang thương lượng làm sao phá huỷ nó...
Con mẹ nó, sao lá gan của ta lớn như vậy!
- Ta giúp ngươi!
- Còn có ta!
- Náo nhiệt này không thể không làm, liều mạng!
Sau một phen trầm mặc, các tu sĩ đều đáp ứng, trong thanh âm căng thẳng, thình lình mang theo chút dã tâm và hưng phấn.
Thử Đạo Tử thì sắp khóc lên: Đây là đám người nào a...
Ngay cả con lừa cũng hưng phấn đá hậu!
- Được, bước thứ nhất, trước tiên tính ra phương vị trận nguyên chủ yếu nhất của cổ tháp...
Việc này không nên chậm trễ, đã quyết định liền không thể trì hoãn thời gian. Kim Ô trực tiếp liền bay lên giữa không trung, mắt nhìn phương xa, hai móng vuốt đưa ra, quan sát địa hình của Phật điện. Sau đó hai mắt bắn mạnh kim quang, bắt đầu nhanh chóng tính toán.
Năm đó Tiếp Dẫn Tháp chỉ là một con đường tiếp dẫn, không có quá nhiều tăng nhân tu hành ở đây, vì sao xây dựng nhiều Phật điện như vậy? Kỳ thực rất đơn giản, ở trong mắt những người thông hiểu trận thuật, mỗi một Phật điện và con đường, đều có hướng đi và dụng ý, giống như trận kỳ, Phật tượng ở đây tọa trấn một phương, làm cho trận khí liên kết, cộng đồng hình thành đại trận vận chuyển vạn năm.
Mà vào lúc này, nó thông qua Phật điện và con đường, liền không khó suy diễn ra vị trí của trận nguyên.
- Ở... Ở hướng đông nam...
Suy diễn một lát, Kim Ô còn khổ sở tính toán, Ô Tang Nhi lại chần chờ chỉ về một chỗ.
Ngay cả vẻ mặt của nàng cũng có chút sợ hãi chần chờ, tựa hồ không nghĩ tới, mình thật có thể suy diễn ra.
Hơn nữa sau khi tính ra kết quả, cũng không nhịn được nhìn Phương Hành, mơ hồ có chút khâm phục.
- Ở nơi đó...
Phương Hành cũng nhìn về phía kia, hít sâu một hơi, âm thầm vận chuyển Âm Dương Thần Ma Giám, từ khi tu vi kết Kim Đan, hắn hầu như không có toàn lực vận chuyển dị bảo này, nhưng lúc này, theo không ngừng vận chuyển bảo vật, ở trong mắt hắn, vô số phù văn quái lạ đang nhanh chóng lưu động, mà thế giới ở trước mắt hắn, cũng đang không ngừng phát sinh biến hóa, đầu tiên là Phật điện và gỗ đá bình thường, sau đó nhìn thấy vô số trận khí liên kết, tới cuối cùng đã nhìn thấy sát khí vô tận ngưng tụ ở trên bầu trời.
- Là ao sen kia...
Ánh mắt Phương Hành lấp loé, rơi vào một ao nước khô cạn, ao nước khoảng chừng trăm trượng, bên trong đều là hoa sen khô héo, nước ao vốn là một linh trì, bây giờ đã bị sát khí xâm nhuộm, trở thành một chỗ giống như U Minh quỷ địa, sát khí rất nặng, ngay cả xung quanh cũng bị kết ra từng tầng sương lạnh...
Ầm! Ầm! Ầm!
Các tu sĩ nhìn thấy ao sen, liền tức hiệp vọt tới.
Đám quái thi trong cổ tháp, vốn khắp nơi đều có, lít nha lít nhít, có điều sau khi Thần Tú và Huệ Năng vào cổ điện, những quái thi này như có cảm ứng, từng cái từng cái tụ tập ở ngoại vi đại điện, mắt nhìn chằm chằm, đám người Phương Hành vọt ra, liền gặp phải quái thi điên cuồng ngăn cản, nhưng sau khi lao ra, bên người lại càng ngày càng ít, bây giờ lao về phía ao sen, quái thi bên người càng như cảm ứng được trong ao sen có khí tức âm u, từng con lặng yên không một tiếng động ngừng lại.
- Ao sen này nằm ở vị trí mắt trận của cổ tháp, như mắt trận của đại trận bình thường, nếu như ta không đoán sai, ao sen này tất nhiên có thể đi về đại trận dưới đáy cổ tháp, cũng chính là đại trận gắn bó cả cổ tháp vận chuyển...
Ô Tang Nhi đi tới nơi này, lần thứ hai suy diễn một phen, cuối cùng có kết luận.
- Nói cách khác, nếu như muốn tiến vào đại trận, trước phải vào ao sen này...
Phương Hành thoáng trầm ngâm, ánh mắt đảo qua, bây giờ cách gần, càng có thể cảm giác được trong ao sen nước ao lạnh lùng quỷ dị, sát khí như thực chất, có thể nói, một giọt thủy trong ao sen, sát khí cũng vượt qua những quái thi kia, người bình thường đừng nói vào ao, chỉ đến gần cũng sẽ bị hàn khí của nó làm cho huyết dịch đọng lại, thân thể thành băng.
- Tiểu thổ phỉ, ngươi thật muốn đi vào...
Kim Ô nhìn ao nước, dù khí huyết của nó dồi dào như vậy, cũng có chút run lập cập:
- Sẽ chết người sao?
- Không nói ta muốn đi vào a...
Ánh mắt Phương Hành quái lạ, ung dung như thường nói.
Kim Ô ngẩn ngơ:
- Vậy ngươi còn phá trận gì?
Phương Hành nặn nặn xương ngón tay của mình, nói:
- Ý của ta là chúng ta cùng vào...
- ****...
Kim Ô nghe xong lông rơ dựng đứng, quay đầu muốn chạy trốn, nhưng Phương Hành cười ha ha, kéo lấy một cái móng vuốt của nó, sau đó hai tay vận chuyển quái lực, mạnh mẽ lôi kéo, trực tiếp ném nó vào trong bể nước, mình cũng phi thân tiến vào.
Nước ao dập dờn, lộ ra một cái đầu.
- Ồ, cũng không có gì đáng sợ nha...
Kim Ô cũng ló đầu ra, cảm giác ao nước này một chút cũng không thể tổn thương mình, liền yên tâm, vung cánh bơi một vòng, nhìn về phía trên kêu:
- Thật thư thích, các ngươi cũng xuống thử xem...
Chỉ là nhìn vẻ mặt gian giảo kia, rõ ràng là muốn hố người khác xuống.
- Khà khà, phỉ lão đại ngươi không cần sốt ruột, ta là cửu thế quỷ thân, không sợ nhất chính là ao nước này, đợi ta đi cùng ngươi!
Lệ Anh nhếch miệng cười quái dị, nhảy vào trong ao, phát sinh một tiếng rên rỉ thoải mái.
Dáng dấp kia làm Kim Ô sửng sốt, so với hắn, Lệ Anh là thật không sợ sát khí trong ao nước.
- Hai người chúng ta đều dùng Bồ Đề Quả, cũng đã luyện hóa ra, có thể chống đỡ nước ao!
Lệ Hồng Y và Hàn Anh nhìn nhau, đều đi về phía ao sen.
Bọn họ vốn vừa tỉnh lại không lâu, sắc mặt tái nhợt, thân thể suy yếu, nhưng đến bên cạnh ao, bị sát khí trong ao sen ép một cái, trong cơ thể nổi lên Phật quang kinh người, như sát khí trong ao sen này trợ giúp bọn họ luyện hóa Bồ Đề Quả trong cơ thể, hơn nữa bọn họ cũng biết chuyến này hung hiểm, nhân thủ càng nhiều càng tốt, liền không dài dòng cái gì, song song đi lên phía trước, nhảy vào trong ao nước...
- Được, các ngươi chờ, huyền tôn nhi và đại hầu tử giúp ta bảo vệ bọn họ, chờ tin tức của chúng ta!
Phương Hành tâm tình vui sướng, cười dặn, muốn lặn xuống ao.
Hiện tại chỉ có mấy người bọn họ có thể chống đỡ ao nước này, những người khác bất luận tu vi cao thấp, không có Phật pháp hộ thể, là vào không được.
- Ta cũng đi trợ giúp một chút sức lực!
Nhưng lúc này, Vương Quỳnh nở nụ cười, tay cầm song luân, trực tiếp nhảy vào trong ao nước, nàng vừa vào trong ao, song luân nhất thời hóa thành hai tia thanh hồng khí, quấn quanh ở bên người nàng, chống đỡ hồ nước âm u ở bên ngoài, nàng thì nhẹ nhàng thở một hơi, lạnh nhạt nói:
- Phong Hỏa Song Luân của ta, vốn là khi còn bé chiếm được ở trong một cổ miếu, có thể giúp ta chống đỡ sát khí!
Mọi người đều biết binh khí của nàng chính là một đôi bảo luân, nhưng không biết lai lịch, lúc này nghe nàng nói, mới hiểu được có quan hệ tới Phật môn, có điều bây giờ sẽ không từ chối, trên thực tế chuyến này hung hiểm, có thể nói đi càng nhiều người càng tốt...
- Tang Nhi, ngươi không chống đỡ được sát khí, không cần theo tới, ở ngoài quan sát trận thế, giúp hai người của ta suy diễn!
Phương Hành cười đáp ứng, lại vứt tới một quyển cổ kinh, thình lình chính là bí điển Phật môn Chư Phật Quan Tưởng Kinh, này cũng là làm chuẩn bị, trình độ trận thuật của Ô Tang Nhi còn vượt qua Kim Ô, chính là một phần sức mạnh không thể coi thường, chỉ tiếc nàng không có khả năng chống đỡ sát khí, dù lúc này ăn Bồ Đề Quả, cũng không kịp luyện hóa, chỉ có thể dùng phương pháp này ở xa xa suy diễn.
Ô Tang Nhi tiếp tới, gật đầu đáp ứng, lại nói:
- Nếu như có chuyện, ta làm sao nói cho ngươi?
Sở Từ bắt chỉ quyết, hóa thành một đạo Kiếm Linh, nhẹ nhàng bay đến bên người Phương Hành, sau đó nói:
- Để Kiếm Linh của ta theo Tiểu Cửu xuống, nếu như Tang Nhi tỷ tỷ có lời, chỉ cần nói cho ta, Kiếm Linh và ta tâm linh tương thông, có thể cách vạn dặm truyền âm!
- Như vậy rất tốt!
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói nhiều, liền phân nhau rời đi.
Kim Ô, Lệ Hồng Y, Lệ Anh, Hàn Anh, Vương Quỳnh cùng với Phương Hành đi phá đại trận, Ô Tang Nhi thì canh giữ ở bên cạnh ao sen, lấy Chư Phật Quan Tưởng Kinh tra khắp tất cả trận tâm phía dưới, suy diễn trận thuật, Sở Từ thì lấy Kiếm Linh truyền âm cho Phương Hành, mà Tiểu Bằng Vương, Không Không Nhi, Đạo Tử Vô Ảnh Sơn thì ở lại bên cạnh ao bảo vệ hai người này, cũng coi như mỗi người quản lí chức vụ của mình.
Nước ao lạnh lẽo, sâu không lường được, phảng phất như có thể đông chết người, nhưng trái tim Phương Hành lại mơ hồ có chút kích động...
Cũng không biết tại sao, vừa nghĩ tới muốn hủy diệt Thánh Địa Phật môn, liền cảm giác hăng hái!