Lược Thiên Ký

Chương 880: Thiên Nhân Chiếu Tâm Kính

Chương 880: Thiên Nhân Chiếu Tâm Kính

- Thiên đạo mênh mông, có sơ không lậu...
Thời điểm Phương Hành bay tới trước trán của tượng thần Thiên Nhân Đạo, theo bản năng thưởng thức hình chiếu của mình ở trong gương, chợt trong lúc đó, bên tai vang lên thanh âm điếc tai nhức óc, cùng lúc đó, trong mặt kính thình lình xuất hiện biến hóa, hắn nhìn thấy mình thu nhỏ ở trong gương, hóa thành một hài tử tầm ba bốn tuổi, thân ở hoàn cảnh cũng không giống, dĩ nhiên nằm ở bên một ổ gà, bắt một con gà mái hoa ra, vặn gãy cái cổ liền chạy...
- Tên nhóc khốn nạn nào, dám trộm gà mái nhà chúng ta...
Phía sau, một phụ nhân y phục lam lũ cầm dao phay vọt ra, vừa truy vừa chửi ầm lên.
- Ồ, làm sao xuất hiện sự tình của tiểu gia khi còn bé?
Phương Hành nhìn cũng ngẩn ngơ, mặt kính lộ ra hình ảnh, dĩ nhiên là sự tình mình khi còn bé ăn trộm gà...
Một ý nghĩ còn chưa chuyển qua, lại phát hiện mình ở trong gương lớn một chút, đang chổng mông đào hố, sau đó thả bẫy thú, chông sắt xuống, phía trên che lấp cành cây khô, cỏ khô, sau đó lại dẫn một nông phu cường tráng tới, trơ mắt nhìn hắn ngã vào cạm bẫy gãy chân, mà mình thì ở bên cạnh vỗ tay cười ha ha, còn đánh con trai của hắn một trận.
Ánh mắt Phương Hành quái lạ, chuyện này đều là thật, đúng là mình khi còn bé từng làm.
Lại sau đó, hình ảnh liên tục biến hóa, thình lình tất cả đều là sự tình mình từng làm, hãm hại lừa gạt, giết người cướp đoạt, không một không xuất hiện, thậm chí rất nhiều sự tình mình đã quên, cũng hiển hoá ra ở trong kính, giống như hồi ức bị lật ra, mà trong quá trình này, Phương Hành dần dần cảm giác thần hồn của mình bị kéo vào mặt kính, dần dần mê man, trên người áp lực dần nặng.
- Thiên đạo mênh mông, có sơ không lậu...
Thanh âm kia lại vang lên, cùng lúc đó, Phương Hành ở trong mặt kính nhìn thấy trên người mình quấn càng ngày càng nhiều xích sắt, phảng phất như nhân duyên số mệnh gắt gao khóa mình lại.
Hắn nhìn thấy trong mặt kính, xuất hiện một nông hộ bởi vì mất gà mái mà cả nhà bị đói, trong bụng cũng đồng thời cảm giác đói bụng, thân thể bủn rủn...
Hắn nhìn thấy nông phu trong mặt kính chân bị gãy, cũng cảm giác trên đùi đau nhức, giống như gãy lìa...
Hắn nhìn thấy trong mặt kính, một công tử nhà giàu bị mình đâm ngã xuống đất, cũng cảm giác ngực bụng như đao cắt...
Vô số tội lỗi rơi vào thân thể, đã từng gieo nhân, hiện nay nhận quả!
- Phương Hành, ngươi có biết tội của ngươi không...
Từ nơi sâu xa, tựa hồ có đại đạo đến thẩm phán mình, kinh thiên động địa, rung động thần hồn.
Vào lúc này, Phương Hành đầu đầy mồ hôi, tựa hồ cũng bị các loại thống khổ dằn vặt đến đứng không thẳng, ngay cả thần hồn cũng cảm giác mê man, cảm giác mình có tội, cảm giác mình làm nhiều sự tình sai lầm, bây giờ có tội thì phải chịu, chỉ muốn quỳ xuống nhận sai, để cầu sám hối...
Nhưng trong lòng có một cỗ chấp niệm, làm cho Phương Hành đứng thẳng bất động, nghiến răng nghiến lợi, đáy mắt trái lại nổi lên nộ diễm!
- Ta... Ta nhận tội con mẹ ngươi...
Hầu như dùng hết lực lượng toàn thân, Phương Hành mới hét lớn, nhìn về phía hư không mênh mông.
- Ngươi tội nghiệt vô số, tội lỗi chồng chất, nay thiên đạo giáng lâm, thẩm phán chúng sinh. Tội nghiệt đầy người, còn không nhận tội?
Bên tai có âm thanh hét lớn, phảng phất như thanh âm thiên đạo, tra hỏi tâm linh của hắn.
- Ngươi nói tiểu gia có tội thì có tội, ngươi là cái thá gì?
Phương Hành phẫn nộ, không biết thanh âm kia đến từ đâu, chỉ có thể nhìn thương khung mắng to.
- Ngươi trộm gà của người khác, hại người ta đói bụng...
- Con mẹ nó, ta trộm gà mái của bọn họ thì sao, khi đó Quỷ Yên Cốc chúng ta bị quan binh vây quanh, ngay cả bát cháo cũng không có uống, Đại thúc thúc đói bụng suất binh chống lại, tiểu gia ta chạy ra ngoài trộm con gà mái trở lại, mình chỉ gặm hai cái đùi, còn lại đều cho Đại thúc thúc ăn lót bụng thì có tội sao? Dựa vào cái gì ngươi nói ta có tội, sao ngươi không nói gà mái nhà bọn họ không đủ mật?
- ...
Thanh âm kia rõ ràng dừng lại một chút:
- Ngươi tàn bạo hung lệ, đào hố gài bẫy, làm nông phu gãy chân...
- Thả rắm, ngươi chỉ nhìn thấy ta bẫy gãy hắn chân, lại không nhìn hắn là người lớn, lại thay con trai hả giận, đuổi theo đá ta vào trong sông, tên khốn kiếp kia lén lút đào đê, đưa nước vào ruộng mình, để người ở hạ lưu không có nước tưới ruộng, sao ngươi không nói, ta còn biết tên khốn kiếp kia ngủ với Trương quả phụ ở đầu thôn, còn không chịu trả tiền...
- ...
Thanh âm kia hơi ngừng chốc lát, lại vang lên:
- Ngươi đầu đường giết người, máu phun năm bước...
- Thả rắm, không giết ta chờ bị ác nô của bọn họ đánh chết sao...
Một phen thẩm vấn, Phương Hành không chỉ không nhận tội, trái lại càng lúc càng nộ, miệng đầy lý do, tức giận chửi ầm lên:
- Đừng ra vẻ ở trước mặt tiểu gia, thật cho rằng ta không biết chút đạo lý lung ta lung tung của các ngươi sao? Ngươi chỉ là một thần thông ảo ảnh, có tư cách gì đại biểu thiên đạo, ngoan ngoãn cong đuôi cho ta, nếu không ta đập nát ngươi...
- Thiên đạo mênh mông, tuy thưa nhưng khó lọt...
Thanh âm kia lạnh lùng vang lên:
- Ngươi miệt thị thiên đạo, tội đáng muôn chết!
- Nếu như có thiên đạo, vậy thiên đạo là cái đáng chết thứ nhất, chúng sinh vô tội, đều chỉ vì sống tiếp, sống càng tốt hơn...
- Làm một kẻ tư dục không chừa thủ đoạn nào, chính là tội lớn!
- Nếu như tư dục là tội, vì sao thiên đạo để người ta có tư dục?
Lửa giận của Phương Hành càng lúc càng mạnh, tới cuối cùng đột nhiên lớn tiếng rít gào, cả người chấn động, xích sắt bị tà hỏa trên người hắn đánh gãy, liên tiếp đổ nát, hắn thì nộ phát như điên, ra sức đi về phía trước, đập tới chiếc gương, nhưng lúc này, trước mắt hắn xuất hiện vô số ảo giác, thình lình nhìn thấy đang có một Thiên Thần thân cao mười trượng chém tới mình.
Một trảm kia, kinh thiên động địa, phảng phất như thiên địa uy thế, khiến người ta không thể tránh khỏi...
- Chúng sinh có tội, không hối thì diệt...
Thanh âm kia vang vọng Chư Thiên vạn giới, mênh mông cuồn cuộn, giống như thiên âm giáng thế, trấn áp chúng sinh.
- Đi chết...
Phương Hành điên cuồng hét lên, biết rõ không phải là đối thủ, cũng không nhịn được giận dữ múa đao!
- Thiên đạo vô tình, cho nên chúng sinh vô tội, ngươi phán chúng sinh có tội, nói rõ ngươi không phải thiên đạo...
Ầm!
Một đao này của hắn, cùng huyễn ảnh thiên thần chém tới một đao thực sự là chênh lệch quá xa, như con kiến đối kháng con voi.
Nhưng sau khi Phương Hành hô lên đạo lý của mình, dị biến xuất hiện, ở trong thức hải, có một khu vực sương mù, bên trong ẩn giấu rất nhiều dị bảo, tất cả đều đang ngủ đông, bình thường khó gặp, nhưng thời điểm Phương Hành vung đao, miệng đọc đạo lý, tựa hồ xúc động một loại lý niệm nào đó, làm cho trong sương mù có một vật tỉnh lại...
Đó là một ánh kiếm!
Kỳ ảo dập dờn, không thể dự đoán, tựa hồ đại biểu một loại chí lý nào đó trong thiên địa!
Chính là ánh kiếm thiên ý lúc trước Phương Hành luyện hóa Huyền Quan Trảm Thủ Đồ, vẫn ngủ đông ở trong thức hải!
Theo Phương Hành chém ra một đao, ánh kiếm dĩ nhiên cũng tỉnh lại!
Trong thời gian ngắn vắt ngang hư không, như linh dương móc sừng, không dấu tích có thể theo...
Nhưng thời điểm ánh kiếm lóe lên, tồn tại như thiên thần kia lại xuất hiện một kẽ nứt.
Từ kẽ nứt bắt đầu, dần dần có vết rạn nứt giống như mạng nhện xuất hiện, lan khắp toàn thân.
- Ầm ầm...
Cả ảo giác hoàn toàn đổ nát...
Mà Phương Hành cũng vào lúc này bỗng nhiên tỉnh lại, đưa mắt quét qua, không khỏi biến sắc, chỉ thấy bảo kính ở trước mặt tượng thần lu mờ ảm đạm, toàn thân pho tượng kia đang từng mảnh từng mảnh đổ nát, hóa thành bụi mù vô tận tiêu tán ở trong hư không, cuối cùng còn sót lại một bảo kính, hóa thành thần quang, lặng yên bay về phía Phương Hành.
- Ồ? Vậy thì quyết định?
Phương Hành cảm thấy kinh ngạc, theo bản năng đưa tay đón.
Vật kia vốn muốn tiến vào trong cơ thể hắn, nhưng vào lúc này, trong mi tâm hắn mơ hồ có ánh kiếm hiển hiện, diệu đến hư không rực rỡ, bảo kính muốn bay tới chấn động, tựa hồ có hai đạo lực lượng không nhìn thấy giằng co, loại cảm giác đó cực kỳ cổ quái, giống như hai loại đạo lý khác nhau, như nước với lửa, vĩnh viễn khó đan dệt, sau khi va vào một phát, bảo kính hóa thành thần quang run run, thần mang tiêu tan, hóa thành một ngọc kính rơi vào trong tay Phương Hành.
Phương Hành ngẩn ra, cúi đầu nhìn, chỉ thấy nó óng ánh tịnh khiết, không dính một hạt bụi, soi người hiện rõ từng đường nét, thật là bảo kính hiếm có của thế gian, hắn cúi đầu nhìn lên, mơ hồ có thể thấy được, mặt kính xuất hiện năm chữ "Thiên Nhân Chiếu Tâm Kính".
- Lại rơi xuống một bảo kính, đến tột cùng có công dụng gì?
Phương Hành nâng tấm gương, hơi ngẩn ra, đưa mắt nhìn bốn phía, thình lình phát hiện lúc này Lệ Hồng Y, Lệ Anh, Hàn Anh, Vương Quỳnh, Kim Ô đều trôi nổi ở trước một tượng thần, nhắm mắt suy ngẫm, tựa hồ đang trải qua ảo cảnh gì...
Mình là người thoát ly ảo cảnh nhanh nhất.
- Tiểu Cửu ca ca, Tang Nhi tỷ tỷ nói không có thời gian ngẫm nghĩ nữa, bảo ngươi nhân cơ hội này, lập tức chạy vào phù văn chi hải...
Một giây sau, âm thanh của Sở Từ vang lên.
Kỳ thực không cần nàng nhắc nhở, Phương Hành cũng đã ý thức được cơ hội hiếm có, vốn là muốn phá trận này, nên chặt đứt toàn bộ sáu tượng thần mới được, nhưng chẳng ai nghĩ tới, sau khi hắn loại bỏ ảo cảnh, tượng thần dĩ nhiên hủy diệt, mà thần lực của mấy tượng thần khác, thì đang bị đám người Kim Ô ngăn cản, điều này cũng dẫn đến, ngoại trận này, nhất thời xuất hiện một khe hở.
Mà thừa dịp này, hắn có thể nhân cơ hội trốn tới phù văn chi hải!
Vèo!
Hầu như không kịp cân nhắc, Phương Hành thu hồi bảo kính, bay về phía phù văn chi hải, đáy mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị:
- Thời gian vẫn còn kịp, chỉ cần ta phá huỷ nó, tiểu hòa thượng có thể cứu!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất