Lược Thiên Ký

Chương 879: Lục Đạo Thần Tượng

Chương 879: Lục Đạo Thần Tượng

Phạm vi ao sen chỉ chừng trăm trượng, mặt trên phù đầy hoa sen khô héo, nhưng nước ao lại cực kỳ sâu, Phương Hành, Kim Ô, Lệ Hồng Y, Lệ Anh, Hàn Anh, Vương Quỳnh… đều có tu vi, có thể ngừng thở lặn xuống, tốc độ cực nhanh, cũng dùng một nén hương thời gian, mới miễn cưỡng tới đáy ao, lại do Kim Ô ở đáy ao thôi diễn, tìm được một khối "Nhị Giới Bi", sau đó mọi người rót pháp lực vào, nhất thời trời đất quay cuồng...
Nước ao âm lãnh biến mất không còn tăm hơi, một nơi u minh quỷ dị xuất hiện ở trước mắt...
Không gian không biết rộng lớn đến mức nào, mênh mông không thấy biên giới, không trung thình lình có sáu pho tượng to lớn trên chống thương khung, dưới tiếp u minh, đồng thời đưa bàn tay ra, ấn về phía trung gian, bảo vệ một mảnh phù văn ở chính giữa...
Sáu pho tượng kia, một người trên đầu lơ lửng vương miện, khí tức bao la như thiên, quanh người ngôi sao quay quanh, lộ ra hàm ý sâu xa khó hiểu, bên hông lơ lửng một thanh cổ kiếm, khí tức hồn nhiên, phảng phất như đại biểu lực lượng thiên địa không thể chống đỡ, tượng này mặt nhìn về phía tây, chính diện với đám người Phương Hành, trong con ngươi lãnh đạm vô tình, tựa hồ tuyên cổ bất biến, mắt lạnh nhìn thương khung.
Người thứ hai, trên người mặc bố y, sắc mặt sáng sủa, mang theo tinh thần phấn chấn, ánh mắt trong sáng, vừa kiên nghị lại trong suốt, mắt trái sáng ngời, mắt phải lại có vẻ mê man, tay trái đưa về phía trước, ấn lại đoàn phù văn ở trung gian ngoại hình mơ hồ giống như hoa sen, tay phải nắm thành quyền, thu ở bên hông, phảng phất như chăm chú nắm lấy cái gì, vĩnh viễn không buông tay.
Người thứ ba, thì thình lình không phải hình người, kì dị quái đản, có bốn cánh tay, đầu lưỡi thật dài từ trong miệng dò ra, quyển ở trên không trung, sau lưng sinh ra đuôi dài, giống như trường tiên, trên hai chân phủ kín vảy, ngón chân sinh móc câu, dáng dấp hung tàn thô bạo, khát máu dữ tợn. Khuôn mặt thì có vẻ thống khổ vặn vẹo, nhưng ánh mắt lại cực kỳ ôn hòa.
Thứ tư là một người bụng bự đến nổi gân xanh, như muốn nổ tung, nhưng ngực lại xẹp lép, ngay cả xương cốt cũng lộ ra, như đói bụng mấy trăm năm, trong mắt hung khí mãnh liệt, ánh mắt tan rã, nước dãi ướt át, như muốn nuốt cả thiên địa vào trong bụng mình...
Thứ năm là một người có hai mặt, một mặt nam một mặt nữ, mặt nữ đẹp như tiên, tay cầm tịnh bình, trong bình mọc ra một đóa hoa sen, mặt nam lại hung ác như quỷ, bên người có trường xà quay quanh, miệng mở lớn, hung tàn đến cực điểm, mà người này, bất luận nam nữ, ánh mắt đều cương nghị. Nhìn thẳng phía trước, trường bào trên người bay lả tả, có vẻ phiêu dật lại lạnh lùng.
Thứ sáu là một nam tử cao quan nguy nga, vóc người vĩ đại, người mặc trường bào, trên áo choàng thêu hoa văn sơn hà, tay trái đè về phía trước, thủ hộ phù văn hình hoa sen, tay phải ấn nhẹ xuống dưới, dưới chưởng thình lình có một lao tù phiêu phù trong hư không, ở trong lao, vô số ác quỷ liều mạng giãy dụa, nóng lòng bỏ ra, càng khủng bố là, lao tù đã phá một góc!
Chính là sáu pho tượng này, cộng đồng bảo vệ hoa sen, đè ép hư không, vừa uy nghiêm, lại thần thánh...
- Đây là... Lục Đạo Thần Tượng!
Lệ Hồng Y ngưng thần viễn vọng, dần dần đổi sắc mặt, thấp giọng giải thích:
- Ta từng đọc qua kinh nghĩa, để cầu công pháp hóa giải sát khí của Quỷ Quốc, khắc chế hung khí trong cơ thể đệ đệ ta, biết được Phật môn Tây Thiên giới tổng cộng chia làm lục đạo, phân biệt là: Thiên Nhân Đạo, Chúng Sinh Đạo, Yêu Ma Đạo, Tu La Đạo, Ngạ Quỷ Đạo, Địa Ngục Đạo, cũng không phải thật sự có lục đạo này, mà là đại biểu sáu loại lý niệm, bao dung thiên địa ngàn vạn sinh linh trong đó, theo ta nhìn, sáu pho tượng này, cùng lục đạo mà kinh Phật ghi chép kết hợp lại, chính là lục đạo hóa thân!
- Lại có quan hệ Phật môn tới, nhìn dáng dấp hẳn là đến đúng chỗ!
Phương Hành mắt lạnh quan sát, sau đó nhìn về phía Kim Ô.
Kim Ô bình thường nói năng tưng tưng, nhưng đến thời điểm mấu chốt lại chưa bao giờ là người thất vọng, lúc này đã triển khai hai cánh, hóa thành một đạo kim quang bay ở xung quanh, hai móng vuốt vẫn đang nhanh chóng tính toán, cuối cùng trở lại bên người Phương Hành, trầm giọng nói:
- Đoán không lầm, nơi này chính là ngoại vi của đại trận, không giống trận pháp Đạo gia lấy tám làm cơ sở, đại trận Phật môn được Nhiên Đăng thiền sư thôi diễn đến cực hạn, mở ra lối riêng, lấy sáu làm cơ sở, mà Lục Đạo Thần Tượng này, vừa vặn hợp thành một đại trận của Phật môn, hơn nữa còn không phải hạch tâm, mà là ngoại trận thủ hộ hoa sen bên trong, muốn vào giữa, trước tiên cần phá ngoại trận này!
- Phá như thế nào?
Phương Hành hỏi trực tiếp, chẳng muốn đi nghe nguyên lý.
Kim Ô ngưng thần nói:
- Ngươi nói cho ta trận văn và trận thế của nó!
Phương Hành gật đầu, ngưng thần vận chuyển Âm Dương Thần Ma Giám, trong mắt thoáng hiện phù văn vô tận, miệng nói:
- Trận văn của tượng thần Thiên Nhân Đạo từ bắc đến nam, trận văn tượng thần Chúng Sinh Đạo tự tây đến đông... Kỳ quái, mỗi trận văn đều vắt ngang hư không, ít có biến hóa...
- Này...
Kim Ô nhíu mày:
- Đây là phương pháp tử trận tỏa không!
Người bên cạnh đều cau mày nhìn về phía hắn, Lệ Anh mắng:
- Bớt khoe khoang, mau mau nói đi!
Kim Ô nói:
- Ta nói cái rắm, loại trận pháp này là làm cho người đau đầu nhất, đại trận bình thường đều biến hóa vô số, lúc nào cũng không giống, huyền ảo phức tạp, nhưng cũng vì vậy mà làm cho đại trận vận chuyển, tất sẽ lưu lại một tia sinh cơ, mà loại tử trận này lại không phải vậy, trực tiếp lấy thần lực phong tỏa trấn áp, một chút khe hở cũng không để lại, đơn giản mà nói, chính là một khoá sắt!
Phương Hành nói:
- Khoá sắt cũng phải vạch nó ra!
Kim Ô nói:
- Ta đương nhiên biết, có điều cái khóa này không dễ mở, trừ khi...
Lúc này, Kiếm Linh bên người Phương Hành vang lên ong ong, tiếng kim loại rung kỳ dị hình thành thanh âm của một người:
- Tiểu Cửu ca, Tang Nhi tỷ tỷ nói muốn phá loại đại trận này, không cách nào chỉ dựa vào thôi diễn, nhất định phải cứng đối cứng, đây là ngoại trận, nếu như muốn vào nội trận, thì nhất định phải đồng thời chặt đứt thần lực phòng ngự của sáu tượng thần, nàng kiến nghị sáu người các ngươi phân ra, một người đi tới trước một tượng thần, tìm biện pháp chặt đứt thần lực, liền có cơ hội, trực tiếp thâm nhập vào phù văn chi hải!
Các tu sĩ nghe vậy, đều nhìn về phía Kim Ô.
Ánh mắt của Kim Ô cũng trầm thấp nói:
- Chỉ có biện pháp này, chia nhau đi!
Mọi người đều biết chuyến này hung hiểm, nhưng cũng biết tình thế khẩn cấp, không biết lúc nào Tiểu hòa thượng Thần Tú sẽ bị luyện hóa, hơn nữa nếu mình đến rồi, thì không có đạo lý lùi bước, liền bỏ đi tạp niệm, đồng thời gật đầu, nhìn về phía sáu tượng thần.
- Ha ha, Ngạ Quỷ Đạo này nhìn lên liền hợp ý ta, các ngươi chớ giành với ta!
Ngoài dự đoán của mọi người, Lệ Anh là cái thứ nhất nở nụ cười, dáng dấp đắc ý, muốn bay về phía tượng thần Ngạ Quỷ Đạo.
- Hô!
Nhưng lúc này, Lệ Hồng Y bỗng nhiên ép người tới gần, đưa tay vỗ về phía Lệ Anh.
- Tỷ... tại sao lại đánh ta?
Lệ Anh sợ hết hồn, thân hình muốn lui về phía Phương Hành.
Nhưng Lệ Hồng Y chỉ vỗ vai hắn một cái, nói:
- Cẩn thận, ngươi có thể ăn quỷ, nhưng không thể để ngươi ăn ngươi!
Lệ Anh ngẩn ngơ, một lát mới ngơ ngác gật đầu, nói:
- Há, biết rồi!
Lệ Hồng Y thì xoay người nói:
- Tượng thần Địa Ngục Đạo, trấn áp ác quỷ, do ta đi đi!
Kim Ô thì liếc mắt nói:
- Yêu Ma Đạo chỉ không phải Kim gia ta sao, vậy thì ta đi!
Các tu sĩ không có ý kiến, Lệ Anh vốn là cửu thế quỷ thân, đi đối phó tượng thần Ngạ Quỷ Đạo thích hợp, mà Lệ Hồng Y trấn áp đệ đệ thân là ác quỷ, sát khí vô tận nhiều năm như vậy, đi đối phó tượng thần Địa Ngục Đạo cũng quen cửa quen nẻo, Kim Ô là yêu quái duy nhất trong mấy người, không ai thích hợp Yêu Ma Đạo hơn hắn, ba người này, hầu như không cần cân nhắc...
- Tượng thần Tu La Đạo kia thật bất phàm, liền do ta đi chém hắn!
Hàn Anh mở miệng, tay cầm trường thương, tự tin tràn đầy, có điều Vương Quỳnh lắc mình, ngăn ở trước người hắn, lạnh nhạt nói:
- Ta cảm thấy tượng thần Tu La Đạo kia rất tương tự tâm cảnh của ta, đại khái là duyên phận từ nơi sâu xa, vẫn là ta đi!
- Vậy ta đổi một cái!
Hàn Anh nhìn Vương Quỳnh một chút, trầm mặc một lát, không có tranh luận, lẳng lặng nhìn về phía hai bức tượng còn lại.
- Tượng thần Thiên Nhân Đạo ta vừa nhìn liền không hợp mắt, dáng vẻ muốn ăn đòn, liền do ta đi, ngươi tuyển cái khác!
Phương Hành trả lời càng lưu loát, trực tiếp để cho Hàn Anh tới chỗ tượng thần Chúng Sinh Đạo.
Các tu sĩ nghe xong, cũng cười không nói, tự nhiên biết Phương Hành nói buồn cười, trên thực tế cũng cân nhắc đến vấn đề sáu tượng thần mạnh yếu, tuy lúc này vẫn còn không rõ sáu tượng thần có phân ra mạnh yếu như trong truyền thuyết hay không, nhưng nếu có, vậy dĩ nhiên là tượng thần Thiên Nhân Đạo mạnh nhất, muốn đi chặt đứt thần lực của tượng thần, cũng sẽ hung hiểm nhất.
- Tùy tiện!
Hàn Anh chẳng muốn tranh chấp, biết này không phải thời điểm tranh chấp, nhưng vẫn không nhịn được nói:
- Ta cũng không phải yếu nhất ở nơi đây a!
Các tu sĩ đều lườm hắn một cái, nghĩ thầm đến lúc này, làm sao còn ngạo kiều chứ...
- Đã như vậy, vậy thì đi thôi, nhớ kỹ, tốc chiến tốc thắng, càng nhanh càng tốt!
Phương Hành khẽ quát, sau đó sáu người đồng thời bay lên, hóa thành lục đạo thần mang, thẳng đến sáu tượng thần.
Phương Hành xông thẳng về phía tượng thần Thiên Nhân Đạo, càng tới gần, càng cảm thấy tượng thần này cao to, mình ở trước mặt hắn, giống như chỉ là con ruồi, bay thẳng đến trán của hắn, mới phát hiện mình thậm chí còn không bằng một hạt trân châu trên đỉnh vương miện, có điều vào lúc này, chỉ thấy giữa trán tượng thần, lại có một cái gương sáng.
Cái gương kia quang hoa mịt mờ, bình lặng như tiên hồ, đang chậm rãi chiếu ra bóng người của hắn...
- Thật là một mỹ thiếu niên...
Phương Hành nhìn nam tử đen kịt, tăng bào rách nát, tóc tai tán loạn trong gương, thoả mãn uốn éo thân thể.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất