Chương 912: Một ý nghĩ sai lầm
Phương Hành đối chọi gay gắt, khiến cho Huyên Tứ Nương có loại cảm giác không tin được.
Nhìn ánh mắt của nàng, hình như hơi có chút khó lý giải, đồng thời cảm giác buồn cười, nàng là người sắp gả vào Viên gia, lại thêm năm đó xác thực có chút áy náy với Phương Hành, cố ý muốn hóa giải ân oán, lúc này mới chuyên từ Thiên Cương Lĩnh chạy đến, mục đích là hi vọng có thể ở trước khi chuyện này lên men quá lợi hại, thuyết phục Phương Hành, để hắn trả Thanh Nguyệt Đăng cho Phù Diêu Cung, thậm chí trong lòng nàng, đã nghĩ tới chuyện đền bù tổn thất, tỷ như lần Dao Trì Tiên Hội sắp tới, sẽ cho hắn một ghế, nhưng nàng không nghĩ tới, Phương Hành há miệng, mình ngay cả nói cũng không được nữa.
Há miệng nói muốn miễn đi đại họa cho Phù Diêu Cung?
Lời này đại khái nghe vào trong tai ai, cũng sẽ là một chuyện cười!
Nhưng hết lần này tới lần khác Huyên Tứ Nương không coi thành một chuyện cười, bởi vì nàng gặp qua thời điểm Phương Hành yếu ớt nhất!
Nếu là hai mươi năm trước, có người nói cho nàng, một tiểu hỗn đản ở nông thôn xa xôi, sinh tử chỉ ở một ý niệm của mình, chỉ dùng không đến hai mươi năm, liền trưởng thành đến trình độ làm nàng không dám khinh thị, Huyên Tứ Nương nhất định sẽ không tin tưởng!
Nhưng hết lần này tới lần khác một màn này thực phát sinh!
Tốc độ phát triển quá kinh người!
Hơn nữa ở thời điểm mình ẩn cư, sự tình liên quan tới hắn nhiều lắm, mỗi một việc đều đang nhắc nhở Huyên Tứ Nương, kẻ này không thể khinh thường, cho hắn hai mươi năm, hắn cơ hồ giày vò khắp cả Yêu Địa và Nam Chiêm Bộ Châu, lại cho hắn hai mươi năm nữa, ai có thể bảo chứng hắn giày vò không chết Phù Diêu Cung?
Đương nhiên, ý nghĩ thế này chỉ thoáng qua, Huyên Tứ Nương thân là người Phù Diêu Cung, biết nội tình của Phù Diêu Cung hùng hậu đến cỡ nào, không có khả năng sợ Phương Hành, nhưng nàng còn theo bản năng muốn hóa giải ân oán, bởi vậy mới thoáng lộ ra thiện ý.
- Ngươi thật một lòng vì tiểu nha đầu kia mới làm hết thảy?
Trầm mặc hồi lâu, Huyên Tứ Nương mới nhẹ nhàng mở miệng, thần sắc có chút phức tạp.
- Không sai!
Phương Hành trả lời:
- Nghe nói Thanh Nguyệt Đăng là một trong tam đại dị bảo của Phù Diêu Cung các ngươi, xem ra rất trọng yếu, ngươi trả Tiểu Man lại cho ta, ta trả Thanh Nguyệt Đăng lại cho các ngươi. Hơn nữa hận cũ trước kia xóa bỏ, cam đoan không gây phiền phức cho các ngươi!
- Ngươi...
Huyên Tứ Nương cau mày, hồi lâu mới nói:
- Lần này ta tới là muốn cùng ngươi hóa giải thù cũ, không muốn bởi vì chuyện của ngươi dẫn đến Viên gia và Phù Diêu Cung trở mặt, nếu như ngươi bởi vì chuyện xưa, lòng mang oán niệm, vậy ta có thể cho ngươi đền bù tổn thất, mặc dù ta sắp gả vào Viên gia, nhưng ở Dao Trì còn có thể làm chủ được một vài chuyện, đối với ngươi bây giờ mà nói, ta tin tưởng ta đưa cho ngươi những đền bù tổn thất kia sẽ cực kỳ có trợ giúp!
- Như vậy sao...
Phương Hành nhíu mày, nâng cằm suy nghĩ nửa ngày nói:
- Đền bù tổn thất khác sau đó lại nói, trước trả Tiểu Man cho ta?
- Ngươi...
Thần sắc của Huyên Tứ Nương không vui.
Lúc đầu nghe Phương Hành đề cập Tiểu Man, còn tưởng hắn là bởi vì trong lòng oán khí, nhưng bây giờ nghe tới, dường như rất nghiêm túc.
Mặc dù nàng cũng thân là nữ tử, lại có chút không rõ, trên đời này ngoại trừ Hỗn Thế Ma Vương nhà mình, thì sao có thể có người cũng bởi vì một tiểu nha đầu huyết mạch yêu man, mà sinh ra chấp niệm mãnh liệt như vậy?
- Rất công bằng nha, đối với Phù Diêu Cung các ngươi mà nói, Thanh Nguyệt Đăng không thể còn trọng yếu hơn Tiểu Man nha?
Phương Hành thấy Huyên Tứ Nương không nói lời nào, nhịn không được mở miệng nói:
- Ta lấy đèn này đổi Tiểu Man, coi như các ngươi chiếm tiện nghi!
- Kia không có khả năng!
Huyên Tứ Nương trầm mặc thật lâu, mới bỗng nhiên trầm thấp mở miệng.
- Móa, còn nói có thành ý?
Phương Hành cũng nổi điên, trực tiếp cầm đao chỉ Huyên Tứ Nương:
- Ta nhìn ngươi là cố ý sống mái với ta đi!
- Mỗi đạo thống đều có kiêng kị của mình!
Huyên Tứ Nương thấp giọng nói:
- Phù Diêu Cung tối kị chính là những nữ đệ tử đó, ngoại trừ Tư Đồ, các nàng sẽ không gả cho bất luận kẻ nào!
- Cái gì Tư Đồ, các ngươi coi mình là Hoàng đế sao?
Trong lòng Phương Hành, lửa giận nổ tung, nghiêm nghị quát:
- Xem như Hoàng đế cũng không được, Tiểu Man là của ta, thời điểm ta mua nàng lại từ trong tay bọn buôn người đã là của ta. Ai cũng đoạt không được, coi như thật sự là Hoàng đế cũng không được...
Tiếng rống giận dữ kia, rốt cục khiến cho Huyên Tứ Nương thấy được hắn nghiêm túc, ánh mắt dần dần trở nên ngưng trọng, thần sắc lo lắng hiện lên, phảng phất như thấy rõ ràng mâu thuẫn này không thể điều hòa, nhưng qua thật lâu, nàng vẫn còn có chút do dự nói:
- Đệ tử Phù Diêu Cung không thể rời đi, trong này quan hệ đến một số bí ẩn, ta không cách nào nói cho ngươi, ta chỉ có thể nói với ngươi, Tiểu Man thiên tư rất tốt, tu hành chăm chỉ, nếu không phải huyết mạch của nàng xuất thân đê tiện, ta thậm chí có suy nghĩ muốn để nàng làm Thánh nữ, cũng chính là nguyên nhân này, nàng càng không có khả năng rời Phù Diêu Cung, đệ tử biểu hiện càng xuất sắc, Phù Diêu Cung càng xem trọng, tài sản, tính mệnh thậm chí thần hồn của nàng, đều liên hệ tới Phù Diêu Cung... Ngươi nói, căn bản chính là một yêu cầu không có khả năng đạt thành!
Phương Hành bỗng nhiên trầm mặc lại, không lên tiếng nữa.
Chỗ sâu trong mắt, dũng mãnh tiến ra phẫn nộ và vẻ mệt mỏi...
- Nhưng đây là yêu cầu duy nhất của ta!
Cảm thấy Huyên Tứ Nương xác thực có ý hoà giải, Phương Hành cũng nhẫn nại, nói một câu cuối cùng giống như giải thích.
Sau đó giữa hai người xuất hiện thời gian dài trầm mặc.
Bọn họ đều phát hiện, độ khó giải quyết chuyện này vượt xa tưởng tượng của bọn hắn!
Huyên Tứ Nương phát hiện Phương Hành là thật muốn đòi lại Tiểu Man, phần chấp niệm này vượt xa tưởng tượng của nàng, không cách nào san bằng, thậm chí không cách nào dùng thủ đoạn khác đền bù, dưới loại tình huống này, đòi lại Thanh Nguyệt Đăng cơ hồ trở thành chuyện không thể nào.
Mà Phương Hành thì phát hiện, Huyên Tứ Nương nói cũng rất chân thành, liên quan tới nữ đệ tử Phù Diêu Cung không cho phép gả ra ngoài, hình như cũng không phải chỉ là một điều quy định mà thôi, mà liên lụy đến một chút bí ẩn, cũng chính bởi vì những bí ẩn này, quyết định hắn muốn dễ dàng đổi Tiểu Man về là vọng tưởng!
- Ôi, Tam phu nhân, tiểu tổ tông, các ngươi không có sao chứ...
Phía dưới, Văn tổng quản cuối cùng thoát khỏi Kim Ô dây dưa, đạp trên hư không chạy tới, thấy được Phương Hành và Huyên Tứ Nương, bị hù đến ứa ra mồ hôi lạnh, hai người kia một cái là phu nhân tương lai chờ đợi gả vào Viên gia, một cái là đương kim Thần Tử, bất kỳ ai xảy ra vấn đề, hắn đều không thoát khỏi trách nhiệm, còn tốt đi lên xem xét, phát hiện hai người này đều không có thụ thương, nhưng thần sắc của hai người lại làm cho hắn nhìn đáy lòng cũng phát lạnh, quá nghiêm túc, hai người này bình thường tính tình hoạt bát, sắc mặt đều âm trầm như nước.
- Ta nhất định sẽ dẫn Tiểu Man trở về, các ngươi không trả, ta sẽ tự nghĩ biện pháp!
Phương Hành không muốn dài dòng, phát hiện sự tình cầm Thanh Nguyệt Đăng đổi Tiểu Man về là không làm được, hắn quay người rời đi.
Huyên Tứ Nương do dự một chút, cuối cùng mở miệng kêu:
- Ta là vì tốt cho ngươi, tốt nhất trả Thanh Nguyệt Đăng...
Phương Hành đột nhiên ngừng chân, xoay người qua, thanh âm gầm nhẹ:
- Muốn lấy Thanh Nguyệt Đăng?
Trong giọng nói của hắn tràn đầy xem thường, còn mang theo một tia tàn nhẫn không cho người hoài nghi:
- Trước giết chết ta lại nói!
Dứt lời, phi thân hạ xuống Đa Bảo thành, nửa ngày sau, từ một chỗ khác, thân hình của hắn và Kim Ô hiển hiện, bay về phía trời xa, Huyên Tứ Nương do dự nửa ngày, nhưng không có ngăn cản, chỉ trầm thấp hít một hơi, ngược lại là Văn tổng quản, vỗ đùi, đuổi về phía trước hoán vài tiếng, nhưng không thấy Phương Hành quay đầu, chỉ có thể buồn rầu đi trở về, không ngừng than thở, lúc đầu hắn rất có lòng tin với Tam phu nhân, cho là nàng có thể hóa giải ân oán này, nhưng ai có thể nghĩ tới, sự tình lại giống như trở nên càng khó giải quyết hơn!
Ngay cả hắn hiện tại cũng không thể nghĩ ra một phương pháp giải quyết thích hợp!
Để vị tiểu tổ tông kia đấu giá Thanh Nguyệt Đăng tự nhiên là không được, sự kiện kia ảnh hưởng quá lớn, thậm chí có khả năng bốc lên Viên gia và Phù Diêu Cung đối lập, nhưng hết lần này tới lần khác, hiện tại Viên gia không thể ép buộc tiểu tổ tông kia giao ra Thanh Nguyệt Đăng, hôm nay thân phận của vị tiểu tổ tông này là cực kỳ đặc thù, ở Viên gia lão tổ xem ra, có thể một mực bảo trì hiện trạng, thẳng đến cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn trôi qua, chính là kết quả tốt nhất, ở giữa ra bất luận một điểm sai lầm nào, cũng có thể khiến cho cục diện thoáng cân bằng phá vỡ...
- Tam phu nhân...
Văn tổng quản kêu một tiếng, muốn nói lại thôi.
Lúc này thần sắc của Huyên Tứ Nương cũng có chút cô đơn, như có tâm sự nặng nề.
Ở đáy mắt nàng, hình như lại lần nữa thấy được từng màn chuyện cũ năm đó phát sinh ở Thanh Vân Tông...
Hết thảy chỉ là một ý nghĩ sai lầm!
Chỉ một ý nghĩ sai lầm, nàng coi trọng tiểu nha đầu mà Thanh Điểu trưởng lão dẫn tới bên cạnh mình, tiểu nha đầu kia lớn lên xinh đẹp, giống như một viên đá quý, hơn nữa thiên tư cực giai, để cho nàng cũng động tâm, đủ loại tâm tư vi diệu, để cho nàng quyết định thưởng Thanh Điểu trưởng lão kia, làm ra một quyết định ngoài kế hoạch, mang tiểu nha đầu kia về Phù Diêu Cung, trở thành đệ tử chính thức!
Chỉ một ý nghĩ sai lầm, khi đó nàng nhìn thấy con khỉ hoang kia đuổi theo, không có sát phạt quả đoán, để Tiền bà bà hung ác hạ sát thủ, chém giết cây cỏ dại còn chưa trưởng thành kia, cũng không có bởi vì nước mắt của tiểu nha đầu mà mềm lòng, thả nàng trở về... Có thể nói, vô luận là lúc ấy nàng tâm cứng một chút hoặc mềm lòng một chút, sự tình đều sẽ không trở thành như bây giờ!
Chỉ một ý nghĩ sai lầm như vậy, nàng thay ngoan đồng và tiểu thị nữ năm đó quyết định vận mệnh biệt ly!
Sau đó, một ý nghĩ sai lầm kia, tạo thành sự tình hôm nay!
Phù Diêu Cung đương nhiên sẽ không sợ tiểu ma đầu kia, mặc dù hắn đã biểu hiện ra tiềm lực cực kỳ đáng sợ, nhưng dù sao còn không tính đã trưởng thành, đối với Phù Diêu Cung không tạo được uy hiếp quá lớn, chỉ bất quá, Phù Diêu Cung cũng mưu đồ lấy cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn a, bây giờ lại trực tiếp đắc tội chìa khoá mở bảo tàng, ai cũng không biết cuối cùng sẽ tạo thành dạng ảnh hưởng gì...
Trình độ phức tạp của chuyện này, đã không phải mình có thể giải quyết, sự tình vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng.
Cũng chính vì lo lắng, để cho nàng thân là Nguyên Anh cảnh, tâm thần kiên định, cũng bỗng nhiên không hiểu thấu lóe lên một tia hối hận:
- Nếu như... Nếu như năm đó không đoạt tiểu thị nữ kia thì tốt biết mấy...