Lược Thiên Ký

Chương 917: Lại gặp Thanh Hồ Quỷ Diện

Chương 917: Lại gặp Thanh Hồ Quỷ Diện

Từ khí tức trên người đến xem, công tử áo trắng thình lình chỉ có Kim Đan cảnh, nhưng sau khi hắn xuất thủ, trên người bạo phát ra uy thế, thình lình còn mạnh hơn Quảng Lăng Thập Tiên, không chỉ khí tức như núi lửa bộc phát, còn giống như quỷ mị.
Phương Hành đang thi triển Thái Thượng Tiêu Dao Kinh, cả người như tiên như huyễn, dù ở trong thần quang như mưa to, cũng có thể linh hoạt xen kẽ, không dính một chút bụi bặm, ngay cả Quảng Lăng Thập Tiên cũng không làm gì được hắn, nhưng tiểu công tử kia lại một bước liền tới.
Đạp một bước, liền đến trước người Phương Hành, sau đó huy chưởng vỗ xuống!
Oanh!
Một chưởng kia nhìn như không dùng lực, nhưng ở sau lưng hắn, thình lình giống như xuất hiện một thân ảnh cả người cao hơn mười trượng, theo một chưởng này nhấn xuống, sau đó lực lượng kinh thiên động địa trấn áp về phía Phương Hành...
Lực lượng của một chưởng này, đáng sợ khó nói lên lời, tránh không chỗ tránh, giấu không chỗ giấu.
Chỉ là một chưởng của Kim Đan, thình lình còn bá hơn Quảng Lăng Thập Tiên!
Mà lúc này, đối mặt với một chưởng này, Phương Hành cũng ngẩn ngơ, nhất thời không kịp phản ứng.
- Thanh Hồ Quỷ Diện...
Hắn liếc nhìn ra, mặt nạ này là Thanh Hồ Quỷ Diện mà lúc trước mình vốn định đưa cho Tiểu Man.
Năm đó tu vi của hắn bị phế, nản lòng thoái chí, lưu mặt nạ ở trong Quy Khư, nhắn đám người Lệ Hồng Y nghĩ biện pháp đưa mặt nạ cho Tiểu Man, ý nghĩ lúc đó nói ra kỳ thật cũng rất đáng thương, là cảm giác mình trở thành phế nhân, đại khái vĩnh viễn không thể dẫn Tiểu Man trở về, trong tuyệt vọng lại vẫn có tôn nghiêm và tư tâm của nam nhân, không muốn Tiểu Man gả cho người khác, đưa phần đại lễ này cho nàng, coi như trợ giúp nàng, để nàng ở thời điểm cùng người khác đoạt vị trí Thánh nữ nắm chắc nhiều hơn.
Về sau gặp đám người Vương Quỳnh cũng nói qua, Vương Quỳnh bái sư đạo thống Trung Vực, không tiếp xúc đến Tiểu Man, nhưng nhận biết Hứa Linh Vân, vì vậy giao mặt nạ cho Hứa Linh Vân, Hứa Linh Vân lại nhờ Thanh Linh Tiên Tử, đưa mặt nạ cho Tiểu Man, ở giữa rất nhiều chi tiết Phương Hành không rõ ràng, nhưng trong Ma Uyên gặp Thanh Linh Tiên Tử, mới từ trong miệng nàng biết được.
Mặt nạ cuối cùng không có rơi vào trên tay Tiểu Man.
Hắn từng ỷ vào mặt nạ này đánh thắng qua không ít trận ác liệt, vừa nhìn liền xác định mặt nạ kia là của mình. Thậm chí nói tiên tinh khảm nạm ở mi tâm mặt nạ, khả năng là lúc trước mình từ trong Yêu Địa lấy được, cùng nhau đưa qua!
Mà mặt nạ này, vậy mà xuất hiện ở trên tay Thiếu chủ Phù Diêu Cung?
Tình huống có chút không đúng...
Oanh!
Một ý niệm còn chưa hiện lên, một chưởng của tiểu công tử đã đập tới vị trí mi tâm của hắn.
Phương Hành không rảnh suy tư, khí huyết tăng vọt, một chưởng ầm ầm vỗ tới!
Trong chớp mắt song chưởng của bọn họ giao tiếp, một vòng ba động mà mắt trần có thể thấy khuếch tán ra, thậm chí xuất hiện huyễn ảnh hư không bị chém thành hai nửa, hơn nữa sau một chưởng này, Phương Hành kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình trượt ra hơn mười trượng, công tử áo trắng lại không nhúc nhích tí nào, biểu lộ hơi nghi hoặc thu hồi bàn tay của mình, ánh mắt ngưng trọng.
- Vậy mà có thể ngăn lại một kích, ngươi rất lợi hại, khó trách Tứ tỷ đánh giá cao như vậy!
Mà trong lúc nói chuyện, quanh người nàng bắt đầu xuất hiện điểm điểm Hồ Hỏa, vòng quanh nàng càng chuyển càng nhanh, hỏa ý càng chuyển càng mạnh, lay động quần áo của nàng, làm nàng xuất hiện một loại tiên ý bồng bềnh, tuấn mỹ cao khiết, giống như từ trên chín tầng trời phủ xuống, không dính bụi mù.
- Ngươi đến tột cùng là ai?
Mà lúc này, Phương Hành lui về phía sau hơn mười trượng, lắc lắc cổ tay, lại giơ lên ngực, lẳng lặng đặt câu hỏi.
- Nói ta là Phù Diêu Cung Thiếu Tư Đồ, hôm nay tới là thay Phù Diêu Cung ta giáo huấn ngươi!
Công tử áo trắng kia nở nụ cười lạnh, hai tay khẽ nâng, hỏa ý quanh người nhất thời tăng vọt, lộ ra càng đáng sợ, mà thanh âm của nàng thì xa xa truyền ra, giống như ám lôi tiên âm, rung động khắp nơi:
- Đừng tưởng có thể đón lấy một chưởng của ta thì ngon, dù hung danh của ngươi lại thịnh, hôm nay cũng phải ăn thiệt thòi lớn ở trong tay bản công tử, để ngươi biết một chút, cái gì gọi là trên người có người!
Sưu sưu sưu…
Trong lúc nói chuyện, nàng kết pháp quyết, hỏa ý quanh người như Độc Long tấn công ra, trong nháy mắt quay quanh chư thiên, linh động đáng sợ, giống như xích sắt vắt ngang ở giữa thiên địa, quanh người Phương Hành đều bị phong tỏa ngăn cản, thình lình là muốn mượn đạo pháp thuật này, phong tỏa thân pháp của Phương Hành, sau đó lại thừa cơ chém giết, ngưng tụ một thân pháp lực giết địch...
- Lui lại, lui lại...
Nhìn thấy một màn này, ngay cả mấy vị trong Quảng Lăng Thập Tiên may mắn còn sống sót cũng đại biến, cùng nhau lui về phía sau, mặc dù bọn họ là Nguyên Anh, nhưng vào lúc này lại cảm giác tiểu công tử thi triển ra thuật pháp ẩn ẩn có lực lượng áp chế bọn hắn, trong lòng minh bạch, vị tiểu công tử này vốn là thiên kiêu, đã sớm bước vào trảm ngũ cảnh, bây giờ lại vận dụng dị bảo kia, thực lực lần nữa tăng vọt, đã đạt đến cấp độ bọn họ không cách nào so sánh, nếu như bị ảnh hưởng, thậm chí sẽ mất mạng.
- Văn tổng quản, chúng ta muốn...
Mà lúc này, trong đô thành, Văn tổng quản và hộ vệ Viên gia phái ra sắc mặt đột biến, thấp giọng hỏi thăm.
Văn tổng quản lại cau mày:
- Không cần phải gấp, gia chủ có ý tứ là, nếu như Phù Diêu Cung không phái ra các trưởng lão xuất thủ, vậy chúng ta cũng tận lực đừng xuất thủ, để tránh song phương ngày sau không tốt gặp nhau, hơn nữa mặc dù vị tiểu công tử kia xuất thủ tàn nhẫn, nhưng lại không có sát khí, coi như đánh bại Thần Tử, cũng chưa chắc sẽ hạ sát thủ, nhẫn nại một phen, đến khi tất yếu lại ra tay...
Mấy vị trưởng lão khác nghe vậy cũng cau mày, bọn họ là Viên lão thần tiên phái tới, nhưng trong lòng lại rõ ràng ý tứ của gia chủ không tiện vi phạm, mà vị Văn tổng quản này, ở trình độ nào đó chính là đại biểu ý tứ của gia chủ, nghe hắn nói như vậy, nhất thời không tiện mở miệng, chỉ bất quá trong lòng vẫn còn có chút nghi vấn, một người dứt khoát nói thẳng:
- Giới hạn thấp nhất của gia chủ ở nơi nào, mời Văn tổng quản chỉ rõ!
Nghe lời này, Văn tổng quản hé mắt, nửa ngày mới cười nói:
- Chỉ phải bảo đảm hắn không chết là được...
Mấy vị trưởng lão khác giật mình, có chút không hiểu.
Văn tổng quản cũng cười giải thích:
- Chỉ cần bảo đảm hắn còn sống là được, ngoài ra ăn thiệt thòi, trọng thương, thậm chí bị người phế bỏ cũng không có gì... Có lẽ đối với tai tinh kia mà nói, bị người phế bỏ, còn có thể để hắn an phận một chút...
Lần này, chư vị trưởng lão đều giật mình, thật lâu nói không ra lời.
Trong lòng loáng thoáng có chút đồng tình với tiểu ma đầu kia, làm Thần Tử làm đến mức này, cũng thật là đủ thảm!
- Hi hi, thậm chí có người bắt đầu so sánh ngươi với Phù Diêu Cung Thiếu Tư Đồ ta, thật là buồn cười, hôm nay ta muốn để thế nhân biết, tiểu ma đầu như ngươi, lại tu luyện mười thế cũng không xứng so sánh với chúng ta, hôm nay ta muốn ở trước mặt tất cả mọi người đánh ngươi một chầu, cầm về Thanh Nguyệt Đăng của chúng ta, cũng cho người trong thiên hạ biết chút bản lĩnh ấy của ngươi rất có hạn...
Công tử áo trắng càng đánh càng đắc ý, thân hình như khói, xu thế như lửa, các loại thuật pháp tinh diệu bày ra, uy lực mạnh mẽ đâu chỉ gấp ba, tiên tinh liên tục không ngừng cung cấp pháp lực mạnh mẽ cho nàng, khiến cho nàng chẳng những trong lúc giơ tay nhấc chân có thể phát huy ra uy lực đáng sợ, pháp lực còn giống như liên tục không ngừng, một đường đuổi theo Phương Hành hành hung không thôi...
Chỉ bất quá, bây giờ bản lĩnh của Phương Hành sao lại bình thường, thân pháp du tẩu, hỏa ý đầy trời cũng trói buộc không được hắn, công tử áo trắng công kích mạnh nữa, lại chỉ để hắn lẫn hơi có vẻ chật vật, nhìn rơi vào hạ phong mà thôi, trên thực tế đấu thời gian uống cạn chung trà, ngay cả nửa cọng lông măng cũng không có làm bị thương, ngược lại quan sát công tử áo trắng rất kỹ, hình như xác định cái gì.
- Bất quá là dùng thần uy của Thanh Hồ Quỷ Diện mà thôi, ngươi có uy phong gì chứ?
Trong tránh né, Phương Hành dù bận vẫn ung dung, châm chọc khiêu khích.
- Mượn thần uy của mặt nạ thì thế nào, nếu người không dùng binh khí, thì khác hầu tử ở chỗ nào...
Công tử áo trắng kia không phục hét lên, ra tay càng nhanh, thuật pháp vô tận che đậy hư không, thanh âm liên tiếp vang lên:
- Tạo ra pháp bảo là để cho người ta dùng, bản công tử ghét nhất những người động một chút lại nói cái gì không mượn thần uy của pháp bảo, thật không chịu thua kém như vậy, ngươi cũng đừng tu hành ah, dù sao tu hành chính là mượn nhờ lực lượng thiên địa cường hóa bản thân, khác gì dùng pháp bảo?
- Nha, lời này cũng có chút đạo lý...
Phương Hành nghe vậy nhãn tình sáng lên, kém chút bị công tử áo trắng độ hóa.
- Đó là tự nhiên...
Công tử áo trắng theo đuổi không bỏ, lại đắc ý ngóc đầu lên, có chút thưởng thức Phương Hành.
- Bất quá mặc dù ngươi mượn thần uy của mặt nạ này, nhưng không biết ngươi có biết một sự kiện hay không?
- Chuyện gì?
Phương Hành vừa trốn tránh công tử áo trắng công kích vừa mở miệng, trong lòng một mực đang tính toán cái gì, thời điểm câu nói này nói lên, hắn đột nhiên bóp động thủ chỉ, hai chân đạp ở trong hư không, cả người vọt tới công tử áo trắng, hết lần này tới lần khác vào lúc này, tiên tinh ở mi tâm công tử áo trắng ảm đạm, mất đi tất cả thần lực, Phương Hành xông lên cực kỳ vừa khớp, công tử áo trắng đang luống cuống tay chân từ trong túi trữ vật lấy ra tiên tinh mới, lại bị hắn chạy tới bên người, tay như điện chớp bóp lấy cổ của hắn, một tay khác lấy xuống mặt nạ.
Thẳng đến lúc này, Phương Hành mới trầm thấp nở nụ cười:
- Kia chính là, đối với mặt nạ này, tiểu gia ta hiểu rõ hơn ngươi rất nhiều!
- Oa oa...
Công tử áo trắng giật mình, như không ngờ tới mình thua nhanh như vậy, kịch liệt giãy giụa:
- Thả ta ra! Trả mặt nạ cho ta.
- Im ngay!
Trên lòng bàn tay Phương Hành tuôn ra pháp lực, cưỡng ép phong bế kỳ kinh bát mạch của hắn, sau đó ánh mắt lạnh lẽo, thấp giọng quát hỏi:
- Ngươi đến tột cùng là ai?
- Ta... Ta là Phù Diêu Cung Thiếu chủ, ngươi dám khi dễ ta, ta... ta nhất định...
Công tử áo trắng còn cắn chết không chịu thừa nhận, một mực chắc chắn mình là Phù Diêu Cung Thiếu chủ.
Phương Hành trầm mặt, đột nhiên đưa tay lên ngực hắn bóp mấy cái, hình như chưa đã ghiền, lại bóp thêm mấy cái, sau đó trên mặt hiện ra vẻ tức giận.
- Xú nữ nhân, còn dám gạt ta? Thiếu chủ thà ai để hai cái bánh bao ở trong ngực?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất