Lược Thiên Ký

Chương 918: Dao Trì tiểu công chúa

Chương 918: Dao Trì tiểu công chúa

Công tử áo trắng vốn đang cật lực giãy dụa trong nháy mắt bất động, đôi mắt trừng còn lớn hơn chuông đồng, ngơ ngác nhìn Phương Hành, tựa hồ bị động tác của Phương Hành dọa sợ, hồn nhiên không có phách lối bá đạo như vừa rồi, giống như một con thỏ nhỏ kinh hoảng, ngược lại là Phương Hành, bộ dáng không để ý trừng mắt, cắn răng, bàn tay còn cao cao giơ lên, một bộ tiểu gia đã phơi lột trần trang của ngươi, tên vương bát đản ngươi lại không thành thật cung khai, ta sẽ tát chết ngươi…
- Ô ô…
Phương Hành nâng cao tay chuẩn bị bức cung, bất quá không chờ được đáp án mình muốn nghe, ngược lại nhìn thấy công tử áo trắng nguyên bản phách lối đến giương nanh múa vuốt, lại đột nhiên khóc lên.
Tiểu công tử phách lối vô hạn kia, lại bỗng nhiên khóc cực kỳ thương tâm, nước mắt rơi như mưa.
Làm Phương Hành đánh không nổi nữa, ngay cả tay nóp cổ nàng cũng vô ý thức nới lỏng ra.
- Ta giết ngươi…
Cũng trong nháy mắt này, tiểu công tử nhìn khóc sướt mướt, mềm yếu vô lực, bỗng nhiên đánh về phía Phương Hành, Phương Hành giật nảy mình, xoay người nhảy dựng lên, một tay đặt nàng ở dưới thân, dùng sức đè ép bờ vai của nàng, trong miệng hét lớn:
- Ngươi có thôi hay không?
- Cẩu tặc, cũng dám sờ ngực ta, bản công chúa muốn giết ngươi…
Tiểu công tử kêu to, lại từ bỏ biến hóa thanh âm, nghe hiển nhiên là một nữ nhân.
- Không phục? Không phục ta đánh không chết ngươi!
Phương Hành kêu to, vung nắm tay muốn đánh xuống.
- Lớn mật!
- Nhanh chóng dừng tay!
- Ma đầu, ngươi dám đả thương Dao Trì Thập công chúa, thì có mấy cái mạng cũng không đủ chém!
Giờ khắc này, Quảng Lăng Thập Tiên vừa vặn lẫn ra xa cũng bị hù sợ vỡ mật, tất cả đều vọt lên, liều lĩnh muốn giải cứu tiểu công chúa, lão đại trong Quảng Lăng Thập Tiên càng thông minh, dù trước đây tiểu công tử hạ lệnh, bảo bọn hắn không cho phép tiết lộ thân phận của nàng, chỉ giả trang thân phận của Phù Diêu Cung Thiếu chủ tới đối phó cẩu tặc, hắn cũng bất chấp, cố ý quát phá thân phận của tiểu công tử, chỉ hy vọng thân phận này có thể làm cho tiểu ma đầu kia kiêng kị, ngàn vạn lần đừng xuống tay độc ác với tiểu công chúa!
Dù sao vị tiểu công chúa này là bảo bối trong Dao Trì, vạn nhất bị tiểu ma đầu làm bị thương, bọn họ còn có thể sống sao?
- Hắc hắc, tiểu công chúa trong Dao Trì Cung, quả nhiên là ngươi!
Phương Hành cười lạnh, mắt lộ ra ngoan ý, một tay nhấc nàng lên, ánh mắt quét qua, rất nhanh phát hiện trên đầu nàng có một khuyên tai ngọc cổ quái, liền kéo xuống, trên người tiểu công chúa nhất thời có quang hoa nhàn nhạt, Phương Hành thì thuận tay nâng cằm nàng lên đánh giá.
Quả nhiên càng xác định điểm này, trước đây trên mặt vị tiểu công chúa này thình lình bị che đậy một loại thần quang dịch dung nào đó, khiến cho nàng thu lại mấy phần dung quang, lại nhiều hơn mấy phần khí khái hào hùng, nhưng lúc này, hắn lấy đi khuyên tai ngọc, lập tức phát hiện, ngũ quan và màu da của tiểu công chúa có biến hóa nhàn nhạt, nhưng vẻn vẹn chỉ biến hóa một chút, cũng đã tưởng như hai người.
Ngũ quan tinh mỹ như tiên trân, da như bạch ngọc, mắt như thanh tuyền, ngay cả cắn răng oán giận cũng có thể làm cho người say mê không thôi.
- Còn đẹp hơn hồ ly lẳng lơ kia, làm sao lớn lên a?
Ngay cả thổ phỉ không hiểu phong tình như Phương Hành cũng nhịn không được bị dung mạo của tiểu công chúa làm kinh hãi ngẩn ngơ, mấy hơi mới phản ứng lại, nếu không phải Kim Ô xuất thủ cản lại Quảng Lăng Thập Tiên, không chừng hắn phân tâm đã xảy ra chuyện lớn, cũng không thể trách hắn chủ quan, thật không nghĩ tới thế gian lại có người xinh đẹp như vậy, Hồ Tiên Cơ đã là mỹ nhân nhất đẳng thế gian, liếc nhìn nàng một cái, trong lòng sẽ dâng lên suy nghĩ thế gian không có nữ tử sánh bằng, nhưng thấy được tiểu công chúa này, lại theo bản năng cảm thấy, Hồ Tiên Cơ chỉ là hơi quyến rũ, vị trước mắt này mới là mỹ nhân chân chính.
- Cẩu tặc, ngươi thả ta ra, chúng ta lại đại chiến ba trăm hiệp
Khuôn mặt của tiểu công chúa khuynh quốc khuynh thành, lại hồn nhiên không có một chút ưu nhã và rụt rè của mỹ nhân, đang hung tợn cắn răng, giương nanh múa vuốt cào cấu về phía Phương Hành, nhưng mặc dù tu vi của nàng không thấp, nhưng ở trên tu hành nhục thân, lại kém Phương Hành mấy dặm, lúc này bị khống chế, không còn chút sức nào, cho nên bị Phương Hành ấn xuống, một chút cũng không thể động.
- Vẫn là Tiểu Man nhà ta đẹp mắt!
Đánh giá tiểu công chúa nửa ngày, Phương Hành lầm bầm lầu bầu nói một câu, trong mắt lấp lóe tinh quang.
- Ôi tiểu tổ tông của ta, nhanh thả tiểu công chúa ra đi.
Ở phương hướng đô thành Đa Bảo quốc, mấy đóa tường vân cấp tốc bay tới, trong mây Văn tổng quản bị hù mặt như màu đất kêu to, ngay cả bọn hắn cũng mắt choáng váng, ai nghĩ tới, vừa rồi Phù Diêu Cung tiểu công chúa rõ ràng còn chiếm thượng phong, vậy mà nói bại liền bại, để bọn hắn ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, mặc dù Văn tổng quản sớm nhìn ra thân phận chân chính của nàng, nhưng trong lòng chỉ coi nàng và Phương Hành thực lực không sai biệt lắm, dù sao Dao Trì tiểu công chúa được sủng ái, thiên phú lại cao, cũng là Kim Đan cảnh nhất đẳng thế gian ah!
Đương nhiên, kỳ thật hắn suy đoán cũng không sai, trên thực tế, Phương Hành có thể trong nháy mắt lật bàn, bắt lấy Dao Trì tiểu công chúa, chính là bởi vì tiểu công chúa kia sử dụng Thanh Hồ Quỷ Diện, Phương Hành quá hiểu rõ lực lượng của mặt nạ này, nên thời điểm nàng mượn Thanh Hồ Quỷ Diện thi pháp, đều bị Phương Hành dự đoán, mượn Tiêu Dao thân pháp tránh né, cũng hiểu rõ tiên tinh kia có thể chèo chống nàng thi triển bao nhiêu thuật pháp, ngược lại là vị tiểu công chúa kia, ở điểm này kém xa Phương Hành.
Mà Phương Hành cũng chính là thừa dịp tiên tinh ở mi tâm của Thanh Hồ Quỷ Diện hao hết sạch lực lượng, trong nháy mắt cận thân lật bàn.
- Thả nàng?
Phương Hành ngẩng đầu nhìn về phía Văn tổng quản, nhìn thấy hắn chạy tới kịp thời như thế, chỗ nào còn không đoán được bọn họ đã sớm tới, chỉ là không hiện thân?
Trong lòng lập tức cười lạnh, sau đó xách theo tiểu công chúa trốn tới không trung, ánh mắt lành lạnh quét qua Quảng Lăng Thập Tiên bị Kim Ô ngăn cản cùng đám người Văn tổng quản xa xa chạy tới, thét dài một tiếng, sát khí trên người lạnh thấu xương, tay cầm hung đao.
Một tay ném tiểu công chúa tới hư không trước mặt, hai đầu lông mày hiện ra sát khí đáng sợ.
- Tiểu gia chỉ muốn giết nàng!
Phương Hành rống to, hung ác cười một tiếng, đột nhiên vung đao chém tới tiểu công chúa.
- Gia gia của ta…
Văn tổng quản bị hù kêu to một tiếng, mặt không huyết sắc, che ngực đứng ở trên không trung.
Mà Quảng Lăng Thập Tiên đang cùng Kim Ô ác đấu, trong nháy mắt bị hù không nhúc nhích, huyết dịch giống như ngưng kết.
- Xùy!
Hung đao của Phương Hành vung qua, thình lình sát qua đầu của tiểu công chúa, lại chỉ chém rụng một chùm tóc đen.
Chỉ bất quá một đao kia nhìn cực kỳ đáng sợ, ngay cả tiểu công chúa cũng bị hù nghẹn họng, thật lâu không dám mở miệng.
Phương Hành thì vung tay khẽ vẫy, nhiếp một chùm tóc phiêu tán trở về, cầm trong tay, giống như xách một cái đầu người, nhìn đám người Văn tổng quản và Quảng Lăng Thập Tiên quát to:
- Trở về nói cho chủ tử sau lưng các ngươi biết, tiểu nương này không biết tự lượng sức mình đến trêu chọc ta, hiện tại lọt vào trong tay ta, là con tin của tiểu gia, trong vòng ba ngày, các ngươi trả Tiểu Man lại cho ta, nếu không, ta cắt đầu của Dao Trì tiểu công chúa xuống, chờ đưa đến Phù Diêu Cung cho Thiếu Tư Đồ kia làm hạ lễ!
Dứt lời đằng đằng sát khí, tay giương lên, ném một chiếc Thanh Đồng Cổ Đăng về phía giữa không trung.
Trong nháy mắt, trong đèn bắn ra ánh sáng, bao phủ một vực.
Bị ánh sáng bao phủ, bất luận là Nguyên Anh hay Kim Đan, tất cả người thấy được quang hoa đều sợ run, phảng phất như thần niệm bị hấp dẫn vào, tu vi cao chút, phản ứng nhanh nhạy thì vội vàng nhắm mắt, thậm chí không dám dùng thần niệm liếc nhìn. Mà tu vi thấp thì trực tiếp bị quang hoa dẫn đi lực chú ý, ngay cả năng lực tránh thoát cũng không có
Giữa thiên địa, nhất thời chỉ có Thanh Đồng Đăng tồn tại, cả phiến hư không đều đọng lại mấy hơi.
Sau một hồi lâu, ánh sáng mới dần dần biến mất, các tu sĩ mở mắt, nhưng phát hiện giữa hư không trống rỗng, chỉ có một chiếc Thanh Đồng Đăng từ không trung rơi xuống, tiểu ma đầu kia tính cả Kim Ô và tiểu công chúa, đều đã không thấy.
Thanh Nguyệt Đăng!
Ở thời khắc này, Phương Hành dùng Thanh Nguyệt Đăng, thúc giục thần quang vô tận, làm các tu sĩ ở chung quanh sợ hãi, sau đó mượn cơ hội đào mệnh.
Thanh Nguyệt Đăng chính là một trong tam bảo của Phù Diêu Cung, cực kỳ thần diệu, dưới tình huống xuất kỳ bất ý ném ra, người người chấn kinh, nhượng bộ lui binh, thừa dịp này, đừng nói Quảng Lăng Thập Tiên hoặc Viên gia Văn tổng quản cùng những trưởng lão kia, ngay cả Hồng Anh tướng quân và nữ tử áo bào đen Tịnh Thổ một mực núp trong bóng tối, vâng lệnh các lão quái thiếp thân bảo hộ và giám thị Phương Hành cũng bị hắn thoát khỏi.
Nghĩ đến liền làm, thời điểm phát giác được thân phận chân chính của tiểu công chúa, Phương Hành đã quyết định chạy trốn.
Bây giờ hắn đã không thể ở Đa Bảo thành được nữa, thậm chí Thần Châu cũng ngốc không được!
Dù Viên gia thậm chí các đạo thống Thần Châu bởi vì cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn mà coi trọng mình, cũng sẽ không ngồi nhìn mình mang Dao Trì tiểu công chúa đi, Dao Trì tiểu công chúa, thân phận này quá trọng yếu, mặc dù đám lão quái vật kia chưa chắc có dũng khí đắc tội chết mình, nhưng chỉ sợ quấy rầy đòi hỏi, thậm chí trực tiếp xuất thủ cướp người cũng làm ra được, mình muốn dùng nàng đổi Tiểu Man trở về, vậy chỉ có thể trước thoát ly người Viên gia khống chế lại nói, bọn họ không khống chế được mình, mới có thể thực lo lắng!
Cũng không tin Phù Diêu Cung bỏ được hi sinh một vị tiểu công chúa, cũng không trả Tiểu Man cho mình.
Trong lòng có chủ ý này, trốn càng nhanh chóng, mượn Thanh Nguyệt Đăng giúp mình tranh thủ thời gian qua một lát, hắn đã trốn ra vài trăm dặm, trực tiếp trốn vào trong núi sâu, phi độn ở trong hoang sơn dã lĩnh, tìm kiếm chỗ ẩn thân.
- Tiểu thổ phỉ, bây giờ đi đâu?
Kim Ô chạy tới, thở hồng hộc hỏi.
- Trốn đi, chờ ba ngày, nhìn Phù Diêu Cung sẽ cho đáp án gì!
Phương Hành thi triển Quỷ Già Nhãn đại thuật, triệu hoán ra khói xanh bao phủ mình và Kim Ô, đồng thời nói.
- Ngươi làm có chút mạo hiểm ah.
Kim Ô bu lại, thấp giọng thương lượng:
- Nếu Phù Diêu Cung còn không chịu trả người, ngươi làm sao bây giờ?
Phương Hành nhìn thoáng qua tiểu công chúa trong tay đã bị một đao vừa rồi dọa mộng, nửa ngày sau mới nói:
- Vậy ta sẽ giết nàng!
Liếc nhìn Kim Ô một cái, Phương Hành cười nhẹ, giải thích:
- Hiện tại Đa Bảo quốc tụ tập tu sĩ càng ngày càng nhiều, vậy ta ở địa phương nhiều người nhất chém tiểu công chúa, đến lúc đó Phù Diêu Cung không thể không giết ta, Viên gia cùng với những đạo thống Thần Châu khác không thể không che chở ta, nếu bọn họ thật đánh nhau, cuối cùng bên nào sẽ thắng?
Kim Ô nghe ánh mắt đăm đăm, nửa ngày mới run giọng nói:
- Ngươi là tìm đường chết ah.
Phương Hành nói:
- Thừa dịp hiện tại có vốn liếng tìm đường chết, nên làm càng lớn, chỗ tốt càng nhiều!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất