Chương 920: Hiểm cục
Trong chớp mắt, lúc đầu sơn lâm yên tĩnh im ắng, biến thành địa phương kiếm khí tung hoành hung hiểm!
Sát thủ của Trường Sinh Kiếm tối thiểu nhất cũng hiện thân hai mươi người, đều cầm một thanh trường kiếm, người mặc trường bào bó sát người, mặt mang theo mặt nạ quỷ, ở trên không trung tung hoành du tẩu, thân pháp phiêu dật khó có thể tưởng tượng, mà tu vi của bọn hắn thình lình đều cực cao, phân nửa là Nguyên Anh cảnh, ngay cả những Kim Đan cảnh còn lại, chí ít cũng bước vào trảm tứ cảnh, ngay cả tu vi như Phương Hành và Kim Ô, cũng liên tiếp gặp nạn, dựa vào thân pháp cao minh và tốc độ nhanh chóng mới khó khăn lắm hóa giải nguy cơ.
- Ha ha, chuyên bố trí cho các ngươi hai Trảm Lục Sát Trận, nếu còn bắt không được, Trường Sinh Kiếm cũng uổng xưng đoạn trường sinh!
Nam tử lưng cõng Phương Thiên Họa Kích cũng không trực tiếp xuất thủ, mà đứng yên ở không trung, mắt lạnh nhìn động tĩnh không lớn ở giữa hư không, không giống cao thủ đấu pháp, nhưng sát cơ dày đặc, thanh âm như từ trong năng vớt ra, lành lạnh đáng sợ:
- Con quạ đen kia trực tiếp chém, về phần Thần Tử Viên gia... Có thể đả thương có thể phế, nhưng nhớ kỹ, cần lưu lại hắn một mạng!
Oanh! Oanh! Oanh!
Các Trường Sinh Kiếm lập tức chia làm hai nhóm, sáu người vây quanh Kim Ô, lại chừng mười bốn người vây quanh Phương Hành, đạo đạo kiếm quang thậm chí pháp thuật đáng sợ xuất hiện, vọt tới nơi yếu hại của hai người bọn họ, cũng chưa chắc đẹp mắt cỡ nào, lại cực kỳ hữu hiệu, mỗi một kiếm đâm ra, mỗi một vệt thần quang xuất hiện đều vừa đúng, phảng phất như mạng nhện vây khốn Phương Hành và Kim Ô.
- Lữ Tiêu Dao, cái tên vương bát đản ngươi, lúc nào cũng đầu phục Trường Sinh Kiếm rồi, tin tiểu gia nhổ tận gốc Lữ gia bọn ngươi không?
Phương Hành nhất thời kinh sợ, một bên động thủ, một bên chửi ầm lên!
- Ha ha, ngươi nhận ra ta?
Nam tử vác Phương Thiên Họa Kích nhàn nhạt mở miệng, có chút trêu tức.
Phương Hành mắng:
- Ngươi cho rằng mang mặt nạ thì nhận không ra ngươi, coi tiểu gia mù sao...
- Ha ha...
Nam tử vác Phương Thiên Họa Kích dứt khoát tháo xuống quỷ diện trên mặt, lộ ra khuôn mặt gầy như que củi, là bộ dáng của Lữ Phụng Tiên, hắn ném mặt nạ xuống, thản nhiên nói:
- Vốn không muốn che giấu thân phận, nhưng ngươi vẫn nhìn lầm...
- Ừm?
Phương Hành nghe ra hắn nói có ý khác, nao nao, nhưng trong ác đấu không thể suy nghĩ nhiều.
- Ta chính là Lữ Phụng Tiên, không phải Tiêu Dao lão tổ!
Lữ Phụng Tiên lãnh đạm mở miệng, biểu lộ có chút hưng phấn:
- Ngược lại còn phải đa tạ ngươi, nếu không phải ngươi và tiểu hòa thượng năm lần bảy lượt trọng thương lão quỷ kia, thần hồn của ta bị hắn trấn áp, đại khái không có cơ hội lần nữa đoạt lại thể xác, mà bây giờ, tàn linh của lão quỷ kia bị ta trấn áp ở sâu trong thức hải, ngược lại thành một bộ tiên tàng của ta, tiên điển đạo kinh vô tận làm việc cho ta, kiến thức tu hành vạn năm cung cấp ta lĩnh ngộ, giống như nhiều một vị tiên sư chỉ điểm tu hành, nói đến ngược lại là ta nhân họa đắc phúc...
- Ta sát, còn có tạo hóa như vậy?
Nhìn Lữ Phụng Tiên cười có chút điên cuồng, trong lòng Phương Hành thất kinh, nói thầm mấy câu.
Tàn linh của Tiêu Dao lão tổ, là không biết tu hành bao nhiêu năm ah, coi như lúc trước bị mình và Tiểu hòa thượng Thần Tú giày vò không nhẹ, đó cũng là một Tiên Linh, không nghĩ tới Lữ Phụng Tiên lại có thể từ trạng thái bị áp chế lần nữa đoạt lại thể xác của mình.
Hơn nữa trấn áp Tiên Linh, ép hắn nói ra đạo lý tu hành, đây thật là một đại tạo hóa, năm đó ở Thanh Vân Tông, nếu không có dưới cơ duyên xảo hợp trấn áp thần hồn của lão Tà, Phương Hành cũng đi không tới trình độ bây giờ...
- Vậy ngươi hẳn là cám ơn ta nha, vương bát đản ngươi vong ân phụ nghĩa, tìm người đến ám sát ta làm cái gì?
Không kịp nghĩ nhiều, Phương Hành theo bản năng thuận theo ý của Lữ Phụng Tiên mắng, đồng thời không ảnh hưởng mình cùng người đấu pháp.
Nhưng không ngờ không nói câu này còn tốt, vừa nhắc tới, Lữ Phụng Tiên trở nên nghiến răng nghiến lợi quát:
- Bởi vì ngươi vô sỉ, vậy mà tìm người Viên gia đối phó ta, thừa dịp ta vừa mới trấn áp thần hồn của lão quỷ kia, cực kỳ suy yếu, sai người vây giết, không chỉ chém ta một cánh tay, thậm chí còn tạo áp lực lên Lữ tộc, làm hại ta bây giờ bị gia tộc xoá tên, trốn đông trốn tây, ngay cả tu hành cần có một số tài nguyên tất yếu, cũng phải tự mình đi đoạt, thậm chí là giúp Trường Sinh Kiếm giết người đổi lấy...
- Nguyên lai còn phát sinh những chuyện này...
Phương Hành giật mình, mới nhớ tới lúc trước Viên gia vì đưa mình đại lễ, sai người vây giết hắn.
Chắc hẳn ngoại trừ vây giết, Viên gia còn thả ra tiếng gió, chính là đưa Lữ Phụng Tiên lên danh sách tất sát của Viên gia, mà đồng dạng ở Thần Châu lập đạo, Trung Vực Viên gia lại mạnh hơn Nam Vực Lữ gia nhiều, sát ý cường ngạnh bực này, khiến cho Lữ gia lão tổ không dám lưu Lữ Phụng Tiên ở trong tộc, trục xuất khỏi gia môn, bởi vậy Lữ Phụng Tiên có thể nói là danh lợi đều mất, hắn vốn là một người tâm cao khí ngạo, ai cũng không phục, lại từ trên mây rơi xuống đáy vực, hận ý trong lòng không cần nói cũng biết.
- Liên quan gì tới ta, người Viên gia muốn nịnh nọt ta, tự mình giết ngươi, cũng không phải ta dạy nha...
Phương Hành vung vẩy Long Văn Hung Đao, bức lui hai tên thích khách xông tới gần mình, sau đó xoay người nhìn về phía Lữ Phụng Tiên mắng to.
- Ha ha, ta vốn nghĩ ngươi dám làm dám chịu, nguyên lai cũng là hạng người vô năng nói năng bậy bạ!
- Móa nó, lừa ngươi ta chính là lão tổ của ngươi, tiểu gia lúc nào lừa người?
Phương Hành vừa đại chiến vừa mắng to, hai trận không chậm trễ, hơn nữa nói gần nói xa, một chút thua thiệt cũng không chịu ăn.
- Lúc trước thực không phải ngươi tìm Viên gia?
Lữ Phụng Tiên rất nghiêm túc suy nghĩ lời của Phương Hành, hình như tin mấy phần, bất quá sau khi suy tính, nhưng lại cười lạnh một tiếng, chậm rãi lắc đầu, thấp giọng nói:
- Vậy cũng không quan trọng, xem như thực, ta cũng muốn bắt ngươi!
Phương Hành giận dữ:
- Dựa vào cái gì?
Lữ Phụng Tiên nói:
- Bởi vì đầu của ngươi rất đáng tiền, mà ta hiện tại rất thiếu tiền!
- Ta... Ta *** con mẹ ngươi...
Phương Hành hết chỗ nói rồi, Lữ Phụng Tiên thấy Phương Hành bị mười bốn thích khách Trường Sinh Kiếm vây giết, vậy mà nhất thời không rơi vào thế hạ phong, sát ý trên người cũng bay lên, ném Dao Trì tiểu công chúa xuống đất, sau đó lấy ra Phương Thiên Họa Kích, bước ra một bước, Phương Thiên Họa Kích lan ra đạo đạo kẽ nứt màu đen, chém thẳng tới Phương Hành.
- Hôm nay trước giam giữ ngươi, đổi lấy tài nguyên, lại đi hủy diệt Viên gia, tiết mối hận của ta!
Oanh!
Long Văn Hung Đao cùng Phương Thiên Họa Kích đâm vào một chỗ, nổ ra gió lốc đáng sợ, Trường Sinh Kiếm ở chung quanh đều bị bức lui.
- Tên này còn mạnh như vậy...
Trong lòng Phương Hành thầm mắng, Lữ Phụng Tiên thật đúng là một quái thai, kỳ thật tài nguyên và công pháp gia tộc của hắn so với rất nhiều Thần Tử Trung Vực, tuyệt đối không chiếm ưu thế, nhưng hết lần này tới lần khác được Tiên Thiên ưu thể, nói đến đánh nhau giống như bị điên, lực lượng liên tiếp dâng lên, như không có hạn mức cao nhất, không nói trước đây ở ngoài Ma Uyên đại chiến với hắn, bây giờ Phương Hành trong thời gian ngắn liên tục đột phá, sớm đã xưa đâu bằng nay, nhưng đón đỡ hắn một kích, vẫn cảm giác hai tay run lên, xem ra trong khoảng thời gian này đối phương cũng tiến bộ không ít.
Ầm ầm!
Lữ Phụng Tiên xuất thủ, khiến cho chiến cuộc trong sân càng hiểm, vô số thần quang kiếm ý phô thiên cái địa, tràn ngập hư không.
Lúc này áp lực của Phương Hành càng tăng gấp bội, có lẽ đã không kịp thi triển bất luận thuật pháp gì, chỉ có thể dùng nhục thân ngăn địch.
Đặc tính của Trường Sinh Kiếm ở ngay đây, thời điểm vây giết Kim Đan cảnh, thi triển sát trận, tầng tầng lớp lớp, liên miên không ngừng, khiến cho Kim Đan cảnh ngay cả thời gian thi pháp cũng không có, dù sao thi triển thuật pháp, vô luận thuật pháp thuần thục cỡ nào, tối thiểu nhất cũng cần bắt ấn, vận chuyển huyền công, nhưng Trường Sinh Kiếm dùng Trảm Lục Sát Trận vây công, kiếm quang thần quang tầng tầng truyền đạt, làm cho người ngay cả một chút cơ hội thở dốc cũng không có, ấn pháp nặn không lên, một thân thực lực tối thiểu suy yếu ba thành.
- Ma đầu, chặt đầu!
Sau khi Lữ Phụng Tiên gia nhập chiến đoàn, Trường Sinh Kiếm vây công Phương Hành chỉ còn lại ba người, mấy người khác ở dưới uy thế kia căn bản không thể tới gần, chủ động quay đầu đi vây công Kim Ô, đến lúc này không chỉ Phương Hành, ngay cả Kim Ô cũng cực kỳ nguy hiểm, hết lần này tới lần khác Trường Sinh Kiếm là dự định muốn cái mạng nhỏ của nó, khiến cho nó quái khiếu liên tục, vừa sợ vừa giận, ra sức chống cự, hai cái cánh khuấy động phong bạo vô tận, đồng thời hét lớn:
- Tiểu thổ phỉ, ngươi lại nghĩ không ra biện pháp, Kim gia ta sẽ chạy trốn...
Bằng tốc độ của nó, nếu thật xông ra trùng vây, một lòng đào tẩu, chạy trốn còn rất dễ dàng, bất quá nó dù sao cũng giảng nghĩa khí, không muốn vứt bỏ Phương Hành một mình chạy trốn, cho nên nỗ lực chèo chống, nhìn xem có cách thức vẹn toàn đôi bên gì không!
Hết lần này tới lần khác vào lúc này, Dao Trì tiểu công chúa vừa rồi ở trong tay Lữ Phụng Tiên không rõ sống chết, giống như bị hạ cấm chế lợi hại, trên người nổi lên quang hoa nhàn nhạt, thân thể khẽ động, lấm la lấm lét bò lên, thấy bên này đang ác chiến, nàng lập tức rụt đầu, rón rén chui vào trong rừng, giống như làm tặc...
- Nha đầu kia muốn chạy...
Phương Hành thoáng nhìn, chỉ phương hướng Dao Trì tiểu công chúa đào tẩu kêu to.
- Nàng không có tên trên đơn hàng của chúng ta, trốn thì đã có sao?
Lữ Phụng Tiên rống to, xuất thủ lại càng hung mãnh.
Phương Hành càng tức giận hơn, tình thế nguy hiểm trước mắt là hắn bình sinh ít gặp, tuyệt đối không nghĩ tới, mình vì bắt cóc Dao Trì tiểu công chúa đến đổi Tiểu Man mà thoát khỏi đám hộ vệ, lại đưa tới Trường Sinh Kiếm tiềm phục âm thầm theo lấy mình, bây giờ tốt rồi, mình lâm nguy không nói, Kim Ô cũng nguy hiểm, càng mấu chốt là, con tin thật vất vả đến tay cũng muốn chạy, cục diện dã tràng xe cát làm hắn lo lắng.
- Đầu tiên chờ chút đã, ta có việc nói cho ngươi...
Dưới tình thế cấp bách, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên linh quang, trên người bạo phát sát khí kinh người, tạm thời bức lui Trường Sinh Kiếm và Lữ Phụng Tiên, vội vã hét lớn, đưa tay cản trở Lữ Phụng Tiên, ra hiệu hắn không cần vội đi lên:
- Ngươi thật giống như rất thiếu tiền?
Lữ Phụng Tiên cũng không nghĩ tới hắn sẽ hỏi ra vấn đề này, nao nao, vô ý thức nói:
- Phải thì như thế nào?
- Vậy ngươi qua đây đi theo ta đi...
Phương Hành hít sâu một hơi, thừa dịp khe hở này vội vàng nói:
- Ai cũng biết ta tiền nhiều xài không hết!