Chương 921: Lại hố người
Má...
Nghe Phương Hành nói, đừng nói Lữ Phụng Tiên biểu lộ trở nên cổ quái, ngay cả những thích khách Trường Sinh Kiếm ở bên cạnh ánh mắt cũng cổ quái, thậm chí còn có một người trực tiếp bật cười, nghe thanh âm là nữ, thời điểm lên pháp trường còn muốn thu mua đao phủ, chủ ý của tiểu ma đầu thật đúng là kịp thời, đương nhiên, cùng lúc đó, trong lòng bọn họ còn có một suy nghĩ cổ quái, là ma đầu kia xác thực có tiền!
Cả ngày chạy ngược chạy xuôi cướp đoạt, ra tay vừa chuẩn lại hung ác, không biết bao nhiêu di địa, bao nhiêu thế gia bí tàng bị hắn cướp sạch, năm đó Nam Chiêm Bộ Châu Huyền Vực rơi xuống tạo hóa, bị hắn một người chiếm đi ba phần tạo hóa của Nam Chiêm Bộ Châu, mà bây giờ, cơ duyên Bách Đoạn Sơn nắm giữ ở trong tay hắn, cái này càng là một loại tài phú vô hình, trong giới tu hành, sớm bắt đầu có đồn đãi "Phương Ma bảo tàng", này ở trong tán tu Trúc Cơ và Kim Đan cảnh cực kỳ được hoan nghênh, thậm chí một số con cháu thế gia và tán tu Nguyên Anh cũng tim đập thình thịch...
Cùng nhau đi tới, Phương Hành hoặc nhiều hoặc ít cảm nhận được chung quanh truyền đến địch ý, kỳ thật cũng có quan hệ tới tin đồn, dù sao ngoại hiệu "bảo khố di động" của hắn, khiến cho hắn ở trong mắt rất nhiều người, là thịt Đường Tăng cắn xuống một miếng có thể trường sinh!
- Ha ha, chỉ cần giam giữ ngươi, lo gì lấy không được tiền?
Lữ Phụng Tiên cũng chỉ ngẩn người, liền nở nụ cười lạnh, kích ra như rồng, so với vừa rồi còn mạnh hơn.
- Ngươi bắt ta, tiền là của Trường Sinh Kiếm, có quan hệ gì tới ngươi?
Phương Hành chống đỡ, đồng thời ngoài miệng không nhàn rỗi:
- Ngươi nhiều nhất chỉ có thể cầm một phần thù lao mà thôi?
Bành!
Hắn đón đỡ Họa Kích của Lữ Phụng Tiên:
- Trường Sinh Kiếm sẽ cho ngươi bao nhiêu tiền? Tiểu gia đáng tiền như thế, các ngươi trả thù lao sẽ không quá thấp nha? Mười vạn Linh Tinh? Ba mươi vạn? Con mẹ nó một trăm vạn có hay không? Nói cho ngươi biết, cho ngươi hai trăm vạn cũng thua lỗ...
Bá bá bá…
Liên tục ba đao bức lui ba tên thích khách của Trường Sinh Kiếm, Phương Hành lại nói:
- Bởi vì tiểu gia quá đáng tiền, hiện tại ở trên Thiên Nguyên Đại Lục còn ai có thể càng đáng tiền hơn ta? Ngay cả chính ta hiện tại cũng không biết ta có bao nhiêu tiền, ta chỉ biết, ngàn vạn Linh Tinh ta cũng không để vào mắt, ngươi dạo qua Quy Khư, hẳn phải biết nơi đó có bao nhiêu đồ tốt, đều không cách nào dùng tiền tính toán...
- Im ngay!
Lữ Phụng Tiên không nghĩ tới tên vương bát đản này nói còn không xong, tức giận quát tháo, vung vẩy đại kích điên cuồng phách trảm.
Trong lòng mơ hồ bị Phương Hành nói đến chỗ đau, trên thực tế Phương Hành đoán quá cao, thích khách Trường Sinh Kiếm mỗi xuất thủ một lần, mặc dù đều có không ít thù lao, nhưng trên thực tế nào có nhiều như hắn đoán.
Nhất là Lữ Phụng Tiên, ở dưới đủ kiểu bất đắc dĩ mới chủ động gia nhập Trường Sinh Kiếm, mặc dù thực lực không cạn, nhưng bàn về tư lịch vẫn là người mới, mỗi xuất thủ một lần chỉ bất quá một vạn Linh Tinh, lần này ám sát Phương Hành là nhiệm vụ đặc biệt, cũng chỉ có ba vạn Linh Tinh, đương nhiên, Trường Sinh Kiếm phân biệt phái mấy tiểu đội thích khách ra, nếu bọn họ bắt được Phương Hành, sau khi trở về ngược lại còn sẽ có mười vạn Linh Tinh hoa hồng...
Hết lần này tới lần khác Phương Hành nhấc lên Quy Khư, thì càng để hắn xấu hổ!
Quy Khư là địa phương bảo bối khắp nơi trên đất, lúc đầu hắn muốn trở thành Khư Chủ, nhưng hôm nay lại lưu lạc không bằng chó nhà có tang, Tiêu Dao lão tổ lưu lại tàn niệm ở trong thức hải của hắn, càng làm cho hắn sợ hãi Quy Khư, bây giờ căn bản không có dũng khí trở về, tới gần Nam Hải cũng không dám, nghĩ đến bảo tàng kia không có duyên với mình, lại phải giúp kẻ khác giết người kiếm chút Linh Tinh...
Chậc chậc chậc, này đúng là để Lữ Phụng Tiên có loại cảm giác ủy khuất đến cực điểm!
Đương nhiên, hắn cũng không có động tâm với đề nghị của Phương Hành, trên thực tế, loại tình huống này Phương Hành đưa tiền mời chào hắn vốn là trò đùa. Lữ Phụng Tiên không ngốc, làm sao có thể lâm trận phản chiến, uy danh của Trường Sinh Kiếm cũng không phải dễ trêu!
Hết lần này tới lần khác Phương Hành lại coi hắn giống như kẻ ngu, nói đến nghiện:
- Ngươi qua đây theo tiểu gia lăn lộn, một tháng không làm gì liền cho mười vạn Linh Tinh, muốn ngươi làm việc còn có thù lao ngoài định mức. Mỗi làm thành một việc cho ngươi thêm hoa hồng, điều kiện này thế nào?
- Còn có tài nguyên tiên điển vô tận miễn phí chia sẻ cho ngươi, ngươi phải biết tiểu gia chưa bao giờ đau lòng loại vật này, Thái Thượng Đạo Kinh ta cũng tùy tiện giảng ra, ở sự tình này ta từ trước đến nay cực kỳ hào phóng, quyết không hố ngươi...
- Điều kiện tốt như vậy, ngươi lại không ngốc, còn không biết chọn tốt sao?
- Thế nào, có theo ta lăn lộn không?
...
...
- Ngươi trước chạy ra ngoài rồi nói sau!
Lữ Phụng Tiên bị Phương Hành nói bất đắc dĩ, nghĩ thầm lúc này sắp bị người bắt, từ đâu tới lòng dạ thanh thản nói hươu nói vượn, không phải hắn thực cho rằng mình sẽ bị hắn đả động chứ, đây chẳng phải nhìn mình còn không bằng đồ đần?
Hắn càng nghĩ càng giận, Phương Thiên Họa Kích tung hoành như rồng, đánh rách hư không, giống như chiến thần phủ xuống, trong khi xuất thủ thần uy quá mạnh, bao phủ một vực, cương khí cuồn cuộn, ngay cả mấy tên Trường Sinh Kiếm ở chung quanh hắn cũng choáng váng, thoáng lui lại, không dám tùy tiện tiến vào trong cương khí.
- Tốt, quyết định như vậy đi!
Hết lần này tới lần khác ở thời điểm Lữ Phụng Tiên thả ra thần lực mạnh nhất, Phương Hành thình lình gật đầu, đồng thời đầu hơi nghiêng, giống như cùng người truyền âm nói cái gì, sau đó mặt lộ vẻ vui mừng, cùng lúc đó, quanh người khói đen cuồn cuộn, lại hiển hóa ba đầu sáu tay, hai cánh tay cầm Long Văn Hung Đao, ngạnh sanh ngăn cản một kích, hai cánh tay khác lại lấy ra một bảo kính.
Thiên Nhân Chiếu Tâm Kính!
Chính là ban đầu ở trong cổ tháp, ngẫu nhiên lấy được chí bảo truyền thừa của Thiên Nhân Đạo.
Kính này vừa lấy ra, trong gương lập tức soi ra cái bóng của Lữ Phụng Tiên, quang hoa ẩn hiện...
Cũng ỡ trong nháy mắt này, thần sắc của Lữ Phụng Tiên giật mình, kinh ngạc và xấu hổ, thậm chí đại kích trong tay nới lỏng.
Thiên nhân chiếu tâm, thẩm phán quá khứ!
Phương Hành nhìn ra, lúc này Lữ Phụng Tiên đã lâm vào tâm ma như mình lúc trước, kính này có một loại thần lực, phàm là sinh linh bị kính này soi sáng, sẽ ở trong thức hải lật ra sự tình làm mình áy náy, để cho đạo tâm xuất hiện sơ hở cực lớn, mặc dù sẽ không hình thành giam cầm trực tiếp với nhục thân, nhưng loại sơ hở trên đạo tâm này, lại sẽ ảnh hưởng cử động, tựa như Lữ Phụng Tiên ở thời khắc này, đột nhiên hoàn toàn không có sát khí...
Mặc dù chỉ có một cái chớp mắt, nhưng đối với Phương Hành mà nói lại đầy đủ.
- Ha ha, đa tạ, quay đầu lại tìm ta lấy tiền, ta đuổi theo nha đầu kia, những thích khách này ngươi trước giúp ta giết đi...
Thừa dịp Lữ Phụng Tiên khẽ giật mình, Phương Hành xoay người bỏ chạy, Kiếm Ma Đại Dực lướt ra vô số huyễn ảnh, vút qua mấy chục dặm, nhắm thẳng về phương hướng vừa rồi Dao Trì tiểu công chúa đào tẩu, trước khi đi còn thuận tiện chém về phía đám thích khách đang bao vây Kim Ô một đao, ngạnh sanh xé rách Trảm Lục Sát Trận, cho Kim Ô một cơ hội đào tẩu...
Sưu! Sưu!
Hai bóng người một vàng một xám bay xa, thoát đi phạm vi thích khách phục sát.
- Nhanh truy...
Lữ Phụng Tiên phản ứng lại, trên mặt nổi lên tức giận, vung vẩy đại kích muốn đuổi theo...
Bá bá bá…
Ở trước người hắn, bóng người bạo phát, trong thích khách Trường Sinh Kiếm phân ra mười mấy người đuổi theo Phương Hành, nhưng còn lại bốn năm người lại lách mình tới, ngăn ở trước người hắn, kiếm quang rét lạnh, mang theo sát khí đáng sợ xa xa chỉ vào hắn.
- Họa Kích, ngươi phải biết phản bội Trường Sinh Kiếm là hậu quả như thế nào?
Một người trong đó quát lạnh, hô tên giả của Lữ Phụng Tiên ở trong Trường Sinh Kiếm.
- Ta không có phản bội, đều là tiểu ma đầu kia hồ ngôn loạn ngữ!
Lữ Phụng Tiên giật mình, sau đó cái trán hiện lên gân xanh, gầm thét nói.
- Nếu ngươi không phản bội, vì sao vừa rồi bức lui chúng ta, mình lại bỗng nhiên thu tay lại, thả hắn đi?
Một tên thích khách trong Trường Sinh Kiếm trầm giọng mở miệng, ánh mắt hoàn toàn không có chút tín nhiệm với Lữ Phụng Tiên.
Lữ Phụng Tiên ra sức giải thích:
- Ta... Ta bị một món pháp bảo của hắn chiếu rọi, ảnh hưởng tới đạo tâm...
- Ha ha, pháp bảo kia chính là Linh Tinh hả?
Lữ Phụng Tiên há to miệng, còn muốn nói nữa, nhưng cuối cùng trầm mặc, ẩn ẩn cảm giác được, ma đầu đáng giận kia trong lúc vô hình lại đào hố cho mình, càng ở thời điểm mấu chốt hố hắn, dù rất đơn giản, nhưng mình lại thực không tiện giải thích, Thiên Nhân Chiếu Tâm Kính cổ quái không nói, hơn nữa trước đó, mình dưới cơn thịnh nộ xuất thủ, không áp chế thần lực, thần uy quá mạnh, bức lui ba thích khách khác, mặc dù không phải cố ý, nhưng bây giờ lại có vẻ càng không tiện giải thích...
- Không cần giảo biện ở trước mặt chúng ta, là thật hay giả, trở về nói với Kiếm Chủ đi!
Tên thích khách thứ ba lạnh như băng nói, càng làm cho tâm của Lữ Phụng Tiên chìm đến đáy cốc.
Bây giờ ma đầu kia đã chạy trốn, nhiệm vụ lần này tám chín phần mười thất bại, đám người này là đang tìm dê thế tội!
...
...
- Bánh bao nhỏ, còn muốn chạy?
Mà lúc này, Phương Hành thoát ly thích khách Trường Sinh Kiếm vây giết đã như chớp giật đuổi theo Dao Trì tiểu công chúa, bây giờ hắn khẩn trương nhất chính là lần nữa bắt lấy con tin, dù sao còn trông cậy vào cầm nàng đến đổi Tiểu Man, đối với thích khách đuổi theo phía sau hắn lại không quá lo lắng, bây giờ Phương đại gia không phải người bình thường, trong đám thích khách, đáng giá hắn kiêng kỵ thật đúng là không nhiều, lúc đầu nguy hiểm chỉ bởi vì lâm vào trùng vây, bây giờ mình thoát ly vòng vây, hơn nữa ngôn ngữ gây chuyện, diễn ra trò hay, Lữ Phụng Tiên và đám thích khách kia nhất định không cách nào hợp tác, có thể tạo thành uy hiếp với mình đã không lớn...
Nếu không phải vội bắt tiểu công chúa kia, hắn thậm chí muốn quay đầu giết mấy tên.
- Má ơi, đuổi theo tới...
Thần niệm liếc nhìn, Dao Trì tiểu công chúa bây giờ còn bị áp chế tu vi, rất nhanh liền xuất hiện ở trong tầm mắt của Phương Hành, nàng đang ngồi ở bên dòng suối rửa mặt, thấy Phương Hành hung thần ác sát từ trên cao vọt xuống, bị hù đến hét lên một tiếng, co cẳng bỏ chạy.
- Xú nữ nhân, ngươi chạy không được, lúc này không ngủ ngươi là không thể...
- Oa oa oa...
Dao Trì tiểu công chúa vừa trốn vừa khóc lớn:
- Không phải nói làm bằng hữu trước sao?