Chương 919: Nguy cơ bao phủ
- Ngươi mất tích là việc lớn, có thể trốn được ba ngày không bị phát hiện sao?
Thần Châu Trung Vực, trong Thiên Cương Lĩnh, trên núi đại thụ che trời, Phương Hành đang ngồi xếp bằng, cả thâm sơn lan tràn sương mù màu xanh nhàn nhạt, mới nhìn rất giống sương mù bình thường, nhưng lại có công năng vô thượng, có thể lừa gạt thần niệm liếc nhìn, núp ở trong sương mù, ngay cả Nguyên Anh viên mãn đi qua, nếu không quan sát kỹ, cũng không biết bên trong trốn người.
Mà đây, chính là Phương Hành phát huy Quỷ Già Nhãn tới cực hạn, muốn ở chỗ này trốn ba ngày.
Bất quá, đối với hiệu quả của Quỷ Già Nhãn, Kim Ô lại còn hơi nghi ngờ, một hồi đến bên này nhìn, một hồi lại đi bên kia nhìn, cực kỳ lo lắng sẽ có người đột nhiên tìm tới cửa, dù sao trong lòng nó rõ ràng, hiện tại thân phận của Phương Hành quá trọng yếu, một khi hắn thất tung, không biết bao nhiêu lão tổ của Thần Châu Trung Vực sẽ phát rồ, thậm chí các lão quái vật ở Tịnh Thổ cũng sẽ đứng ngồi không yên, lại thêm Dao Trì tiểu công chúa bị Phương Hành bắt cóc, không biết sẽ có bao nhiêu bậc đại thần thông liều mạng tìm hắn.
- Yên tâm, hiệu quả của Quỷ Già Nhãn rất tốt, năm đó Liên đại tiểu thư cũng nói thuật này thần dị, ngay cả thiên cơ cũng có thể che lấp, đám lão quái vật kia bản sự lại lớn, ta muốn một lòng trốn đi, bọn họ nhất thời bán hội cũng tìm không thấy ta, dù sao chúng ta chỉ tránh ba ngày, ba ngày sau, ta tự động thả ra khí tức, đám lão quái vật kia có thể lập tức tìm tới, đến lúc đó, hắc hắc, đợi nghe ý kiến của bọn hắn và Phù Diêu Cung đi, tin tưởng ba ngày đủ bọn họ nghi thần nghi quỷ suy nghĩ rất nhiều rất nhiều...
Phương Hành xếp bằng ở trên đỉnh núi, cực kỳ có nắm chắc nói.
- Ba ngày sau, nếu như... nếu như Phù Diêu Cung không đáp ứng yêu cầu của ngươi, ngươi thực sẽ giết ta sao?
Dao Trì tiểu công chúa ở bên cạnh cách hắn không xa, lúc này đã đàng hoàng hơn, thời điểm Long Văn Hung Đao sát lỗ tai của nàng chém xuống, chém rụng một chùm tóc của nàng, vị tiểu công chúa được Dao Trì Cung sủng ái lớn đã chân chính cảm nhận được sinh tử uy hiếp, thậm chí bị đao ý ăn mòn tâm thần, cho tới bây giờ còn một bộ thần bất thủ xá, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành cực kỳ sợ hãi.
- Không giết ngươi, chẳng lẽ còn ngủ với ngươi sao?
Phương Hành liếc mắt, không chút khách khí mắng.
- Ta sẽ phản kháng... Ta sẽ phản kháng kịch liệt...
Dao Trì tiểu công chúa nghe xong bị hù mặt mũi trắng bệch, ôm ngực co lại, lớn tiếng uy hiếp.
- Ách...
Kim Ô và Phương Hành nghe đều ngây người, nửa ngày nói không ra lời.
- Ta thế nào cảm giác nàng là đang dụ hoặc ngươi nhỉ?
Kim Ô đánh giá Dao Trì tiểu công chúa nửa ngày, biểu lộ cổ quái nói.
Ánh mắt Phương Hành cũng có chút cổ quái:
- Ta cũng cảm thấy thế, kỳ thật ta vốn chỉ nói một chút mà thôi...
- Dù sao cũng có ba ngày, ngươi thật muốn ngủ nàng, làm huynh đệ, ta có thể giúp ngươi đè lại hai tay của nàng...
Kim Ô nở nụ cười.
- Uy uy uy, ta đã hai ngày không có tắm rửa, còn nữa, ta biết cắn người, nói cho ngươi biết...
Dao Trì tiểu công chúa bị dọa kinh, một bộ lúc nào cũng có thể sẽ đào tẩu. Chỉ bất quá trên người bị Phương Hành hạ cấm chế, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể vắt hết óc nghĩ biện pháp, hi vọng có thể bỏ đi tâm làm loạn của cẩu tặc kia với mình...
Nhưng không ngờ câu nói kia làm Phương Hành và Kim Ô cười phá lên, cực kỳ khinh bỉ.
- Hai ngày tính là gì, tiểu gia ta đã bảy ngày không có tắm rửa!
Phương Hành móc lấy lỗ mũi, một bộ tiểu công chúa yếu đến phát nổ.
Kim Ô càng đắc ý run run lông vũ:
- Ta từ sinh ra tới giờ không biết tắm là gì!
Dao Trì tiểu công chúa bị hù đến khóc lên, nức nở nói:
- Chúng ta trước làm bằng hữu, từ từ bồi dưỡng tình cảm có được hay không...
- ...
- ...
Kim Ô và Phương Hành đột nhiên nói không ra lời, cực kỳ kinh ngạc, có loại cảm giác không biết nên mở miệng như thế nào.
- Khục khục...
Phương Hành hắng giọng, quyết định không hồ nháo với nàng, khinh bỉ liếc nhìn tiểu công chúa một cái nói:
- Ta ngay cả cô dâu nhỏ nhà mình còn chưa động phòng, ngươi nghĩ hay lắm, còn muốn chen ngang sao?
Dứt lời cười toe toét khoát tay áo, âm thanh lạnh lùng nói:
- Bánh bao nhỏ, ngươi nghe kỹ cho ta, ba ngày sau có chết hay không đều xem thái độ của Phù Diêu Cung các ngươi, đến lúc đó thực làm thịt ngươi cũng đừng trách ta...
- Ta là Dao Trì Cung, không phải Phù Diêu Cung, hơn nữa ta đã quyết định đứng ở bên ngươi...
Tiểu công chúa chuyển đổi trận doanh, dáng vẻ cực kỳ thành khẩn.
- Có gì khác nhau?
Phương Hành nghe nháy nháy mắt, không biết trả lời thế nào.
- Đương nhiên là có khác biệt!
Dao Trì tiểu công chúa nghiêm mặt nói:
- Phù Diêu Cung có thù oán với ngươi, Dao Trì Cung không có đắc tội ngươi ah...
Phương Hành lại nói không ra lời, Kim Ô ở bên cạnh cười hắc hắc nói:
- Phù Diêu Cung đều là tính tình như vậy sao?
- Được rồi được rồi, đừng nghĩ lấy biện pháp khác lừa ta, nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi không nghe lời, ta sẽ lập tức ngủ ngươi!
Phương Hành vung tay, nhìn ra nha đầu này chỉ là hung hăng càn quấy, một câu đánh nàng về hiện thực.
- Ta đã quyết định đứng ở bên ngươi ah...
Tiểu công chúa còn có chút ủy khuất nói:
- Ngươi nói đi, chỉ cần không ngủ ta, làm gì ta cũng đáp ứng!
- Ngươi trước đi bắt mấy con gà rừng về, ngoan ngoãn nướng chín để hai chúng ta ăn...
Phương Hành không chút khách khí sai bảo Dao Trì tiểu công chúa.
- Dựa vào cái gì để cho ta đi làm việc!
Tiểu công chúa nhíu mày, rõ ràng có chút không phục.
- Chỉ bằng ngươi không nghe lời ta sẽ ngủ ngươi!
Phương Hành trả lời cũng cực kỳ nghiêm túc, một chút cũng không có ý đùa giỡn.
Mặc dù tiểu công chúa không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi bắt gà rừng, hiện tại trên người nàng bị Phương Hành hạ cấm chế, nhưng lực lượng vẫn mạnh hơn người bình thường mấy phần, ước chừng là Linh Động tầng năm, ở trong núi rừng này đào tẩu chính là muốn chết, hơn nữa dùng tu vi của Phương Hành, một đạo thần niệm quét qua, trong vòng trăm dặm hết thảy cảnh tượng rõ ràng ở trong lòng, nàng muốn trốn cũng không có nơi trốn.
Phương Hành thì nhân cơ hội này, nghiêm mặt cùng Kim Ô thương lượng, bao quát ba ngày sau, cụ thể nên làm như thế nào, nếu xuất hiện biến cố thì ứng đối như thế nào, việc này đã huyen náo không nhỏ, ngay cả hai người bọn họ cũng cần nghiêm túc đối đãi mới được...
Sau một phen thảo luận, chỉ thấy Dao Trì tiểu công chúa lại thật lâu không trở lại, Phương Hành nhíu mày, một đạo thần niệm huy sái ra, lướt qua núi rừng, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi, đứng thẳng lên, đưa mắt liếc ra hiệu cho Kim Ô.
Cũng thẳng đến lúc này, hai người bọn họ mới đột nhiên phát hiện, giữa rừng núi vậy mà tĩnh đáng sợ.
Khói xanh bồng bềnh, nguyên bản khiến cho sơn lâm có vẻ hơi quỷ dị, nhưng lúc này, thình lình ngay cả côn trùng kêu vang cũng biến mất không còn một mảnh, phảng phất như phiến thiên địa này bị ngăn cách, tràn ngập sát khí nồng đậm, ngay cả những trùng chim kia cũng ở trong lúc vô hình bị cỗ sát khí này lấy đi sinh mệnh, hóa nơi đây thành tử vực...
- Có người tìm được chúng ta...
Kim Ô và Phương Hành liếc nhau, ánh mắt có chút cổ quái.
Lúc bọn họ ở Đa Bảo quốc, dùng Thanh Nguyệt Đăng làm đại giá thoát thân, thoát khỏi tất cả mọi người theo dõi đến nơi đây, lại dùng Quỷ Già Nhãn cách trở khí tức, có thể nói từ đầu tới đuôi đều cẩn thận, tự nghĩ ngay cả những lão quái kia cũng không cách nào ở trong vòng ba ngày tìm được mình, Dao Trì tiểu công chúa trừ một bộ quần áo trên người, tất cả pháp bảo đều bị Phương Hành lột sạch sẽ, quyết không thể phát ra tín hiệu, như vậy hiện tại, là ai trong thời gian ngắn tiếp cận mình, lại không bị phát giác?
- Sự tình liền quyết định như vậy, ngươi tốt nhất nhớ kỹ!
Thần sắc của Phương Hành không thay đổi, trong miệng vẫn nhàn nhạt nói với Kim Ô.
- Không có vấn đề, ngươi cứ việc yên tâm tốt!
Kim Ô cũng mặt không đổi sắc, cười hì hì đáp ứng.
Sau đó ở giây tiếp theo, hai người bỗng nhiên ra tay về một phía, bàn tay của Phương Hành và cánh của Kim Ô trong nháy mắt va chạm, thần quang nổ tung, trong nháy mắt thúc giục hai người bọn họ đồng thời bay vút ra ngoài, lướt qua gần trăm trượng, cơ hồ trong khoảnh khắc đó, chỗ hai người vừa ngồi xuất hiện đạo đạo vết rách giao thoa tung hoành, khói lửa lấp lóe, sau đó ở giữa hư không, vậy mà trong nháy mắt hiện ra mấy chục thân ảnh lơ lửng.
Sưu sưu sưu sưu...
Mấy chục thân ảnh kia lăng không dậm chân, thân hình biến ảo, chớp mắt nhào về phía Phương Hành và Kim Ô, trong lòng bàn tay tách ra kiếm quang, giống như pháo hoa, "xì xì xì" xé rách hư không chung quanh bọn họ, kiếm kiếm chỉ hướng yếu hại.
- Trường Sinh Kiếm!
Phương Hành híp mắt lại, từ trong tay đám người này, khám phá ra thân phận của bọn hắn.
Bọn thích khách lặng yên không một tiếng động tới gần mình, bày ra thiên la địa võng, là Trường Sinh Kiếm.
Hắn tự nghĩ đã thoát khỏi tất cả mọi người theo dõi, lại bày ra Quỷ Già Nhãn đại trận che đậy thiên cơ, vốn cho rằng thiên y vô phùng, tối thiểu nhất có thể tránh thoát ba ngày, không nghĩ tới, cái thứ nhất tìm tới cửa lại không phải đám lão quái vật kia, mà là thích khách Trường Sinh Kiếm ký sinh ở dưới Bạch Ngọc Kinh...
- Bằng thân phận của ta bây giờ, các ngươi cũng dám đến trêu chọc, không sợ bị đạo thống Thần Châu liên thủ trừ diệt sao?
Phương Hành kích hoạt Kiếm Ma Đại Dực, ầm ầm đánh tan hơn mười kiếm quang, trong miệng hét lớn.
Lúc này hắn cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, mặc dù thời điểm ở Ma Uyên, cùng Trường Sinh Kiếm kết thâm cừu, nhưng bây giờ hắn lấy Bách Đoạn Sơn làm dẫn, thân phận hóa thành chìa khoá để Thần Châu và Tịnh Thổ tranh đoạt, mạng nhỏ trân quý đến bất luận Thần Tử tộc nào cũng không sánh nổi, vốn cho rằng tổ chức thích khách như Trường Sinh Kiếm cũng không dám đến trêu chọc mình, chỗ nào nghĩ đến đám người này không khách khí như thế...
- Cũng chính bởi vì thân phận của ngươi như vậy, mới làm cho chúng ta có giá trị xuất thủ với ngươi...
Giữa không trung, một bóng người cao lớn hiện ra, sau lưng cõng một cây Phương Thiên Họa Kích, trong tay thì mang theo một nữ hài, không nhúc nhích, không rõ sống chết, đương nhiên là Dao Trì tiểu công chúa vừa rồi ra ngoài bắt gà rừng lại lặng yên không tiếng động mất tích...