Chương 922: Dẫn Tiên Đại Tự
Trên người Dao Trì tiểu công chúa còn bị Phương Hành hạ xuống cấm chế, không sử dụng pháp lực được, ngay cả cưỡi mây cũng làm không được, ở dưới tốc độ nhanh như điện chớp của Phương Hành, kia có thể nói là dễ như trở bàn tay, mà Dao Trì tiểu công chúa cảm giác được Phương Hành ở sau lưng càng ngày càng gần, cũng bị dọa kinh hồn táng đảm, như hoảng hốt chạy bừa, vậy mà chạy về phía thác nước, sau đó tế một tấm phù chú, thả người nhảy lên, lao vào trong thác nước, Phương Hành thấy thế cũng cả kinh, thúc giục Tiêu Dao thân pháp tới cực hạn, kéo lấy cẳng chân tròn trịa của nàng.
- Oa oa oa, phi lễ…
Dao Trì tiểu công chúa bị hù giãy dụa lung tung, cực lực thu hồi cổ chân.
- Trở lại cho ta!
Phương Hành kéo chân sau của nàng trở về, tuyệt đối không chịu buông lỏng.
- Đạo thần phù này chứa thần lực chịu không được hai chúng ta ah.
Dao Trì tiểu công chúa giống như thật sợ hãi, liều mạng kêu lớn lên.
- Ngươi trước hóa đi phù lực.
Phương Hành nắm thật chặt, tuyệt đối không buông tay.
- Ta tích lũy pháp lực lâu như vậy chỉ đủ thôi động phù này.
Dao Trì tiểu công chúa đã mang theo nức nở, giống như thật dọa sợ.
Nhưng cũng ngay một khắc này, chỉ thấy kim phù trong nháy mắt thiêu đốt, hóa thành tia sáng màu vàng quấn ở trên người Dao Trì tiểu công chúa, sau đó hoàng quang lan tràn, vậy mà bơi đến trên người Phương Hành, cơ hồ cùng lúc đó, Phương Hành và Dao Trì tiểu công chúa đồng thời chui vào trong thác nước, vậy mà biến mất không thấy gì nữa, phảng phất như hóa thành dòng nước, cùng thác nước hòa thành một thể, tùy theo cuồn cuộn đi xa.
- Thủy Độn Thần Phù?
Thích khách Trường Sinh Kiếm xa xa đi qua, nhìn thấy cảnh này cũng choáng váng, cùng nhau thu lại bước chân.
Phương Hành và Dao Trì tiểu công chúa mượn Thủy Độn Thần Phù rời đi, bọn họ đã không cách nào truy nữa, phù này tới từ Ngũ Hành độn pháp thời thượng cổ, bây giờ đã thất truyền, chẳng ai ngờ tới trong tay Dao Trì tiểu công chúa lại có một tấm, nếu là hồ nước dòng sông bình thường, nàng tối đa chỉ thoát ra mười dặm hai mươi dặm, nhưng bây giờ lại mượn thác nước chảy xiết điên cuồng, trong nháy mắt trốn vào thủy mạch dưới thác nước, lại đi qua vô số sông ngầm, chạy về bốn phương tám hướng, căn bản không biết đi nơi nào.
Thân hình như trong nháy mắt hóa thành vô hình, lại như có vô số phân thân, dọc theo một loại linh lực nào đó dẫn dắt tiến lên.
Có một đoạn thời gian như vậy, Phương Hành căn bản không biết mình người ở chỗ nào, nhưng thân thể kéo dài vô tận, như muốn hòa vào trong nước.
Trận chảy xiết này, không biết đi qua bao lâu, mới thoáng như trong mộng tỉnh lại, đột nhiên ngẩng đầu, lấy lại tri giác của mình.
Bất quá trong lúc nhất thời, vẫn cảm thấy có chút uể oải, thân thể phảng phất như tan ra thành từng mảnh.
Chung quanh rõ ràng là một màu đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng trong tay mình, lại cảm thấy nắm một bắp chân ôn hương mịn màng. Hắn giật giật, không có nghe được thanh âm gì, thuận mắt cá chân tìm tòi lên, mò tới một địa phương mềm nhũn vểnh lên, dùng sức quất xuống, lập tức nghe được trong bóng tối vang lên tiếng hét thảm.
- Ai đánh cái mông của ta?
Nghe thanh âm chính là của Dao Trì tiểu công chúa, lúc này Phương Hành mới thở phào nhẹ nhõm.
- Còn tốt, không chết, nếu không không đổi được Tiểu Man
Phương Hành lẩm bẩm một câu, ngồi dậy mắng:
- Bánh bao nhỏ, ngươi mang tiểu gia đi đâu vậy?
- Ta nào biết được, sao chung quanh nơi này đen như vậy?
Thanh âm tức giận của Dao Trì tiểu công chúa vang lên, bất quá rất nhanh liền biến thành lòng vẫn còn sợ hãi, nhỏ giọng đặt câu hỏi.
- Ngươi mang ta tới, ngươi không biết thì ta làm sao biết?
Phương Hành tức giận, đưa tay muốn kéo Dao Trì tiểu công chúa qua.
Tiểu nha đầu này lại kêu lên sợ hãi, rụt rụt ra xa, vừa tức vừa gấp nói:
- Ai bảo ngươi kéo chân của ta không buông tay, lúc đầu Thủy Độn Thần Phù sẽ mang ta xuôi theo sông nhỏ đi về phía tây Thiên Cương Lĩnh, thế nhưng ngươi kéo ta, phù lực tự nhiên phân tán, trở nên hỗn loạn, chỉ mang chúng ta xuôi theo thủy mạch du tẩu lung tung, pháp tắc bên trong hoàn toàn mất khống chế, giờ tốt rồi, ngay cả ta cũng không biết chúng ta đến tột cùng đi bao lâu, lại đi bao xa, lại càng không biết nơi này là nơi quái quỷ gì.
- Ngươi ngốc hả, nắm giữ không được phù lực liền dùng linh tinh!
Phương Hành nghe xong cũng tức giận, chửi ầm lên.
- Là ngươi ngốc, lại nắm lấy ta không thả.
- Ngươi ngốc!
- Ngươi ngốc!
- …
- …
- Không muốn cãi nhau với những nữ nhân các ngươi!
Mắng nhau vài câu, Phương Hành cũng phiền, thêm nữa vừa tỉnh lại, đã khôi phục không ít pháp lực, liền hít sâu một hơi, pháp nhãn mở ra, nhưng sau khi xem xét, vẫn là đen sì không thấy một vật, biết đây là bởi vì mặc dù pháp nhãn có thể tăng cường thị giác, nhưng không có cách nào ở địa phương hoàn toàn không có ánh sáng nhìn vật, lại vận chuyển tâm pháp, thi triển pháp tướng ba đầu sáu tay, ở giữa mi tâm mở ra mắt dọc, cảnh vật chung quanh cuối cùng rơi vào tầm mắt.
Hắn và Dao Trì tiểu công chúa đang ở trong một hang động rộng rãi, ước chừng mười trượng, trên dưới đều là quái nham màu đen, trước sau là ám quật tối om, bên chân bọn họ, một dòng suối mềm yếu chảy xuôi, trong suối nước có một lá bùa tổn hại trôi nổi, là tấm Thủy Độn Thần Phù vừa rồi, đã mất đi hiệu lực, lại ước lượng xung quanh, không thấy chỗ đặc biết gì, xem ra bọn họ là thuận theo sông ngầm, cũng không biết đi bao lâu, ngẫu nhiên đi tới một chỗ như vậy.
- A? Hướng đi của linh lực có chút lạ…
Phương Hành đánh giá vài lần, lại nao nao, cúi đầu nhìn về phía suối nước.
Dưới tình huống hắn dùng Nhân Thân Ma Tướng mở ra quái nhãn, không chỉ có thể âm thầm thấy vật, còn có thể trực tiếp nhìn thấy hướng đi của linh lực, bây giờ lại phát hiện một điểm kỳ quái, bây giờ chỗ ở của bọn họ vốn là trái cao phải thấp, suối nước cũng từ trái chảy sang phải, nhưng linh khí trong suối nước vốn nên thuận dòng suối mà đi, bây giờ lại đi ngược dòng nước, chảy về phía bên trái.
- Đây đến tột cùng là địa phương nào?
Dao Trì tiểu công chúa nghe Phương Hành nói, liền biết hắn phát hiện cái gì, run giọng hỏi.
- Là một hang động rộng rãi, chỉ là có chút cổ quái!
Phương Hành nói tràng cảnh mình nhìn thấy cho nàng, cũng nói sự tình linh khí ngược dòng, sau đó nói:
- Chúng ta đi qua nhìn một chút!
Bây giờ tu vi của Dao Trì tiểu công chúa bị phong ấn, không có bản lãnh nhìn thấy cảnh tượng chung quanh, sớm đã lục thần vô chủ, thà rằng đi theo Phương Hành cũng không muốn bị hắn lưu ở địa phương quỷ quái này, ngoan ngoãn đứng lên, sờ sờ tìm tìm kéo một cánh tay của Phương Hành, chậm rãi từng bước đi thẳng về phía trước, đi vài bước, thấy nàng kém chút ngã sấp xuống, một cánh tay khác liền đỡ bờ vai của nàng.
- Nơi này tối quá, chúng ta nhanh tìm đường ra ngoài đi, ta cam đoan không trốn.
Dao Trì tiểu công chúa nhìn phách lối, cũng là Kim Đan đỉnh phong, không nghĩ tới lại sợ tối, nơm nớp lo sợ nói.
- Ừm, tốt, chúng ta ra ngoài.
Phương Hành thuận miệng đáp ứng, trong lòng lại nổi lên ý đồ xấu.
Một cánh tay của hắn nắm tay trái của Dao Trì tiểu công chúa, một cánh tay vịn vai phải của nàng, hết lần này tới lần khác cánh tay thứ ba sờ lên ngực nàng, dùng sức bóp một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi, chỉ nghe Dao Trì tiểu công chúa rít lên một tiếng, chấn màng nhĩ mình run lên, trực tiếp nhảy vào trong ngực hắn, ôm eo của hắn không buông tay.
- Ah, nơi này còn có người, có người đánh lén ta…
- Ừm? Thật sao? Vừa rồi ta cũng nhìn thấy một bóng đen lóe lên.
Thanh âm Phương Hành ngưng trọng nói, nhưng một cái đầu khác đưa tới, cắn lên mặt nàng một cái.
- Oa…
Dao Trì tiểu công chúa bị dọa sợ, rõ ràng nghe thanh âm của Phương Hành còn đang vang, lại có một cái đầu bu tới gặm mình một cái, vậy rõ ràng chính là quái vật ở địa phương quỷ quái này, nhất thời bị hù gào khóc, ôm Phương Hành không buông tay.
- Hả! Thứ quỷ gì, nhanh chóng lui ra!
Phương Hành làm bộ hét lớn, giống như xua đuổi quỷ vật gì, bốn cánh tay và hai cái đầu nhàn rỗi lại không thành thật, nơi này bóp một cái, nơi đó gặm một ngụm, Dao Trì tiểu công chúa bị hù oa oa khóc lớn, ở trong ngực Phương Hành co thành một đoàn, ngược lại là Phương Hành tràn đầy phấn khởi, huy quyền, đá chân, một lúc lâu mới giả bộ như thở hồng hộc ngừng lại, biểu thị đã đuổi đi quỷ vật.
Bất quá đến lúc này, vị tiểu công chúa kia là đánh chết cũng không chịu từ trên người hắn đi xuống, coi là chỗ an toàn nhất.
- Nhát gan…
Phương Hành lại cảm thấy có chút nhàm chán, đang muốn kéo nàng xuống, nhưng đột nhiên nhướn mày, trong nháy mắt đưa tay che kín cái miệng tiểu công chúa, sau đó lách mình trốn vào sau một tảng đá, bóp pháp quyết, vẫy tay gọi khói xanh che khuất mình, sau đó quay đầu nhìn về phía trước, thình lình nhìn thấy phía trước đang có một con hạc giấy bay tới, phù văn dày đặc, trên người lóe ra phù quang nhàn nhạt, ở trong hang động rộng rãi, linh mẫn đến cực điểm, nếu không phải Phương Hành phản ứng nhanh, thì nhất định đã bị hạc giấy đụng phải.
Hắn dùng Quỷ Già Nhãn ẩn thân, ngay cả cao thủ Nguyên Anh cũng khó phát hiện, lại càng không cần phải nói một con hạc giấy, nó trực tiếp lướt qua trước mặt, lại ở địa phương vừa rồi Phương Hành hù dọa tiểu công chúa xoay vài vòng, giống như không phát hiện cái gì, lại quay đầu bay đi, Phương Hành thấy phương hướng kia, chính là phương hướng linh khí lướt tới, trong lòng nắm chắc, trầm thấp truyền âm dặn dò tiểu công chúa, bước nhẹ đi theo.
- Chẳng phát hiện bất cứ thứ gì, tất nhiên là ngươi nghe lầm!
- Kỳ quái, vừa rồi ta rõ ràng nghe được có người đang khóc.
- Ha ha, có thể là quái phong trong động đá vôi a.
Theo hạc giấy đi về phía trước hai mươi dặm, chỉ thấy phía trước có ánh sáng, Phương Hành lặng yên không tiếng động thu hồi Nhân Thân Ma Tướng, sau đó khẽ bước nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trước lại là một hang động rộng rãi, vô số thông đạo nhỏ bé thông hướng nơi này, mà ở trong động đá, thình lình có một tế đàn to lớn, linh khí ở bốn phương tám hướng tuôn về phía tế đàn, mà con hạc giấy vừa rồi kia, là thủ vệ thủ hộ tế đàn thả ra, hẳn là tiểu công chúa khóc kinh động bọn hắn.
- Đây là thứ quỷ gì?
Phương Hành ẩn nấp thân hình, lặng lẽ đánh giá tế đàn kia vài lần, có chút nhíu mày, ánh mắt cổ quái mà ngưng trọng:
- Lại có tiên khí nồng nặc như vậy, chẳng lẽ bên trong cất giấu một vị Chân Tiên sao?
- Đó là Dẫn Tiên Đại Tự.
Nhưng lúc này, tiểu công chúa một mực bị hù núp ở trong ngực Phương Hành không chịu mở mắt, bỗng nhiên trầm thấp mở miệng, thanh âm cực kỳ sợ hãi.