Lược Thiên Ký

Chương 939: Phá sát giới

Chương 939: Phá sát giới

Phương Hành bỗng nhiên biểu hiện ra táo bạo làm người Tiểu Tiên Giới và Viên gia ngẩn ngơ, tương phản quá lớn a, một năm qua, tiểu ma đầu kia giống như một tiên sinh dạy học, trong mỗi ngày đọc sách tu đạo, dưỡng khí chế giận, an tĩnh giống như nho sinh, ngay cả người Viên gia ngấp nghé trọng bảo Huyền Quan trên tay hắn, hoặc sáng lấy hoặc ám đoạt, hắn đều thoải mái đưa ra, thậm chí còn được một ngoại hiệu "ứng đầu trùng", bộ dáng này, thậm chí để người quên hung danh của hắn!
Nhưng bây giờ, Viên gia dự định từ bỏ hắn, mặc cho sứ giả Tiểu Tiên Giới trói hắn đi, hắn rốt cục bạo phát.
Vừa lên liền xé sách, lộ ra thống hận đến cực điểm!
Sau đó nhìn bóng đen bồng bềnh giữa không trung thống mạ, cũng làm cho người lộ ra kinh ngạc, trong lúc nhất thời không người nói chuyện, ngốc ở một bên, nhìn Phương Hành kêu gào ầm ĩ, có người cho rằng hắn đã bị bức đến nổi điên...
Sứ giả Tiểu Tiên Giới đầu tiên phản ứng lại, cười lạnh nói:
- Giả thần giả quỷ, trước bắt hắn lại nói!
Các giáp sĩ được lệnh, lập tức áp sát về phía trước, muốn nhất cử bắt lại Phương Hành.
Mà sứ giả Tiểu Tiên Giới nói, cũng khiến cho Phương Hành chú ý tới hắn, hung hăng quay đầu, ánh mắt hung ác.
- Chế giận chế giận, đừng vội sát sinh...
Bóng đen bồng bềnh giữa không trung vội vã mở miệng, không ngừng khuyên bảo.
Ánh mắt Phương Hành sâu kín nhìn sứ giả Tiểu Tiên Giới, từ trong hàm răng bức ra mấy chữ:
- Áp chế không được nữa...
Một chữ cuối cùng chưa rơi xuống, khí cơ trên người hắn đại thịnh, sau đó cả người lung lay nhoáng một cái, thân hình trong nháy mắt này, phảng phất như hoa sen nở rộ rất nhiều huyễn ảnh, trong chớp mắt, tất cả huyễn ảnh đều trùng hợp ở một chỗ, hóa thành bộ dáng chân thân của hắn, nhưng chân thân này đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu sứ giả Tiểu Tiên Giới, một chưởng vỗ xuống, thân pháp nhanh chóng, khí thế hung hãn, vượt xa các tu sĩ trong sân dự kiến, lộ ra đột ngột đến cực điểm...
- Hảo tiểu quỷ...
Sứ giả Tiểu Tiên Giới kia cũng bị tốc độ của hắn dọa giật nảy mình, nhưng không bối rối, hai mắt ngưng lại, trước người huyễn hóa ra một mảnh tinh vân, giống như kéo xuống một mảnh tinh không, ngăn ở giữa hắn và Phương Hành, nhìn một chưởng kia của Phương Hành cách hắn rất gần, nhưng trong nháy mắt tinh vân huyễn hóa ra, lại trở nên càng ngày càng xa, một chưởng kia giống như tay phàm nhân dò xét tinh không, không đáng nói đến.
- Là thuật pháp của Tiểu Tiên Giới?
Phương Hành nhíu mày, sau đó cảm thấy có chút thú vị, có chút khác biệt thuật pháp nhân gian nha.
Sứ giả Tiểu Tiên Giới vốn là Thần Anh, Nguyên Anh hậu kỳ, cao hơn Phương Hành hai bậc, tu luyện thuật pháp càng khác biệt nhân gian, rất là huyền bí, bây giờ vừa vừa ra tay, liền hiện ra người của Tiểu Tiên Giới bất phàm.
- Thật sự là gan to bằng trời, có dũng khí xuất thủ với ta, ngay cả Viên gia gia chủ, đối với ta cũng phải khách khí...
Trên mặt sứ giả Tiểu Tiên Giới kia hiện ra vẻ tức giận, tựa hồ bị Phương Hành khinh thị, nghiêm nghị hét lớn:
- Bắt lấy hắn!
- Ha ha, Viên gia gia chủ tính là thứ gì?
Sắc mặt Phương Hành cứng lại, hung ác cười nói:
- Các ngươi bọn nhà quê từ thiên ngoại tới này, là chưa từng nghe qua tên tuổi của tiểu gia nha...
Đang khi nói chuyện, một chưởng chụp xuống đột nhiên dựng lên, hóa chưởng thành kiếm.
Trong nháy mắt chưởng kiếm vung ra, khí cơ trên người như mũi kiếm sắc bén, sau đó thuận thế vẽ qua, thẳng hướng tinh không, tay như chưởng kiếm, giống như hóa thành mũi kiếm chân chính, vô kiên bất tồi, kiếm ý điên dại huyền ảo, vậy mà sinh ra một loại cảm giác phách tuyệt thương khung, thẳng tắp rơi xuống, tinh không bị cắt thành hai nửa, sau đó...
Phốc...
Cái đầu của sứ giả Tiểu Tiên Giới bay lên, bị Phương Hành xách ở trong tay, lui về tại chỗ.
Hết thảy chỉ trong nháy mắt, người chung quanh thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
Bọn họ ngơ ngác nhìn, thân hình Phương Hành như chưa động qua, trong tay lại nhiều một cái đầu người, mà sứ giả Tiểu Tiên Giới kia thì thành thân thể không đầu, nhưng không ngã xuống, kinh ngạc đứng tại chỗ, trong cổ máu tươi bay vọt...
- Ngươi... Ngươi... Ngươi dám giết ta...
Trong tay Phương Hành, cái đầu của sứ giả Tiểu Tiên Giới mở miệng, thanh âm kinh hoàng.
Ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, kẻ này có thể dễ dàng cắt lấy đầu mình, nhất là dùng chưởng làm kiếm chém tới, vậy mà kinh khủng đến như vậy, mang theo một loại tuyệt nhiên và bá ý có thể chém rách hết thảy, thuận thế vung lên liền phá thuật pháp của mình, mà đây vẫn chỉ là dùng chưởng làm kiếm mà thôi, nếu trong tay có kiếm, như vậy một thức này sẽ đáng sợ đến mức nào?
Bất quá trong kinh hoàng, hắn không kịp nghĩ nhiều, càng lo lắng cho tính mạng của mình.
Dưới tình thế cấp bách lớn tiếng hô quát, hình như đến lúc này, cũng không tin tiểu quỷ kia dám giết mình.
Dù sao mình là sứ giả Ly Hận Thiên, hắn giết mình, không sợ Ly Hận Thiên giận dữ, khai chiến với Viên gia sao?
Nhưng đối mặt vấn đề của hắn, Phương Hành cơ hồ không chút suy nghĩ, cười nói:
- Có dũng khí!
Nói chuyện, năm ngón tay bóp lại, "Bành" một tiếng, cả cái đầu nổ ra, bên trong ẩn tàng Nguyên Anh muốn trốn, lại bị Phương Hành vung tay, trực tiếp chém chết ở trong không trung, sứ giả Tiểu Tiên Giới kêu thảm không dứt, thân thể không đầu rốt cục ngã xuống.
- Ngươi... Ngươi giết tiên sứ?
Văn tổng quản ở thời khắc này rốt cục phản ứng lại, sắc mặt tái nhợt, âm thanh kêu to, hắn đã bị hù mồ hôi lạnh chảy xuống, cả người rét run, một màn này quá đáng sợ, tiểu ma đầu kia trong nháy mắt biểu hiện ra thực lực kinh khủng chỉ là phụ, mấu chốt nhất là tiên sứ không thể chết ah, hắn hiểu rõ thế cục bây giờ, thật vất vả mới hình thành cân bằng, lại xảy ra sự tình sứ giả Tiểu Tiên Giới chết ở Viên gia, sơ sót một cái, đây chính là tiết tấu khai chiến lần nữa!
- Bắt lấy hắn, bắt lấy hắn, người Viên gia xuất thủ, nhanh chóng bắt lấy hắn!
Văn tổng quản phản ứng lại, lớn tiếng thét lên, kế sách bây giờ cũng chỉ có giúp Ly Hận Thiên bắt đối phương, đi gánh tội thay.
- Lớn mật, giết không tha!
Giáp sĩ đi theo sứ giả Tiểu Tiên Giới cũng sợ hãi, gầm thét ra tay.
Trong lúc nhất thời, hậu sơn Viên gia một mảng thần quang oanh oanh, phủ đầy sát cơ.
- Bằng các ngươi cũng muốn bắt ta? Trò cười, Đế Anh hậu kỳ không đến, các ngươi hết thảy đều là cỏ dại!
Phương Hành cũng lên sát tâm, nhất thời kìm nén không được, thân hình thình lình vọt lên trời, sau đó huy chưởng chỉ thiên, nhấn về phía dưới một cái, chỉ nghe ầm ầm rung động, thương khung tựa hồ trong nháy mắt rơi xuống, hóa thành đại lực vô hình, rắn rắn chắc chắc đội lên đỉnh đầu các tu sĩ, sau đó theo thần lôi vô tận rơi xuống, không trung mây đen dày đặc, nửa ngày sau mưa to bàng bạc như ngân hà khuynh tiết phủ xuống.
- Giết! Giết! Giết! Giết! Giết!
Các tu sĩ vọt về phía Phương Hành, trong nháy mắt phảng phất như lâm vào đại trận, nhận lấy uy áp vô tận, vô luận là tốc độ hay lực lượng thi triển thuật pháp, đều suy yếu nghiêm trọng, thậm chí ngay cả vùng này cũng bị phong tỏa lại, ngoại nhân rất khó cảm ứng được nơi đây xảy ra chuyện gì, chính là Phương Hành tu thành thần thông Thái Thượng Đan Đạo, dùng bản thân làm trận nhãn, thiên địa hóa thành đại trận.
Mà sau khi trấn áp các tu sĩ, mắt hắn hiện hung quang, hai mắt khép hờ, trong trán lại bay ra một vệt thần quang, rõ ràng là pháp tướng của hắn. Đó là một quái thần ba đầu sáu tay, giương nanh múa vuốt, nhưng rõ ràng là pháp tướng, trong đó một cánh tay cầm một thanh kiếm lớn màu đen, cùng pháp tướng của hắn chặt chẽ kết hợp lại với nhau, phảng phất như trên pháp tướng vốn đã có.
Pháp tướng như điện chớp xuyên qua đám người, tu sĩ Viên gia hay giáp sĩ đi theo sứ giả Tiểu Tiên Giới, đều bị trảm thành thịt nát, kiếm quang cơ hồ vô kiên bất tồi, pháp bảo gì, thần thông gì, hết thảy đều bị chém nứt. Thậm chí ngay cả Nguyên Anh của bọn họ cũng trốn không thoát, một khi chui ra khỏi nhục thân, liền bị thần lôi phủ xuống đánh thành tro bụi.
Trận chiến này, sứ giả Tiểu Tiên Giới bị trảm, giáp sĩ tùy hành đều hủy diệt, Nguyên Anh cảnh của Viên gia ở hậu sơn xuất quan ngăn trở cũng bị chém không dưới mười người, chiến bộc Kim Đan cảnh và tộc nhân xem náo nhiệt thì bị diệt sát vô số, tộc địa an lành nay máu chảy thành sông...
Phương Hành nói không sai, đối với hắn bây giờ mà nói, tu vi đã củng cố, Kim Đan cảnh tích lũy cũng dần dần có thể vận dụng tùy tâm sở dục, lại thêm một số thủ đoạn, khiến cho hắn bây giờ chém giết Đế Anh trung kỳ cũng không thành vấn đề, ngay cả Đế Anh hậu kỳ tới, cũng có thể chiến một trận, chỉ có Đế Anh viên mãn còn có thể vượt qua hắn, nhưng Đế Anh viên mãn cùng tu sĩ vượt qua cảnh giới này, toàn bộ Viên gia chỉ có Viên gia lão tổ và Viên gia gia chủ mà thôi, hai người này không đến, trong sân không ai là đối thủ của hắn.
- Có cao thủ tới, chớ bị cuốn lấy, đi nhanh!
Bóng đen bồng bềnh giữa không trung thờ ơ lạnh nhạt, đột nhiên giống như phát giác cái gì, mở miệng nhắc nhở.
- Nhớ kỹ, Viên gia các ngươi đắc tội ta...
Phương Hành nghe khuyên, biết Viên gia lão tổ không ở tộc địa, lúc này chạy tới hẳn là Viên gia gia chủ, cũng không muốn vào lúc này bị hắn cuốn lấy, cười lớn một tiếng, Nguyên Anh pháp tướng không hạn chế lớn lên, cơ hồ phô thiên cái địa, sau đó hung hăng chém xuống một kiếm, hậu sơn Viên gia bị chém thành hai nửa, lại cố ý hét to một tiếng, chờ đạo khí tức kia cách mình chỉ mấy chục dặm, lúc này mới cười ha ha, hóa thân thành hắc ảnh, như sao băng độn đi.
Nói thì chậm, kỳ thật cả sự tình chỉ không đến thời gian uống cạn chung trà.
- Nghiệt chướng, ở đâu dám như thế...
Người độn đến thân hình cao lớn, râu quai nón, chính là Viên gia gia chủ Viên Linh Tiêu.
Để sứ giả Tiểu Tiên Giới đến hậu sơn mang Phương Hành đi, dù sao đối với Viên gia mà nói không phải sự tình có mặt mũi gì, hắn thân là gia chủ, dù không thích Phương Hành, cũng cảm giác trên mặt tối tăm, bởi vậy ngay từ đầu không có chạy đến tiếp khách, chỉ tọa trấn ở trước đại điện, nhưng đợi đã lâu, tâm lý lại càng bất an, nhịn không được chạy đến xem xét, nhất thời tâm tư kinh hãi, chỉ thấy hậu sơn một mảnh huyết tinh bừa bộn, sứ giả Tiểu Tiên Giới đầu một nơi thân một nẻo, Nguyên Anh trưởng lão bế quan cũng tử thương vô số, Văn tổng quản thì bị dọa tiểu trong quần, ngồi ở trong đống xác chết run rẩy, trong nháy mắt, ngay cả công phu dưỡng khí như hắn cũng cảm thấy hai mắt nhói nhói, lửa giận cháy rừng rực.
Viên Linh Tiêu rít lên một tiếng, cái gì cũng không lo được, thân hình nở rộ khí cơ vô tận, đuổi theo phương hướng Phương Hành bỏ chạy, mà sau lưng hắn, mấy trưởng lão Viên gia thực lực đỉnh tiêm chạy tới, ánh mắt cũng như máu, đi theo sát phía sau.
Thật sự là quá mức, không thể để nghiệt tử kia rời đi, không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải tru sát hắn!
- Quá hung ác, quá hung ác, dù sao cũng là người Viên gia, sao có thể tru sát đồng tộc như vậy...
Hư không xung quanh vắng vẻ, không có một tia sinh khí, cơ hồ tất cả người có thể di động đều đuổi theo ma đầu kia, nhất thời không có người đến nhặt xác, cả hậu sơn Viên gia chỉ có Văn tổng quản nơm nớp lo sợ ngồi trong vũng máu lẩm bẩm, sắc mặt tái nhợt.
- Ngươi nên biết làm sao tiến vào Viên gia bảo khố chứ?
Văn tổng quản đang si ngốc ở trong khủng hoảng, lại cảm thấy một bóng râm bao phủ ở trên đỉnh đầu, ngẩng đầu lên, lập tức dọa đến đáy lòng run rẩy, người trước mắt cười hung ác, thân mặc áo xanh, không phải ma đầu vừa mới trốn kia thì là ai?
- Làm... Làm gì...
Văn tổng quản bị hù cơ hồ muốn bất tỉnh, lại không dám hôn mê, thậm chí không dám không trả lời.
- Cướp đoạt...
Phương Hành cười một tiếng, lộ ra răng trắng lành lạnh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất