Lược Thiên Ký

Chương 940: Dưỡng khí ba năm trảm một kiếm

Chương 940: Dưỡng khí ba năm trảm một kiếm

Ngày ma đầu Phương Hành bội phản, trở thành một ngày hắc ám nhất trong lịch sử Viên gia.
Thời điểm Viên gia đã làm tốt bỏ qua ma đầu, để người Tiểu Tiên Giới mang hắn đi, ma đầu kia chợt biểu hiện ra thực lực để cho người ta khiếp sợ, ra tay tàn nhẫn, nhất cử tru sát sạch sẽ sứ giả Tiểu Tiên Giới cùng Nguyên Anh trưởng lão bế quan ở hậu sơn, ngay cả theo tới xem náo nhiệt cũng bị diệt sát không ít, đợi Viên gia gia chủ phát giác không ổn chạy đến, hắn đã bỏ trốn mất dạng.
Viên gia gia chủ tức giận mang theo tất cả trưởng lão, truy sát hắn gần vạn dặm, trơ mắt nhìn sắp đuổi tới, không ngờ phát hiện bóng đen kia biến mất, cường giả Viên gia tìm nửa ngày, không thấy một chút tăm hơi, chỉ có thể không công mà lui, hơn nữa sau khi về Viên gia, lại khiếp sợ không thôi, thình lình phát hiện trong khoảng thời gian mình đuổi theo này, bảo khố bị trộm!
Không chỉ đoạn thời gian trước Viên gia được chia bộ phận cơ duyên Huyền Quan bị đánh cắp, ngay cả nội tình của Viên gia nhiều năm trước kia, cũng cơ hồ quét sạch sành sanh, trong bảo khố trống rỗng, chỉ có trên tường viết mấy chữ to: Thiếu nợ ta nhất định phải tar3.
Mà Văn tổng quản thì bị người phát hiện ở trong bảo khố, chưa chết, nhưng thần hồn đã bị đánh tan, mất thần trí, cũng mất đi tu vi, ngơ ngơ ngác ngác, chỉ biết lăn qua lộn lại lẩm bẩm một câu:
- Ma đầ… ma đầu trở về…
Viên gia tức giận, một phương diện phái người đi Ly Hận Thiên giải thích, một phương diện ra pháp chỉ, quyết bắt giết phản nghịch Phương Hành!
- Chạy trốn thì chạy trốn, vì cái gì còn trộm bảo khố của người ta?
Thời điểm Viên gia phát huyết thệ, lên trời xuống đất, bích lạc hoàng tuyền, không giết Phương Hành không bỏ qua, Phương Hành lại nhanh như tia chớp trốn về phía nam Thần Châu, ở bên cạnh hắn nổi lơ lửng một hắc ảnh, vô luận tốc độ của hắn nhanh bao nhiêu, bóng đen này như bóng với hình, mới nhìn trái ngược với kiếm linh mà đám người Sở Từ tu luyện ra, còn nói liên miên lải nhải:
- Bảo vật tạo hóa, chỉ cần đủ là được. Cướp quá nhiều, gánh vác khí vận sẽ càng nặng, còn sẽ rước lấy họa sát thân, không đáng…
- Im miệng, ngươi cái lão tổ bị khinh bỉ, tiểu gia ta thề sẽ không tiếp tục nghe ngươi.
Phương Hành hận không thể che lỗ tai, nhưng thanh âm của bóng đen lại không có chút trì trệ truyền vào thức hải của hắn:
- Không nghe ta? Không nghe ta sao được? Lão tổ ta tận tình khuyên bảo, còn không phải là vì tốt cho ngươi? Nói cho ngươi biết, bao nhiêu người muốn nghe ta nói còn không có cơ hội đâu.
- Tốt với ta? Tốt với ta liền để ta bị người khinh bỉ, tiểu gia thật sự là chịu đủ rồi!
Phương Hành ồn ào, một bộ tức giận bất bình.
- Bị khinh bỉ gì? Đó là dưỡng khí.
Bóng đen nghe xong cũng tức giận bất bình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Không dưỡng khí, ngươi làm sao chém ra một kiếm kia?
- Ta thà không chém cũng không ăn khinh bỉ, còn có những biện pháp khác không!
- Không có!
- Không có ngươi nói phét làm gì, giống như trên trời dưới đất duy ngã độc tôn, mau cút ra khỏi thức giới của ta.
- Tiểu hỗn đản ngươi dám mắng ta?
- Mắng lão hỗn đản ngươi thì thế nào?
- Oa à à gỗ mục khó điêu, ngang bướng không chịu nổi dạy bảo.
- Dù sao ngươi để ta đọc sách, không động khí, không sát sinh, dưỡng khí ba năm ta là không làm được, ngươi nhìn đám vương bát đản kia, đều cho rằng ta dễ ức hiếp, rõ ràng là chính bọn hắn trêu ra phiền phức, lại muốn ta tới gánh tội, loại tình huống này ta có thể không giận sao? Lại không giận không sát sinh, sẽ bị người chộp tới Ly Hận Thiên chém, ba năm gì kia, làm sao qua được!
- Ai, mới đầu để ngươi tĩnh tâm dưỡng khí mười năm, ngươi không phải nói nhiều nhất ba năm, ba năm thì ba năm, nhưng bây giờ mới một năm đã phá giới, lão tổ ta cũng không có biện pháp, lúc trước sao lại hết lần này tới lần khác chọn ngươi chứ.
- Còn mười năm?
Phương Hành nghe xong liền giận không chỗ phát tiết:
- Ta nhổ vào, ngươi xem ngươi làm chuyện tốt, mới không đến một năm, cơ duyên Huyền Quan bị người cướp đi không ít, Chư Tử Đạo Tràng ta cũng bỏ qua, mười năm lại trảm, có tác dụng quái gì, đoán chừng lông cũng không thừa một cây.
- A a a a…
Bóng đen cười lạnh, tự có một cỗ khí thế bễ nghễ chúng sinh:
- Cơ duyên Huyền Quan không phải dễ cướp như vậy, nói là đoạt bảo, không bằng nói là mượn tiền, tiểu tử ngươi ôm tất cả tạo hóa ở trong tay mình, làm mấy lão già chúng ta bị hù không nhẹ, hiện tại nhường ra một bộ phận vừa vặn, còn nữa, những tạo hóa kia căn bản không phải kiện kiện huyền bí, lúc ấy là quơ một đống chở về, bên trong đồ tốt không ít, nhưng cũng phải biết chọn mới được, trước đó thời điểm con quạ đen kia tới thăm ngươi không phải đã nói sao, khai thác đám tài nguyên kia quá phiền phức, bây giờ bọn hắn chỉ lấy không đến ba thành mà thôi, lão tổ ta ở bên cạnh nghe, đồ tốt còn rất nhiều.
Phương Hành cũng biết đạo lý này, đám người Kim Ô trở về thăm hắn, sự tình gì cũng không dối gạt, trình độ khai thác cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn hắn cũng cực kỳ thấu hiểu, biết bây giờ là giai đoạn khai thác thứ nhất, bởi vì Tiểu Tiên Giới âm thầm cùng Thánh Nhân thương thảo gì đó nên ngừng lại, bây giờ đám người Kim Ô đều vào Chư Tử Đạo Tràng, đi ngoại vực nghiêm khắc tu luyện, nên hoàn toàn gác lại.
Chỉ bất quá trong lòng vẫn khó chịu, thầm nói:
- Vậy ta còn bỏ lỡ Chư Tử Đạo Tràng nha, kia là có Thánh Nhân chỉ điểm!
Bóng đen nghe xong càng khinh thường, cười lạnh nói:
- Thánh Nhân quái gì, bất quá là vãn bối tu luyện có thành tựu, lại không đi Tiên Giới được mà thôi, nhiều nhất chỉ là tiêu chuẩn Chân Tiên, thế nhân không biết hình tượng cảnh giới của bọn hắn như thế nào, mới gọi bọn họ là 'Thánh ', so với Cổ Thánh ở Thái Cổ trảm quần tiên là kém xa, trước kia lão tổ ta cũng không để bọn hắn vào mắt, ngươi có ta tự mình dạy bảo, còn đi Chư Tử Đạo Tràng làm gì, ngoan ngoãn nghe ta, cam đoan tương lai ngươi thành tựu không thể đoán trước, siêu thoát cửu thiên.
- Mặc dù mỗi lần đều cảm giác ngươi đang khoác lác, nhưng vẫn rất động tâm a.
Khí thế của Phương Hành nhược xuống, nói thầm mấy câu, lại nói:
- Vậy bây giờ làm sao, làm sao trảm một kiếm kia?
Bóng đen trầm ngâm một lát, nói:
- Đã phá giới, không bằng bắt đầu lại từ đầu…
Lời còn chưa nói hết, Phương Hành đã kêu lên, trực tiếp cự tuyệt, mặt mũi tràn đầy bực bội và sợ hãi:
- Không làm. Tuyệt đối không làm, thật quá đáng sợ, lúc này mới học sách một năm ta đã biết dùng thành ngữ, lại đọc ba năm, đây chẳng phải là biết viết văn thơ rồi?
- Viết văn cũng không phải chuyện xấu.
Bóng đen lộ ra có chút không hiểu:
- Ngay cả ta cũng đã từng đọc ngàn năm, duyệt khắp kinh điển.
- Dù sao ta là không làm, tuyệt đối không làm, bị khinh bỉ như vậy, không luyện cũng được.
Phương Hành từ chối cực kỳ dứt khoát, cũng làm cho bóng đen nhất thời im lặng, lẩm bẩm:
- Mới nói là dưỡng khí không phải bị khinh bỉ.
Trầm ngâm nửa ngày, thanh âm của nó lần nữa vang lên, thấp giọng nói:
- Nếu thật không muốn đi dưỡng khí, vậy mài kiếm đi!
- Mài kiếm?
Phương Hành ngẩn người, lặp lại một câu.
Bóng đen trầm giọng nói:
- Không sai, chính là mài kiếm! Trước đây để ngươi dưỡng khí, là vì để thần hồn của ngươi được ôn dưỡng, càng cường đại hơn, có thể nhận được một kiếm kia, nhưng ngươi đã không làm được loại sự tình này, vậy kiếm mài sắc bén hơn một chút. Kiếm càng sắc bén, lúc chém ra một kiếm kia thần hồn tổn thương càng nhỏ, như vậy cũng có thể đạt tới hiệu quả đồng dạng, nhưng phong hiểm lớn chút mà thôi.
- Tốt, chỉ cần không bị khinh bỉ, tất cả đều dễ nói chuyện!
Phương Hành vội vàng đáp ứng, lại hỏi:
- Làm sao mài kiếm?
- Giết người!
Bóng đen trả lời chém đinh chặt sắt:
- Dưỡng khí là giới nộ giới sát, mài kiếm là đại khai sát giới, ngươi quyết đoán bao nhiêu, kiếm sẽ mài sắc bén bao nhiêu. Trong đó khảo nghiệm ý chí, hóa giải hung hiểm, thậm chí từng tràng ác chiến, đều là quá trình mài kiếm, ha ha, lúc xác chết trôi trăm vạn dặm, ma kiếm tự nhiên thành. Có thể mài kiếm tới trình độ nào, thì nhìn tiểu tử ngươi quyết đoán lớn bao nhiêu, mệnh cứng đến bao nhiêu!
- Hiện tại ta mới có chút tin tưởng ngươi đã từng là Ma Tổ tung hoành đại Tiên Giới.
Ma Tổ nói hung ác băng lãnh, bá đạo đến cực điểm, nhưng Phương Hành nghe, lại trầm thấp thở dài, vẻ mặt vui mừng.
- Ha ha…
Bóng đen nghe xong lại cười lạnh, trong thanh âm lộ ra khí phách cuồng vọng:
- Không nên đánh đồng những đạo thống ngoại vực kia cùng Tiên Giới chân chính, cái gì Tiểu Tiên Giới, một đám chó hoang mà thôi, năm đó lão tổ ta một kiếm có thể chém sạch.
- Hiện tại chỉ có mười mấy Tiểu Tiên Giới, ngươi đi chém giúp cái.
- Khụ khụ, năm đó mà thôi.
Hai người nói chuyện, đột nhiên Phương Hành hạ xuống đám mây, nhìn thành lớn phía trước, mắt lộ ra sát cơ.
- Ngươi muốn làm gì?
Bóng đen đã nhận ra cái gì, thấp giọng hỏi.
- Cướp bóc, thuận tiện chuẩn bị mài kiếm!
Phương Hành thuận miệng giải thích:
- Nơi này là Đa Bảo thành, Hàn gia, Viên gia thậm chí là Phù Diêu Cung… đều ở chỗ này buôn bán, thậm chí thiết lập bảo khố của mình, bọn họ đã đạt thành hiệp nghị, không cho phép bất luận kẻ nào nháo sự ở chỗ này, hắc hắc, những lão quái vật kia đều rất chán ghét, hiện tại ta không làm thịt được bọn hắn, nhưng trước đi đoạt sạch bọn hắn, hảo hảo trút cơn giận
Bóng đen nghe, hơi có chút im lặng:
- Không phải nói với ngươi đoạt nhiều đồ như vậy cũng vô dụng sao?
Phương Hành cười lạnh nói:
- Đồ tốt ai còn có thể ngại nhiều?
Bóng đen có chút hết chỗ nói rồi, nửa ngày mới thở dài:
- Lấy tính tình của ngươi, thật đúng là hạt giống thành tiên tốt ah.
Phương Hành không để ý, trực tiếp cưỡi mây vọt về phía Đa Bảo thành, theo hắn cách thành càng ngày càng gần, mắt trần có thể thấy một mảnh mây đen càng lúc càng lớn, cuối cùng bao phủ phương viên chừng trăm dặm, một mảnh đen kịt phủ xuống trên không Đa Bảo thành, khiến cho ban ngày lại giống như hóa thành hắc ám, các tu sĩ sợ hãi giật mình vọt ra, nhìn về phía không trung.
- Đây là có chuyện gì?
- Khí cơ mạnh mẽ như thế, là Đạo Chủ tộc nào tới sao?
- Trên không đô thành của Đa Bảo quốc không cho phép cưỡi mây a, Đạo Chủ làm sao có thể phá hư quy củ này?
Nội thành, các tu sĩ kinh hoảng, có người độn lên giữa không trung, có người khe khẽ nghị luận, đều có chút kinh hoảng luống cuống.
Mà ở trong bóng tối, bỗng nhiên có một pháp tướng to lớn giống như núi xuất hiện, nhìn xuống cả Đa Bảo thành, khí cơ trên người kinh khủng như Ma Thần, chậm rãi mở miệng, thanh âm như lôi điện, ầm ầm lăn qua phố lớn ngõ nhỏ, khiếp sợ cả thành:
- Người trong thành nghe kỹ cho ta, hiện tại cướp đoạt!
Cướp đoạt?
Cả thành đều hóa đá.
Từ khi Đa Bảo quốc xây thành đến nay, liền được tất cả cổ thế gia che chở, chưa từng bị người cướp đoạt?
- Ha ha, không cho sao?
Trong mây đen truyền đến tiếng cười lạnh, đen nghịt giáng lâm xuống, thanh âm của Phương Hành cực kỳ âm trầm:
- Không cho ta sẽ đồ thành!
- Đạo hữu, Đa Bảo thành là địa phương hòa bình được các đạo thống Trung Vực công nhận, không động đao thương, một khi có người phạm cấm, sẽ lập tức bị liệt thành công địch Thần Châu, tất cả đạo thống đều sẽ đối địch với ngươi, ngươi bốc lên phong hiểm như vậy, đến tột cùng là muốn làm cái gì?
Trong Đa Bảo thành, một lão tu sĩ đi lên thi lễ, nửa là uy hiếp, nửa là thăm dò.
Mà đối mặt với vấn đề của hắn, Phương Hành lại nhướn mày nói:
- Đối địch với tất cả đạo thống của Thần Châu?
Nói xong tiếu dung hiện lên, điềm nhiên nói:
- Vậy thì tốt, ta chính là hạ chiến thư với Thần Châu!
Các tu sĩ khiếp sợ, Phương Hành lại trầm thấp nói với bóng đen:
- Ta dùng Thần Châu mài kiếm, có đủ hay không?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất