Chương 945: Nửa bước đại đạo
Cho tới nay, Phương Hành cùng người đấu pháp là có thể chiếm tiện nghi liền chiếm tiện nghi, có thể hố ngươi liền không nương tay, có thể sử dụng Tiên pháp đối phó ngươi, vậy tuyệt đối sẽ không dùng huyền pháp, có thể sử dụng cảnh giới áp chế ngươi, vậy tuyệt đối sẽ không chỉ dùng Tiên pháp, mà hắn bình thường am hiểu nhất cũng là dùng Tiên pháp nghiền ép người khác, cho nên khi thấy Viên Thiểu Mặc thi triển Viên gia Tiên pháp, hắn giật nảy mình, trong lòng sinh ra cảm giác vô lực, may mắn Ma Tổ kịp thời nhắc nhở, phá đi tâm chướng nhất thời, kịp thời vung ra một kiếm, chính là một kiếm này, để hắn không chỉ không rơi vào hạ phong, ngược lại chiếm thượng phong...
Một kiếm kia của hắn thật ra là đùa nghịch vô lại, đánh bạc lưỡng bại câu thương dọa lui Viên Thiểu Mặc, bất quá Ma Tổ ở trong thức hải hắn xem ra, đây là đạt đến hiệu quả:
- Kiếm đạo của lão phu, vốn là không chỗ không trảm, trảm nhục thể của hắn, trảm thần hồn của hắn, trảm khí thế của hắn, cũng trảm khí vận của hắn, tiểu tử, ngươi nghe kỹ cho ta, lần này thoạt nhìn là tuyệt địa của ngươi, nhưng nếu như ngươi thực có bản lãnh, có thể thắng trận chiến này, thì không thể nghi ngờ là cơ duyên tốt để ngươi tu luyện kiếm tâm, ngàn năm một thuở, cần phải nắm chắc...
- Vậy nếu như thua thì sao?
- Thua thì thua, lão tổ ta chỉ có thể nghĩ biện pháp tìm một thể xác khác, ah... tiểu tử mặc tinh bào kia kỳ thật cũng không tệ...
- Ngươi... Vương bát đản...
Phương Hành hận đến chửi ầm lên, trên tay lại một khắc không ngừng, Nguyên Anh hiển hóa, tay cầm lợi kiếm, một kiếm một kiếm không ngừng chém ra ngoài, dưới sự chỉ điểm của Ma Tổ, mỗi một kiếm đều là lưỡng bại câu thương, nhưng loại đấu pháp vô lại này, là phương pháp đối phó Viên Thiểu Mặc hữu hiệu nhất, đối mặt Phương Hành liều lĩnh, nếu hắn khăng khăng sử dụng Tiên pháp, vậy ít nhất sẽ bị mình trảm nhục thân vỡ nát, tu vi tàn phế, làm cho Viên Thiểu Mặc không thể không tự cứu, dù sao ở trong lòng Viên Thiểu Mặc, lúc đầu tu vi mình liền thắng qua nghiệp chướng này, hơn nữa có nhiều người ở đây như vậy, hắn sắp đền tội, mình không có đạo lý cùng hắn liều lưỡng bại câu thương.
Như vậy cũng dẫn đến, tu vi của Viên Thiểu Mặc rõ ràng vượt qua Phương Hành rất nhiều. Nhưng mấy chục giây trôi qua, vậy mà không có hiệu quả, thậm chí ngay cả một thức tiên thuật hoàn chỉnh cũng không có ra, theo người khác, thân pháp của hắn ung dung không vội, tiểu ma đầu kia mỗi lần đều toàn lực xuất kiếm, nghiến răng nghiến lợi. Giữa hai người lập tức phân cao thấp, chỉ có trong lòng của hắn biết, mình càng đấu càng mệt mỏi, tâm phiền ý loạn...
- Nguyên lai ta thật có thể thắng hắn...
Phương Hành ở trong quá trình này, lại sinh lòng cảm ngộ.
Bây giờ phẩm chất Nguyên Anh của hắn tương đương với Viên Thiểu Mặc, mặc dù vượt qua cũng không chiếm ưu thế quá lớn, mà tìm hiểu Tiên pháp thì kém xa, tu vi càng thấp hơn đối phương hai cảnh giới, rõ ràng không có chút phần thắng nào.
Nhưng hết lần này tới lần khác sau khi bóng đen chỉ điểm, để khí thế trong lòng hắn càng lúc càng mạnh, mỗi một kiếm chém ra, đều làm cho Viên Thiểu Mặc thu chiêu tự cứu, dũng khí yếu đi một phần, dũng khí trong lòng hắn lại tăng một phần, loại cảm giác này để hắn thấy được một loại khả năng, nếu đấu tiếp xuống như vậy, thậm chí hắn có cơ hội trực tiếp chém rách đạo tâm của Viên Thiểu Mặc, để hắn dù có bản lĩnh thông thiên, cũng không sử dụng ra được, cuối cùng chỉ có thể đầy bụng biệt khuất đền tội ở dưới kiếm của mình!
- Ma Tổ nói kiếm tâm chính là cái này?
Hắn nhíu mày, đáy mắt hiện lên vẻ vui mừng, xuất kiếm càng điên cuồng.
Chỉ tiếc, loại ý mừng này còn chưa nổi lên đã bị người chặt đứt, nhìn thấy Viên Thiểu Mặc và Phương Hành đấu mấy chục chiêu cũng không phân thắng bại, thậm chí giữa hai người chưa từng xuất hiện một lần đấu pháp thật sự, Hàn gia Hàn Kiếm Khiếu nhìn không được, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên bước lên một bước, ngăn ở trước người Viên Thiểu Mặc, vung vẩy thiết thương hoành kích về phía Phương Hành, trong miệng quát chói tai:
- Xem ra Viên thế huynh còn không nỡ ra tay, vậy tạm thời lui lại, để ta tới làm thay đi...
Sưu!
Hắn đâm ra một thương, Phương Hành chỉ cảm thấy phô thiên cái địa, khắp nơi đều có thương ảnh đâm tới.
Rõ ràng cảm thấy hắn chỉ có một người một thương, nhưng khí tức của hắn lại hiện đầy hư không, căn bản không thể nào chống đỡ.
- Tuy hắn dùng thương, lại hỗn loạn hư không, nhiễu loạn pháp tắc, cũng là một loại Tiên pháp...
Trong thức giới, thanh âm của Ma Tổ kịp thời vang lên:
- Chưa chắc mạnh hơn Tiên pháp của tiểu tử vừa rồi, kiếm chỉ tây huyền, trảm hắn!
- Tốt!
Phương Hành cắn răng, nhắm mắt huy kiếm, Ma ý lành lạnh, lấy thương đổi thương, dùng Ma Kiếm liều Tiên pháp!
- A?
Hàn Kiếm Khiếu cảm giác quái dị, khí thế trì trệ, thương ảnh tản mạn khắp nơi.
Hắn cũng sinh ra loại cảm giác giống như Viên Thiểu Mặc, rõ ràng cảm thấy mình trấn áp tiểu ma đầu hoàn toàn không có vấn đề, nhưng một kiếm kia quá cao minh, siêu việt hai đại cảnh giới, thật có thể uy hiếp đến mình, một thương kia của mình, mặc dù cảm giác có thể trực tiếp đâm chết hắn, nhưng cũng phải cứng rắn ăn hắn một kiếm, lưỡng bại câu thương, thật sự là có chút không đáng, chỉ có thể bị ép tạm thời thu tay, mặc dù không bị tổn hại gì, mặt ngoài còn giống như chiếm thượng phong, nhưng tâm cảnh thẳng tiến không lùi lại trì trệ, để hắn cảm giác cực kỳ không thoải mái.
Liên tục hai đại cao thủ, vậy mà đồng thời gặp khó, bầu không khí trong sân nhất thời cực kỳ quỷ dị.
Lúc đầu bọn họ đều tu luyện Tiên pháp, hơn nữa tạo nghệ rất sâu, nhưng ở dưới Ma Kiếm, lại không phát huy ra uy lực được.
Nguyên nhân chủ yếu nhất, là bởi vì bọn hắn kiến thức ngắn.
Đại khái vô luận bọn họ nghĩ như thế nào, cũng sẽ không nghĩ tới trong thức hải Phương Hành, có một lão quái vật viễn siêu cảnh giới của bọn họ.
- Ha ha, con của quái thai kia thật mạnh như vậy sao? Ta đi thử một chút!
Mạnh gia Mạnh Vân Triết thấy vậy, cũng cảm thấy cổ quái, trong khi nói chuyện, người xông ra ngoài, vung ra đạo đạo thần quang.
- Móa***, từng người xa luân chiến sao, lão quái vật, có biện pháp khác không...
Phương Hành hận đến nghiến răng, chết chống đỡ, nhưng trong lòng không ngừng kêu khổ.
- Không có cách nào, lão phu cũng chỉ có thể dùng kinh nghiệm của mình giúp ngươi kháng một hồi, trên thực tế muốn so lĩnh ngộ Tiên pháp, ngươi kém xa bọn hắn, ngươi mới học Tiên pháp mấy năm, bọn họ động một tí lại mấy trăm năm mấy chục năm, sao có thể so?
Ma Tổ nói cực kỳ trực tiếp, một câu liền gãy mất tưởng niệm của Phương Hành.
- Vậy làm sao bây giờ?
Trong lòng Phương Hành nhịn không được hỏi.
Ma Tổ cười lạnh nói:
- Bọn họ lĩnh ngộ Tiên pháp lại sâu, cũng sâu không qua lão tổ của bọn hắn, ngươi lại khác, tốt xấu gì cũng bước ra nửa bước đại đạo, muốn tìm sinh cơ, chỉ có thể từ nửa bước đại đạo kia đi tìm, bây giờ ta có thể giúp ngươi, cũng chỉ có dùng kiến thức của ta giúp ngươi phát huy bản lãnh thật sự, làm tốt ngươi thắng được một tia sinh cơ, làm không tốt thì thân tử đạo tiêu, phải nhìn ngươi có thể nắm được hay không... Dù sao lão tổ ta là không lo lắng, ở trong thức giới của ngươi ngủ say lâu như vậy, đã có thể tự mình hành động một đoạn thời gian, tìm chỗ náu thân mới!
Lĩnh ngộ Tiên pháp?
Nửa bước đại đạo?
Phương Hành nghe Ma Tổ nửa là nghiêm túc nửa là trêu chọc, cũng không nhịn được ngẩn ngơ, như có điều suy nghĩ.
Một năm qua không ngừng đọc thư tịch, thật đúng là để hắn tăng không ít kiến thức.
Tối thiểu nhất, hắn biết cho dù mình là Đế Anh, tương đương đám người Viên Thiểu Mặc, nhưng kỳ thật bên trong có khác biệt rất lớn.
Bọn họ có thể có được tu vi và thực lực hôm nay, kỳ thật bằng là nội tình gia tộc và Tiên pháp truyền thừa.
Đạo thống Trung Vực, sở dĩ có thể đứng ngạo nghễ Thiên Nguyên, hùng thị tứ phương, là bởi vì nội tình của bọn hắn thâm hậu, có thư tịch Tiên cấp, mà đám người Viên Thiểu Mặc, bản thân vốn là thiên kiêu, tu hành Tiên pháp, mặc dù theo sự phát triển của thời đại, thiên địa quy tắc từ từ biến hóa, bọn họ tu Tiên pháp uy lực không bằng Thánh Tổ năm đó thi triển ra, nhưng dù sao cũng có thể phát huy ra một bộ phận thần uy, chỉ một bộ phận thần uy này, đã đủ để khiến cho bọn hắn đứng ngạo nghễ thế gian, đơn giản mà nói, con đường bọn họ đi, chính là con đường truyền thừa. Cuối cùng có thể phát huy ra mấy thành uy lực, thì quyết định thành tựu tương lai và địa vị của bọn họ như thế nào...
Mà con đường năm đó quái thai Viên gia đi, là con đường bản thân siêu thoát, hắn không giống đám người Viên Thiểu Mặc, chỉ cảm thấy tích lũy đủ thì sẽ kết anh, mà không ngừng ở Kim Đan cảnh siêu việt bản thân, thẳng đến cực hạn, tu hành như vậy sau khi thành công, đầu tiên ở căn cơ sẽ mạnh hơn cùng thế hệ, giống như đám người Viên Thiểu Mặc, cao nhất cũng chỉ có thể kết thành Đế Anh, thậm chí ngay cả Đế Anh cũng không phải toàn bộ nhờ bản thân tích lũy, mà phải giống như tu sĩ bình thường dùng Phá Chướng Đan, mượn một ít linh đan diệu dược đến tương trợ, tăng lên phẩm chất Nguyên Anh.
Sau khi kết thành Nguyên Anh, muốn bản lĩnh của mình tăng lên, cũng chỉ có thể nhờ tu luyện và tìm hiểu Tiên pháp, cũng chính là nguyên nhân này, bọn họ ở Kim Đan cảnh có lẽ thành tựu có hạn, nhưng đến Nguyên Anh cảnh, lại theo lĩnh ngộ Tiên pháp mà càng ngày càng mạnh...
Chỉ bất quá, bọn họ đi con đường này, dù thực lực có tăng lên, nhưng cũng có hạn, hạn chế chính là thần uy của Tiên pháp có hạn, trong giới tu hành phổ biến cho rằng, bọn họ tu hành Tiên pháp, thực lực mạnh hơn, cũng vĩnh viễn không siêu việt được tiên tổ, cũng tức là người sáng lập môn Tiên pháp kia, cái này còn chưa tính, sau khi bọn họ tiến vào Nguyên Anh, Tam Tai Cửu Kiếp sẽ đúng giờ hàng lâm, con đường tu hành khó càng thêm khó, nếu muốn thành tiên, thậm chí cần nhờ vận khí sờ không được nhìn không thấy kia, vận khí của ngươi đủ mạnh, thì có thể một đường Độ Kiếp, cho đến thành tiên, vận khí không đủ, như vậy lúc Độ Kiếp đến, trực tiếp vẫn lạc, có thể thành tiên hay không, thì phải xem sắc mặt của lão thiên!
Quái thai Viên gia kia lại một lòng dựa vào mình siêu việt Đế Anh, kết ra Tiên Anh trong truyền thuyết.
Hắn cho rằng, làm như vậy chẳng những có thể siêu thoát Tiên pháp hạn chế, hoàn toàn khống chế những Tiên pháp kia, thậm chí sau khi thành tựu Nguyên Anh, còn có thể hoàn toàn nắm giữ vận mệnh của mình, cái gì Tam Tai Cửu Kiếp, cũng chỉ là chướng ngại trên con đường tu hành, không mượn ngoại vật, không cần khí vận, chỉ dựa vào bản thân ngạnh sanh trảm phá, một đường thành tiên.
Mà con đường này, mặc dù cũng mượn tri thức của tiên tổ truyền thừa, nhưng càng nhiều hơn là dựa vào mình, chính là con đường siêu thoát!
Tựa như Phương Hành, ở Kim Đan cảnh đã được đủ nhiều truyền thừa, thậm chí tu luyện ra hỏa hầu nhất định, nhưng hắn vẫn chỉ nói mình thấy được đại đạo, mà không dám nói đi lên đại đạo, nguyên nhân chính là ở chỗ, hắn cho đến bây giờ, vẫn còn vận chuyển Tiên pháp bí thuật của các bậc tiền bối, mặc dù có cảm ngộ của mình, nhưng cảm ngộ còn chưa hoàn toàn thành hình, cho nên chưa bước lên con đường chính thức.
Lúc này hắn kết anh, tự nhiên cũng chỉ có thể tính là Đế Anh!
Bất quá cũng may, hắn không có dựa vào linh đan diệu dược đến đề thăng, mạnh hơn đám người Viên Thiểu Mặc rất nhiều!
Hơn nữa thời điểm hắn kết anh, đã có bước đầu cảm ngộ, theo Ma Tổ nói, là nửa bước đại đạo...
- Thật muốn liều một phen sao?
Phương Hành tâm tư linh động, sau khi được Ma Tổ chỉ điểm, đã có chủ ý của mình, chỉ là ngay cả mình cũng giật nảy mình, trầm giọng đặt câu hỏi.
- Một bước quỷ dưới kiếm, một bước vương trong tiên, muốn làm gì, phải nhìn sự can đảm của ngươi!
Ma Tổ nói, như mê hoặc, lại như khích tướng, lại khiến cho Phương Hành cười gằn:
- Vậy ta an tâm, tiểu gia không có cái khác, nhưng lá gan vĩnh viễn không thua người!