Lược Thiên Ký

Chương 946: Lấy một địch bảy

Chương 946: Lấy một địch bảy

Đấu pháp, nói đến phức tạp, kỳ thật rất đơn giản, chính là tu vi và thuật pháp của một người điệp gia, mà bây giờ, cảnh giới của Phương Hành không bằng bất kỳ người nào của đối phương, thậm chí ngay cả lĩnh ngộ Tiên pháp cũng không bằng đối phương, nhưng thực không có cách gì ngăn địch sao?
Cũng không hẳn vậy, tốt xấu gì mình cũng là người thấy được nửa bước đại đạo, từ trên điểm này, so với những người dựa vào tài nguyên mới kết thành Đế Anh, hơn nữa một thân bản lĩnh chỉ dựa vào lĩnh ngộ Tiên pháp do Tiên Tổ lưu lại thì mạnh hơn không ít, chỉ là ngay cả hắn trước đây cũng không có ý thức được mà thôi
Ma Tổ một câu điểm phá người trong mộng, trong lòng Phương Hành lập tức dâng lên ý liều mạng!
- Đám vương bát đản, xa luân chiến rất thoải mái đúng không, vậy để các ngươi mở mang kiến thức thủ đoạn của tiểu gia.
Nghĩ như vậy, một cỗ khí tức phồn vinh mạnh mẽ từ đáy lòng bay lên, hai con mắt của Phương Hành trong nháy mắt trở nên đỏ như máu, sáu cánh tay cùng nhau vung vẩy, Ma Kiếm bạo phát ra sát ý làm cho người hoảng sợ, rậm rạp chém về phía Mạnh gia Mạnh Vân Triết, một kiếm này chính là liều mạng, trước đó là lấy thương đổi thương, bây giờ có thể nói là dùng cái mạng nhỏ của mình đi đổi thương của người khác, hoàn toàn không để ý mình, nhưng cũng chính là nguyên nhân này, một kiếm kia tách ra uy lực viễn siêu trước đây, trong nháy mắt xoắn nát vô số sơn phong.
- Tiểu ma đầu đã chó cùng rứt giậu, muốn tìm ta liều mạng.
Ánh mắt Mạnh gia Mạnh Vân Triết mập mờ, trong chốc lát làm ra lựa chọn chính xác, pháp tướng chìm xuống, trốn vào trong đại địa, hắn thi triển là Tiên pháp Đại Khôn Nguyên của Mạnh gia, tục truyền Tiên Tổ Mạnh gia tu luyện đến cực hạn, có thể khống chế Tinh Thần, trực tiếp luyện hóa sao trời, hóa thành lực lượng của mình, mặc dù Mạnh Vân Triết lĩnh ngộ Tiên pháp còn thấp, nhưng cũng có thể trốn vào đại địa, một kiếm kia của Phương Hành muốn chém hắn, đầu tiên phải chém rách đại địa, giống như hắn coi phiến đại địa này là tấm chắn của mình.
- Những Tiên pháp gia truyền kia, quả nhiên không tệ…
Ánh mắt Phương Hành trầm thấp, đáy lòng thầm khen, biết đám người này quả nhiên khó đối phó, bất quá cũng chỉ trong một ý nghĩ, hắn không có loạn trảm, một cánh tay vung lên. Ầm ầm một tiếng, trên bầu trời bỗng nhiên u ám, mưa to bàng bạc giáng xuống, bao phủ phương viên mấy chục dặm, hạt hạt mưa bụi mang theo kiếm ý, liên tiếp không ngừng đánh xuống mặt đất, Mạnh Vân Triết trốn vào đại địa, lợi hại ở chỗ lúc nào cũng có thể từ bất kỳ chỗ nào chui ra, tiếp tục chinh chiến, Phương Hành thì lợi dụng hạt mưa hình thành kiếm ý, dù là thương không đến Mạnh Vân Triết, nhưng có thể để hắn chật vật không chịu nổi.
Mà lúc này, Mạnh gia Mạnh Vân Triết còn chưa cầm xuống thậm chí đánh lui, Phương Hành lại giống như điên, cười lớn một tiếng, đột nhiên không để ý Mạnh Vân Triết trốn vào dưới đất, mà cong người vọt về phía phía đám người Huyên Tứ Nương quan chiến, một kiếm bạo trảm, trong miệng hét lớn:
- Xú nữ nhân, còn chưa trả Tiểu Man cho ta, ngươi lại dám đến chọc ta?
Trong tiếng quát lớn, kiếm quang như mưa, rậm rạp rơi xuống.
- Ai…
Mặc dù Phù Diêu Cung Huyên Tứ Nương tới, nhưng vẫn không có lộ ra ý tứ muốn động thủ với Phương Hành. Đến lúc này, thấy tiểu ma đầu chủ động lao về phía mình, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, trầm thấp hít một hơi, thân hình tứ tán ra, hóa thành từng mảnh hoa đào, bay lả tả ở trong không trung, chính là đại thuật Văn Hương Chú mà nàng ở thời điểm kết anh tự ngộ, Dao Trì tiên tử các nàng, mặc dù thân phận tôn quý, nhưng lại không thể tu hành Tiên pháp của Phù Diêu Cung.
Địa vị của nàng phi thường, thậm chí có thể xử lý một số sự vụ của Phù Diêu Cung, nhưng cũng chính bởi vì ngộ tính của nàng, Văn Hương Chú cực kỳ bất phàm, đã mang cái bóng của Tiên pháp, nếu không phải Nguyên Anh của nàng phẩm chất không cao, chỉ là Thần Anh, thành tựu tương lai không quá chú ý, như vậy Dao Trì quyết sẽ không cam lòng để cho nàng lấy chồng, thậm chí có khả năng để nàng làm Dao Trì cung chủ đời tiếp theo.
Oanh!
Cánh hoa tứ tán, tung bay ở trong vô hình, một kiếm của Phương Hành chém xuống, kiếm quang như nước thủy triều, chẻ sơn phong thành hai nửa.
- Ai, ta không nguyện đối địch với ngươi, thậm chí muốn hóa giải hiểu lầm giữa chúng ta, nhưng lần này ngươi gây họa quá lớn, làm loạn toàn bộ trật tự của Thần Châu, Phù Diêu Cung không thể ngồi yên không lý đến, cũng chỉ có thể phái ta tới trấn áp!
Không trung truyền đến thanh âm của Huyên Tứ Nương, lại không thấy bóng dáng, khó mà nắm lấy.
Lần này nàng là chân thân đến, thực lực mạnh hơn lần trước rất nhiều.
Bất quá nếu hắn muốn đấu, thì hoàn toàn có thể tìm ra, nhưng không biết hắn đang có ý đồ gì, lại buông tha Huyên Tứ Nương không để ý tới, thân hình xoay chuyển, khí huyết cổ động, quanh người tách ra kim quang nhàn nhạt, gia trì pháp lực Phật môn, sau đó hai tay khống chế Thiên Lôi, dùng Phật pháp thôi động uy lực thần lôi, phô thiên cái địa đánh về phía Viên Thiểu Mặc, Viên Thiểu Mặc thấy Huyên Tứ Nương bị hắn bức xuất thủ, vội tiến lên ngăn cản, bây giờ chỉ có thể tạm thời tránh né Thiên Lôi.
- Còn có tên vương bát đản ngươi, ăn tiểu gia một cước!
Sau khi kéo Viên Thiểu Mặc vào, Phương Hành giống như muốn chết, thi triển Tiêu Dao thân pháp đến cực hạn, trên không trung liên tục đạp mấy bước, thình lình vọt tới đỉnh đầu của Hàn gia Hàn Kiếm Khiếu, cả người giống như hóa thành Phong Thiện Sơn, hung hăng trấn áp xuống, đối mặt với đấu pháp vũ nhục này, Hàn Kiếm Khiếu giận phát điên, thiết thương như rồng, trực chỉ lên trời, muốn đâm thủng hắn, chỉ bất quá Phương Hành đánh mỗi người một chiêu, liền lập tức thu tay lại, lao về phía Thiên Cơ Cung Bặc Ky Tử.
- Nhìn thấy đám thầy bói các ngươi liền chán ghét.
- Ha ha…
Bặc Ky Tử già vẫn tráng kiện, một bộ lão thần tiên, bị người mắng là thầy bói cũng hết chỗ nói rồi, bất quá hắn lại không muốn cùng Phương Hành đấu pháp, vận chuyển thân pháp, xa xa tránh khỏi một tát này của Phương Hành.
- Đồ hèn nhát.
Phương Hành cũng không đuổi theo, tức giận mắng một câu, lại vọt về phía người thứ sáu, kích hoạt Phá Trận Kinh, sau lưng giống như hóa thành chiến trường, ở trên người hắn gia trì sát khí vô tận, khiến cho hắn giống như hung thần, ngạnh sanh bổ ra liên tục ba kiếm. Kiếm kiếm muốn mạng, giống như phát điên, trong miệng còn mắng:
- Sao tên vương bát đản ngươi nhìn có chút quen mắt?
Người kia chính là một thanh niên thần sắc hung ác, tu vi lại là Nguyên Anh viên mãn. Nhưng phẩm chất Nguyên Anh chỉ là Thần Anh, ánh mắt hắn nhìn về phía Phương Hành cừu hận nồng nặc nhất, vốn nghĩ thời điểm Phương Hành đến cùng mình đấu pháp, lớn tiếng quát ra tội nghiệt của đối phương, lại không nghĩ tới kẻ này lại quên mình, chỉ cảm thấy mình có chút quen mắt
Lửa giận trong lòng hắn bùng cháy, kém chút thiêu đốt mình.
- Ma đầu, ngươi ở Bắc Vực xông Phong Thiện thập trận, đánh chết Thần Tử của đạo thống ta, gãy mất khí vận tộc ta, lại quên sao?
Trong lời nói giận không kiềm được, thân hình hắn liên tiếp lui về phía sau, không muốn đón đỡ công kích của Phương Hành, trong miệng lại nghiêm nghị quát mắng.
- Thần Châu Bắc Vực…
Phương Hành nghe cũng khẽ giật mình, sau đó bừng tỉnh đại ngộ:
- Ah, ngươi là Âm Linh Đạo Đạo Chủ.
- Ta *** con mẹ ngươi chứ Âm Linh Đạo Chủ…
Thanh niên nham hiểm suýt nữa tức xỉu, lửa giận thì khỏi phải nói.
Con mẹ nó thiên hạ người nào không biết Âm Linh Đạo Đạo Chủ chính là thân nữ nhi.
Tên vương bát đản này là thực không có nhận ra mình, hay cố ý nói như vậy đễ chọc tức mình?
- Ta đánh chết ngươi.
Nương theo lửa giận vô tận, pháp tướng tăng trưởng, hai tay lại nâng một ấn phù nho nhỏ, cao cao giơ lên giữa không trung, sau đó như trèo núi, húc đầu về phía Phương Hành, chưa rơi xuống đã bắn ra lôi quang vô tận.
- Pháp khí này lợi hại.
Phương Hành thấy thế, trong lòng cũng run lên, lập tức thi triển Tiêu Dao thân pháp, thoát ra lui lại, nhìn về phía người cuối cùng.
Cứ như vậy trong nháy mắt, hắn đã liên tục xuất thủ với sáu người, bây giờ chỉ thiếu người cuối cùng
Người cuối cùng kia, rõ ràng là đến từ Ly Hận Thiên Tiểu Tiên Giới. Cũng không biết có địa vị gì, nhưng nhìn tu vi của hắn, lại là Đế Anh hậu kỳ, khí cơ càng đáng sợ, thấy Phương Hành liên tục tiến công sáu người, ai cũng hiểu kế tiếp Phương Hành sẽ đánh hắn, nhưng hắn lại hồn nhiên vô sự, ánh mắt thăm thẳm, thậm chí mang theo lạnh lùng chế giễu, tràn đầy khinh thường nhìn về phía Phương Hành.
- Đây rõ ràng là tiết tấu chuẩn bị kỹ càng chờ đợi mình đi qua đánh hắn ah.
Phương Hành nhìn hắn một chút, ngừng lại ở trên không trung, nhìn chằm chằm hắn, bỗng nhiên mắng:
- Ta *** đại gia ngươi.
Mắng xong xoay người chạy.
Cao thủ Tiểu Tiên Giới vốn đã chuẩn bị kỹ càng ngẩn người, có chút ngoài ý muốn, nhưng sau đó sát khí nồng đậm bay lên, thân phận như mình, vậy mà lại bị người nhục mạ? Đây quả thực làm hắn phát bực, Phương Hành không đến đánh hắn, hắn lại chủ động xuất thủ, kêu lên một tiếng đau đớn, đưa tay chộp về phía Phương Hành, một chưởng kia, vậy mà biến ảo vô tận, như thiên thần xuất thủ!
Bảy người!
Vốn tới đối phó một người cũng quá sức, Phương Hành lại muốn tìm đường chết, trong nháy mắt trêu chọc bảy người.
Này khiến cho hắn lâm vào một loại cục diện cực kỳ hung hiểm, bây giờ hắn vì tránh né cao thủ Tiểu Tiên Giới, vốn là trốn về phía sau, cũng không biết có phải khéo hay không, lại đứng ở giữa các đại cao thủ, sau đó rất nhanh, các cao thủ phản ứng lại, thần quang Tiên pháp đều đánh tới, hắn bị nhốt ở trung ương, giống như con kiến sắp bị dìm ngập.
- Là lúc này rồi.
Trong tình cảnh nhìn như cực kỳ nguy hiểm, Phương Hành lại rất tỉnh táo, chậm rãi thở ra một hơi, sau đó giơ hai cánh tay lên!
Ở thời khắc này, thiên địa đột biến, một loại hoàn cảnh cổ quái khó nói lên lời xuất hiện ở quanh người hắn.
Thiên địa phảng phất như hóa thành đại trận, mà bản thân hắn thì khống chế hết thảy lực lượng giữa thiên địa!
Phương Hành trầm lắng than nhẹ, chậm rãi nói nhỏ:
- Để cho các ngươi mở mang kiến thức nửa bước đại đạo pháp của tiểu gia.
Chỉ thấy Phương Hành ra tay thật nhanh, nhưng nhất thời sắc mặt đại biến:
- Con mẹ nó còn không kịp nghĩ tên, đánh rồi nói sau!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất