Lược Thiên Ký

Chương 952: Nếu như ngươi chết

Chương 952: Nếu như ngươi chết

Tin tức tiểu ma đầu và bảy đại cao thủ ở Ma Uyên Huyền Vực đồng quy vu tận, rất nhanh liền truyền khắp Thần Châu, sau đó truyền khắp Thiên Nguyên Đại Lục!
Các tộc và đạo thống đạt được tin tức này, đều khiếp sợ không gì sánh nổi, nhất là đạo thống và thế gia của bảy đại cao thủ, càng bi thống không thôi, khó nói lên lời, bảy đại cao thủ đều không phải hạng người bình thường, đều là trụ cột của gia tộc, kết quả vậy mà không chút giá trị chết ở trong Ma Uyên, có thể không khiến người ta đau lòng sao?
Nhất là Viên gia, thời điểm nghe được tin tức này, ngay cả Viên gia lão tổ cũng nổi giận, vỗ nát một ngọn núi, sau đó buồn bã bế quan ba ngày ba đêm.
Một cái là cao tầng chỉ đứng sau gia chủ.
Một cái là tiểu bối có bản lĩnh lôi kéo bảy đại cao thủ chết chung.
Viên gia tổn thất, đã khó mà hình dung!
Viên lão thần tiên đã hối hận khi giao Phương Hành ra!
Bất quá may mắn, cũng có tin tức tốt truyền đến, đám tiểu bối theo Thánh Nhân tiến về ngoại vực, tìm kiếm Thái Dương Thần Tinh sắp trở về, mà Phù Tô dưới sự chỉ điểm của Thánh Nhân, thành công đột phá trảm tất cảnh, thấy được đại đạo, sau khi hắn trở về, mình đã được các tộc hứa hẹn, sẽ tập trung tài nguyên giúp hắn tỉnh lại hạt giống kia, đến lúc đó, một hạt giống tiên đạo có thể chạm đến trảm cửu cảnh hoàn mỹ, hẳn là có thể bù đắp tổn thất nghiêm trọng này?
Các đạo thống khác cũng như thế, Mạnh gia gia chủ biết vậy chẳng làm, trọn vẹn bảy ngày không hề lộ diện.
Hàn gia gia chủ tức giận chỉ đầu mâu về phía Viên gia, phát ngôn bừa bãi muốn cùng Viên gia đoạn tuyệt hết thảy quan hệ hợp tác.
Thần Châu Bắc Vực, Phù Khí Đạo trong vòng một đêm bị diệt, vốn là một trong Bắc Vực tam đại đạo thống cứ như vậy xoá tên.
Cả Thần Châu tựa hồ ở trong lúc nhất thời lâm vào trầm lắng bi thương. Một loại áp lực nặng nề phảng phất còn hơn cả Tiểu Tiên Giới phủ xuống lơ lửng ở trên không Thần Châu, trong lòng mỗi người đều có một loại kiềm chế khó nói lên lời.
Nếu như nói, đây là trận chiến giữa tiểu ma đầu và Thần Châu, như vậy tới cuối cùng, tính Thần Châu thắng sao?
Dù sao tiểu ma đầu đã chết!
Chỉ bất quá Thần Châu cố nhiên là thắng, nhưng cái giá cũng quá lớn rồi?
Cũng may, trong một mảnh bi thương, cuối cùng có tin tức tốt truyền ra, Chư Tử Đạo Tràng theo Thánh Nhân đi ngoại vực tu hành rốt cục trở về, những tiểu bối được tuyển chọn ra kia biểu hiện cực kỳ tốt, để các đạo thống phấn chấn.
Mà lúc này, Phù Diêu Cung cũng thả ra một tin tức tốt kinh động Thần Châu, thời điểm Chư Tử Đạo Tràng trở về, Phù Diêu Cung giúp Thiểu Tư Đồ tổ chức lễ trưởng thành, chính thức phong hắn làm Tư Đồ, mà Dao Trì Tiên Hội cũng tổ chức sớm bảy mươi năm!
Ngàn năm một lần Dao Trì Tiên Hội, là tiên yến lớn nhất Thần Châu thậm chí Thiên Nguyên.
Tin tức này truyền ra, khiến cho toàn bộ Thiên Nguyên chú ý, người người đều đang suy đoán. Lần này Dao Trì Tiên Hội, sẽ có người nào được mời, Tiểu Tiên Giới vừa mới trở về, có phải sẽ trở thành thượng khách của Dao Trì Tiên Hội hay không, mà bởi vì Dao Trì Tiên Hội sớm mở ra, không biết Bàn Đào có chín chưa?
Theo lệ cũ, sau Dao Trì Tiên Hội sẽ bí mật chảy ra Bàn Đào, ở trên chợ đen bán được bao nhiêu Linh Tinh một quả, càng làm cho người ta mong đợi, còn có mỗi ngàn năm một lần Dao Trì Tiên Hội, Thiên Kiêu diễn võ ngàn năm một lần lại sẽ có tiểu bối nào trổ hết tài năng, trở thành ngôi sao mới trong giới tu hành.
Thời điểm Thần Châu lâm vào trong hải dương phấn chấn, lại có một số người cảm xúc trầm thấp bi thương
- Phương Hành chết rồi?
Thời điểm tin tức Phương Hành cùng bảy đại cao thủ Thần Châu đồng quy vu tận truyền đến Đại Tuyết Sơn. Hồ Cầm lão nhân đã đạt đến Nguyên Anh cảnh trầm mặc, thật lâu mới hít một hơi, từ trên bồ đoàn đứng dậy, thắp một nén hương, đi tới trước bốn bức họa ở sau lưng mình, , nhìn lão hữu của mình, trầm thấp thở dài, nước mắt tuôn đầy mặt
- Lão hữu, là ta phụ ngươi nhờ vả, không lo được hắn ah.
- Nhưng Đại Tuyết Sơn sẽ không im lặng…

- Hắn chết.
Thần Châu Trung Vực, một thành nhỏ không người chú ý.
Ở trong một tiểu điếm, một nam tử áo trắng tóc trắng, tuấn mỹ như Tiên Nhân bưng chén rượu lên, lại chậm chạp không có đưa vào trong miệng, hắn tự lẩm bẩm, như mình cũng bị tin tức này chấn kinh, "Ba" một tiếng, chén rượu vỡ vụn, trên mặt nam tử thì lộ ra thần sắc hối hận, tay áo phất một cái, đứng lên nhìn thương khung, trầm lắng hít một hơi:
- Ta đến tột cùng là báo thù, hay để cho mình ăn khổ sở như bảy trăm năm trước lần nữa?

- Hắn chết rồi?
Thương Lan Hải Bắc Vực, trên tiên đảo kỳ hoa dị thảo nở rộ, một nữ tử bạch y dáng người cao gầy, dung nhan có một không hai thế gian ngồi ở trên một tảng đá, nhìn tin tức trong ngọc phù, tay nàng run lên, ngọc phù rơi xuống đất, môi son run rẩy, thần sắc bi thương, nửa ngày sau mới đột nhiên đứng lên, nhưng bởi vì đứng quá nhanh, suýt nữa ngã trên mặt đất, nhanh chân đi về phía trước, càng đi càng nhanh, nắm tay càng siết càng chặt, hiển lộ hận ý vô tận.
- Lúc ngươi còn sống không đến tìm ta, nhưng ngươi chết, ta phải báo thù cho ngươi!
- Mẫu thân, người đi đâu vậy?
Một cánh tay nhỏ mềm mại kéo lấy váy áo của nữ tử bạch y, khuôn mặt tinh xảo ngẩng đầu nhìn nàng.
- Chúng ta đi báo thù cho phụ thân con!
Nữ tử cúi người bế nàng lên, nhìn con mắt của nàng, cực kỳ nhu hòa nói, lại lệ rơi đầy mặt.

Thái Cổ Yêu Đạo, trong hậu sơn, một đám tiểu nữ hài có đuôi cáo, y phục tuyết trắng tụ với nhau, các nàng cùng nhau xem hết nội dung trên ngọc phù, sau đó trầm mặc, sau một hồi lâu, trong các tiểu nữ hài, một nữ hài vóc người thoáng nở nang lại cực kỳ xinh đẹp ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử ngồi giữa, tuổi tác lớn hơn các nàng một chút, trong đôi mắt to tràn đầy hoảng sợ, cố gắng mấy lần, mới run giọng đặt câu hỏi:
- Tiểu Nhất tỷ, đây… đây là giả sao?
- Nhất định là giả, bản lĩnh của sư phó lớn như vậy, làm sao có thể… làm sao có thể…
Có người rất nhanh liền kêu lên, nhưng thanh âm lại không tự tin như vậy.
Dù sao bản lĩnh của sư phó rất lớn, nhưng đối thủ của sư phó lại càng cường đại hơn!
Mà Tiểu Nhất tỷ ở giữa nhất thì trầm mặc nửa ngày, nhấc tay gạt đi nước mắt, đứng lên, nhìn các muội muội nói khẽ:
- Bất luận là thật hay giả, chúng ta cũng không thể tiếp tục lưu lại nơi này.
- Tiểu Nhất tỷ, chúng ta đi đâu?
- Nếu sư phó còn sống, chúng ta đi tìm hắn, nếu hắn chết, chúng ta đi báo thù cho hắn!
Một đám nữ hài ánh mắt dần dần trở nên kiên định, xếp thành một hàng, đi ra ngoài sơn cốc.

- Dư sư huynh, hắn nhất định không chết, đúng không?
Nam Chiêm Bộ Châu, Bột Hải quốc, trên Hải Yêu thành, một nam tử bụng phệ lại khí độ bất phàm đứng chắp tay, kinh ngạc nhìn biển trời, sau lưng hắn lại có một tiểu nữ hài áo đỏ mặt đầy nước mắt, phảng phất như người chết chìm nắm lấy một cọng cỏ cứu mạng nhìn nam tử mập mạp, mà nam tử kia, bờ môi cũng run rẩy, sau một hồi lâu, hắn mới dùng sức lắc đầu nói:
- Làm sao có thể, đừng nghe bọn họ nói mò, Phương sư đệ bản lĩnh lớn như vậy, ai có thể giết hắn? Nhiều nhất là bị thương, sau đó tới Bột Hải quốc chúng ta dưỡng thương mà thôi, ngươi mau mau chuẩn bị, trang điểm xinh đẹp một chút, không chừng sau một khắc hắn sẽ từ trên biển bay tới…
Mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng thanh âm lại không có tự tin như vậy.
Chỉ dùng thanh âm chính hắn mới có thể nghe được nói:
- Ngươi tuyệt đối đừng chết ah, sư huynh thật không có bản sự giúp ngươi báo thù.

Mà thời điểm tin tức này truyền đến Thái Thượng Đạo ở Thần Châu Bắc Vực, một lão giả người khoác kim bào, ánh mắt hung ác nham hiểm hơi ngẩn ra, chậm rãi để ly trà trên tay xuống, hắn trầm mặc thật lâu, biểu lộ mới cổ quái cười nói:
- Lại chết một lần?
Chậm rãi đứng dậy, hắn ngắm nhìn phương nam, ánh mắt dần dần trở nên bén nhọn.
- Vô luận là thật hay giả, dù sao cũng nên ra ngoài một chút!

- Hi hi, chúng ta đều sắp gả cho Thiểu Tư Đồ a, các ngươi hài lòng không?
Trong Phù Diêu Cung, trên một dãy núi giống như tiên cảnh, vô số nữ đệ tử Phù Diêu Cung đều vì tin tức Thiểu Tư Đồ sớm 80 năm ngồi lên vị trí Thiểu Tư Đồ mà hưng phấn, tranh nhau trêu ghẹo, cũng có một số người âm thầm cổ động, chuẩn bị phấn đấu, thành công ở trong vô số nữ đệ tử trèo lên đỉnh phong, trở thành nữ chủ nhân của Phù Diêu Cung, nhưng trong hải dương ồn ào, ở hậu sơn, ngồi một nữ hài dung nhan đẹp đến cực hạn, nàng nhìn sơn cốc trống không, mắt sưng giống như quả đào.
- Các ngươi nhìn, Tiểu Hồ Man lại ở nơi đó ngẩn người.
- Thiểu Tư Đồ không ở đây, nàng diễn như vậy cho ai nhìn chứ?
- Hi hi, đây là tuyệt kỹ độc môn của người ta, lúc trước là dựa vào bộ dáng này, hấp dẫn Thiểu Tư Đồ từ không trung hạ xuống, nói nàng đẹp như tiên vẽ, không gì sánh được, mà nàng lại cố ý không nể mặt mũi Thiểu Tư Đồ, mới chiếm được Thiểu Tư Đồ si mê!
- Ha ha, bây giờ Thiểu Tư Đồ sắp trở về, nàng cũng ra sức muốn bò lên cành cây cao nha?
Đủ loại thanh âm hoặc châm chọc hoặc kiếm chuyện vang lên, nhưng nữ hài đều không để ý, nàng từ ban ngày, một mực ngồi tới ban đêm.
Thẳng đến lúc trăng lên giữa trời, không một tiếng động, lỗ tai nhọn của nữ hài mới nhẹ nhàng nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn về phía vầng trăng sáng kia.
Mặt trăng tròn trịa như biến thành một khuôn mặt, cười vừa xấu xa lại mê người.
- Thiếu gia, nếu như ngươi chết, vậy ai có thể tới đón ta đi đây?
Nàng nói thật nhỏ, ngữ điệu chua xót, xuất phát từ nội tâm, lại không người có thể nghe thấy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất