Chương 958: Khi còn sống công, sau khi chết danh
- Nó thực có can đảm ăn mình...
Thời điểm Kim Ô xuất hiện, hộ đạo giả của Hàn gia đã không nhịn được hãi hùng khiếp vía, bởi vì con quạ đen này quá nổi danh, chính là yêu ma gần với tiểu ma đầu, bây giờ tiểu ma đầu kia chết ở trong Ma Uyên, như vậy Kim Ô đã coi như là ma đầu lớn nhất thế gian, vừa thấy được nó, ai có thể không sợ hãi, trong lòng cầu khẩn, Thần Tử của mình đã được tin tức tiểu thiếu gia đi vào Côn Luân Sơn, sao còn không thấy tới đón, liền nhìn thấy Kim Ô há miệng, thình lình muốn ăn thịt người...
Mấu chốt nhất là, nó là thực có can đảm...
Lần này dọa sợ hai tên hộ đạo giả, một người ôm lấy tiểu thiếu gia bỏ chạy, một người khác không muốn mạng vọt lên ngăn cản...
- Đây là Trung Vực Hàn gia tiểu thiếu gia, ngươi có dũng khí...
Hộ đạo giả vọt lên vừa kêu to vừa toàn lực xuất thủ, tế vài kiện pháp khí, muốn ngăn cản Kim Ô.
Nhưng không ngờ Kim Ô đối mặt với hộ đạo giả đồng dạng cũng là Kim Đan cảnh, con mắt chẳng thèm ngó tới, tiện tay vỗ ra một cánh, hung phong trận trận, kim quang dập dờn, dưới một kích, pháp khí và hộ đạo giả kia cùng một chỗ bay ra ngoài, còn ở giữa không trung hóa thành huyết vụ, miệng của nó ở trong nháy mắt trở nên giống như núi nhỏ, hung hăng nuốt xuống.
- Đây chính là Hàn gia tiểu thiếu gia, nó thực có can đảm ăn hết hay sao?
Người chung quanh cũng bị dọa sợ, nhưng đối mặt với hung uy của Kim Ô, không người dám tiến lên ngăn cản.
Bất quá cũng may vào lúc này, không trung đột nhiên hạ xuống một đạo kiếm quang, giống như một bức tường cao ngăn ở giữa hộ đạo giả ôm Hàn gia tiểu thiếu gia và Kim Ô, miệng của Kim Ô hung hăng đâm vào kiếm quang, giống như đụng phải một bức tường vô hình, kiếm quang vỡ vụn, bất quá xu thế cũng bị ngăn lại, không có hảo ý ngẩng đầu nhìn trời cao.
- Ha ha, Thương Hoa thế huynh đùa có chút lớn rồi...
Không trung, Phù Tô công tử pháp tướng trang nghiêm, tiên phong đạo cốt, chậm rãi phủ xuống, giống như Tiên Nhân chân chính.
Đám gia phó phía dưới đã kinh chấn không có bất kỳ người nào nói chuyện.
Có không ít người nhận ra thân phận của Phù Tô công tử, lại nhìn thấy khí cơ của hắn, khiếp sợ đến ngay cả lời cũng nói không ra.
Tiên uy của Phù Tô công tử, là đã kết anh sao?
- Hắc hắc, ta chỉ hù dọa hắn một chút, ngươi vội vã đuổi tới như vậy làm gì?
Kim Ô cười lạnh, thu thần thông, một bộ đại thúc hòa ái.
Mà lúc này, Tuyết Sơn Ngũ Tử, các tu sĩ Thái Cổ Yêu Đạo và đệ tử cổ thế gia cũng chạy tới, bên Tuyết Sơn và Thái Cổ Yêu Đạo dùng Kim Ô tốc độ nhanh nhất, còn trong đệ tử cổ thế gia, thì Phù Tô công tử thần thông khó lường, sớm chạy đến, mặc dù không thấy một màn Kim Ô há miệng muốn ăn thịt người, nhưng xem xét tình hình trong sân, cũng đã minh bạch mấy phần.
- Tiểu thúc thúc...
Hàn gia tiểu thiếu gia bị Kim Ô hù không nhẹ, liếc nhìn Thần Tử Hàn gia, ủy khuất kêu lên.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Thần Tử Hàn gia Hàn Kiếm Linh cau mày hỏi, còn là lần đầu tiên nhìn thấy chất nhi của mình bị dọa thành như vậy.
- Thần Tử chứng giám, tiểu thiếu gia bất quá là cùng bằng hữu đàm luận sự tình ma đầu kia vài câu, liền dẫn tới...
Hộ đạo giả ở bên cạnh vội vàng tiến lên, nhanh chóng hồi bẩm, càng nghe Thần Tử Hàn gia càng nhíu mày.
- Ha ha, Chung nhi nói cũng không sai nha...
Bên cạnh Trường Tôn Thanh Lưu nghe vậy, ngược lại mỉm cười, vỗ vỗ đầu Hàn gia tiểu thiếu gia, thần sắc xen lẫn không vui nói:
- Ma đầu kia suýt nữa khiêu khích Tiểu Tiên Giới và Trung Vực đại chiến, về sau lại tự tìm đường chết. Một người khiêu chiến cả Thần Châu, cuối cùng đền tội ở trong Ma Uyên. Đây chẳng lẽ không phải thiên đạo sáng tỏ, tuy thưa nhưng khó lọt sao? Ha ha, còn không cho người ta nói sao?
- Ah... xí!
Tiểu Bàn nghe mà giận dữ, hít sâu một hơi, phun ra một ngụm nước miếng.
- Muốn chết!
Trường Tôn Thanh Lưu dựng thẳng, đầu ngón tay vạch một cái, một vệt thần quang cấp tốc bắn phía Tiểu Bàn.
- Đừng sinh sự!
Thần Tử Hàn gia Hàn Kiếm Linh cau mày, vung tay áo một cái, đánh bay nước miếng, cũng cuốn lấy thần quang của Trường Tôn Thanh Lưu, sau đó nhìn thoáng qua tiểu chất nhi, ra hiệu hắn không cần nói nữa, cau mày nhìn Kim Ô nói:
- Thái Cổ Đạo đạo hữu, xem ra chỉ là một hiểu lầm, hài tử đấu khí mà thôi, chúng ta cần gì coi là thật, mời mọi người lên núi, thương nghị việc lớn đi...
- Lời đã nói rõ ràng, còn có cái gì để thương nghị?
Trường Tôn Thanh Lưu không vui, lạnh giọng nói một câu, còn trừng Hàn Kiếm Linh một cái.
Nàng cảm thấy mình là giúp Hàn gia, Hàn Kiếm Linh thu thần quang của mình, thật có chút không biết tốt xấu.
- Người có tội không phải sư phụ ta, là Thần Châu thế gia các ngươi...
Mà lúc này, Tiểu Nhất mặt đỏ bừng, lần nữa mở miệng, ánh mắt không hề sợ hãi nhìn Trường Tôn Thanh Lưu:
- Vô sỉ cũng không phải sư phụ ta, là các ngươi những người ngay cả chân tướng cũng không dám thừa nhận, ngược lại muốn đổi trắng thay đen!
- Tiểu hồ ly lớn mật, nhanh mồm nhanh miệng cũng dám gọi rầm rĩ với ta?
Trường Tôn Thanh Lưu quát lạnh, lông mày nhíu lại.
- Ta là đệ tử của sư phó, vô luận ai nói xấu hắn, ta cũng sẽ vì hắn chính danh!
Tiểu Nhất lại lộ ra cực kỳ kiên định, nghĩa chính ngôn từ nói, hơn nữa bên cạnh nàng, một chuỗi tiểu hồ nữ xông tới, kiên định đứng ở sau lưng, từng người không cao, tu vi cũng không mạnh, nhưng khí thế cực kỳ cường đại.
- Muốn chết...
Lấy tính tình của Trường Tôn Thanh Lưu sao có thể nhẫn, đáy mắt đã có sát khí, bất quá nhìn qua đám người Kim Ô và Đại Tuyết Sơn, Thái Cổ Đạo, biết mình ra tay chỉ sợ mất mặt, huống hồ nhìn bộ dáng đám người Hàn Kiếm Linh, hình như cũng không muốn dây dưa với chuyện này, mặc dù nàng điên cuồng, lại không phải kẻ ngu.
Bất quá chỉ chớp mắt, nàng thấy Hàn gia tiểu công tử không cam lòng, lại giật mình, mỉm cười truyền qua một đạo thần niệm:
- Tiểu Chung, ngươi đường đường Hàn gia tiểu thiên kiêu, tương lai sẽ trở thành Thần Tử, lần này lại bị người khi dễ, tiểu hồ ly kia thấy thế nào tu vi cũng không bằng ngươi, ngươi lại bị người trói ở trên mặt đất, suýt nữa mất mạng, thật đúng là làm mất mặt Hàn gia...
Chỉ mấy câu đã chọc Hàn gia tiểu thiếu gia lòng tràn đầy tức giận, thời điểm Tiểu Nhất nói xong, người chung quanh đều có tâm sự, hắn đột nhiên mở miệng kêu lên:
- Ma đầu chính là ma đầu, đáng chết là nên chết, không chỉ ở nơi này ta có thể nói như vậy, đến bất kỳ địa phương nào ta cũng sẽ nói, xem như ngươi là đệ tử của hắn, lại có thể làm khó dễ được ta?
- Câm miệng!
Hàn Kiếm Linh nhíu mày, thấp giọng khiển trách.
- Tiểu thúc thúc, ta không có nói sai!
Hàn gia tiểu thiếu gia cứng cổ kêu lên, làm cho Hàn Kiếm Linh có chút bất đắc dĩ.
Dù sao chất tử của hắn nói không sai, ngay cả hắn cũng không dễ cưỡng ép ngăn cản, nhưng lại không thể nói a.
Đám người Tiểu Nhất nghe được câu này, tức đến khuôn mặt đỏ bừng, kêu lên:
- Ngươi dám nói, chúng ta liền cùng ngươi không chết không thôi!
Hàn gia tiểu thiếu gia cười lạnh:
- Ha ha, các ngươi là đệ tử của ma đầu kia, âm hiểm xảo trá, bất quá giống như ma đầu kia, chỉ biết đùa nghịch tâm cơ ám toán người, nhưng không có bản lĩnh thật sự, có thể để cho ta sợ sao?
Lần này tốt rồi, không chỉ quay chung quanh sự tình Tiểu Tiên Giới, mà trực tiếp vũ nhục đến Phương Hành, biểu lộ của đám người Tiểu Nhất càng khó coi, ở trong giới tu hành, ai không để ý thanh danh, lúc ấy bởi vì Tiểu Nhất không muốn sư phó bị oan uổng mới ra tay khiêu chiến, nhưng nói thật, Phương Hành bị người mắng ma đầu, chính hắn cũng không xem ra gì, bọn họ là đồ đệ cũng không để ý, chẳng qua hiện nay Hàn gia tiểu thiếu gia còn nói Phương Hành bản lĩnh không tốt, vậy thì nghiêm trọng.
Thị phi đúng sai không tiện một lời nói rõ, nhưng xem thường bản lĩnh một người, chính là mắng người ta "phế vật" !
Trong giới tu hành, đây thường thường là xem thường và vũ nhục đối lớn nhất!
- Bản lĩnh của sư phó ta không học được, nhưng ta há có thể ngồi nhìn ngươi nói xấu hắn?
Tiểu Nhất cắn răng, bước lên một bước:
- Lần này, chúng ta tái chiến một trận, ta muốn để ngươi vì lời nói của mình mà trả giá đắt!
- Tiểu hồ ly trở về...
Kim Sí Tiểu Bằng Vương kinh hãi, muốn gọi Tiểu Nhất lại, lo lắng nàng không địch lại Hàn gia tiểu thiếu gia.
- Không cần ngăn cản!
Lúc này, Lệ Hồng Y kéo Kim Sí Tiểu Bằng Vương lại, lắc đầu ra hiệu.
- Tiểu hài tử hồ nháo mà thôi, có ý nghĩa sao?
Kim Sí Tiểu Bằng Vương cau mày, cực kỳ không hiểu vì sao Lệ Hồng Y ngăn mình.
- Đối với Phương sư đệ mà nói có ý nghĩa!
Đáy mắt Lệ Hồng Y u quang chớp động, thấp giọng nói:
- Khi còn sống công, sau khi chết danh, chính là hai chuyện lớn trọng yếu nhất của một người! Đạo thống Thần Châu lòng dạ độc ác, khi còn sống Phương Hành vì ngăn cản Tiểu Tiên Giới trở về lập công lao, bị bọn họ mạt sát không còn một mảnh thì thôi, bây giờ bởi vì mặt mũi, thậm chí ngay cả thanh danh của Phương sư đệ sau khi chết cũng muốn hủy đi! Đối với Phương sư đệ mà nói, cái gì ma đầu không ma đầu, hắn đại khái cũng không thèm để ý, trên thực tế trong mắt chúng ta, hắn xác thực chính là ma đầu, không quan trọng thanh danh tốt xấu. Nhưng coi như hắn là ma đầu, cũng có hai chuyện không thể suy đoán mơ hồ, thứ nhất, hắn không thể bị người oan uổng, đen là đen, trắng là trắng, hắn đã làm sẽ không phủ nhận, hắn chưa làm qua, chúng ta quyết không thể để hắn bị oan, chuyện này là cần chúng ta làm, để những người bóp méo chân tướng trả giá đắt! Chuyện thứ hai, hắn không phải phế vật, hắn là thiên kiêu đủ để sánh vai Phù Diêu Cung Thiếu Tư Đồ, cái gì Chư Tử thiên kiêu, ở trước mặt hắn không đáng một đồng, chuyện này cần đệ tử của hắn chính danh!
- Cái này...
Kim Sí Tiểu Bằng Vương cưỡng ép nhịn xuống, nhắm mắt lại.
Hắn biết Lệ Hồng Y nói không sai, nếu đổi lại mình, cũng hi vọng sẽ có một đệ tử vào lúc này đứng ra.
- Tiểu Bằng Vương thúc thúc, các ngươi không nên cản ta, thanh danh của sư tôn bị khinh miệt, lúc này chỉ có ta tới ra tay!
Tiểu Nhất quay đầu liếc nhìn Kim Sí Tiểu Bằng Vương, vẻ mặt nghiêm túc, váy trắng tung bay, giống như tiểu tiên tử.
- Sư phụ ta ở thời điểm tuổi như ngươi, đã danh dương thiên hạ, ngươi một mao đầu tiểu nhi, từ đâu tới lá gan nói xấu hắn?