Chương 971: Ta có Chân Ma Kiếm
Thiên Cương Ngũ Lôi Pháp, một trong tam đại Tiên thuật của Viên gia!
Tục truyền thời kỳ thượng cổ, Tiên Tổ Viên gia đã từng lấy Ngũ Lôi Pháp này dẹp yên yêu loạn, uy chấn thiên hạ, mà từ đó bắt đầu, Thiên Cương Ngũ Lôi Pháp cũng một mực được thế gian ca tụng là pháp thuật khắc chế yêu tà ma quái nhất, lúc này Phù Tô công tử chuyên môn thi triển Tiên thuật này đến trấn áp Phương Hành, kỳ thật cũng có ý ám chỉ Phương Hành là tà ma, mà mình thì thi triển Tiên pháp trấn áp yêu tà, cảnh giới tối cao có thể dẫn động năm đạo Thiên Lôi, uy lực tầng tầng tăng dần, chính xác có được thần uy dẹp yên thế gian, trấn sát Tiên Nhân!
Bây giờ Phù Tô công tử chỉ có thể dẫn ba đạo thần lôi, nhưng đã cực kỳ đáng sợ, Viên gia ngoại trừ Viên lão thần tiên tu thành Tiên pháp này, thì ngay cả Viên gia gia chủ và Viên Thiểu Mặc cũng không lĩnh ngộ được.
Các tu sĩ suy đoán, Viên lão thần tiên tán thưởng Phù Tô công tử, nói Viên gia có người kế tục, hẳn là chỉ phương diện này!
Ba đạo Thiên Lôi, một đạo hơn một đạo, nếu đạo Thiên Lôi thứ ba bổ trúng, thì ngay cả Phương Hành cũng phải lâm trận nuốt hận!
Viên gia gia chủ Viên Linh Tiêu nhìn về phía Phương Hành, đáy mắt tinh quang lấp lóe.
Hắn ngược lại muốn xem xem tiểu ma đầu sẽ né qua một chiêu này như thế nào, nếu là hắn, ngăn cản đạo thần lôi thứ ba, cũng chỉ có tránh né hoặc tế lên pháp bảo ngăn cản, tuyệt đối sẽ không đi gượng chống, mà tiểu ma đầu kia, đã bị hai đạo thần lôi trước bức vào góc chết, bây giờ trong tay trống rỗng, nhìn cũng không có ý tứ tế lên pháp bảo, chẳng lẽ muốn bị thần lôi trấn sát?
Giờ khắc này, hắn lại có tâm tư muốn nhắc nhở Phù Tô hạ thủ lưu tình, lưu tiểu ma đầu kia một mạng, cố nén mới không có nói ra miệng.
Dù sao bằng bản lĩnh của tiểu ma đầu kia, nếu trực tiếp chôn vùi ở nơi này, hình như rất không có khả năng
Bất quá để hắn có chút hiếu kỳ là, Phương Hành lại thành thành thật thật chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn thần lôi.
- Ha ha, lực lượng Tiên Anh.
Thẳng đến thần lôi sắp hạ xuống, Phương Hành mới thấp giọng nở nụ cười, sau đó đằng không bay lên.
Không giống Viên Linh Tiêu nghĩ, lần này Phương Hành không có ý đồ tránh né, cũng không có tế pháp bảo đón đỡ, hắn lại trực tiếp xông lên giữa không trung, thẳng đón thần lôi, sau đó người ở giữa không trung, khí cơ đại biến, trên người ma khí cuồn cuộn, hiển hóa ra pháp tướng ba đầu sáu tay, trên một cánh tay cầm có thanh kiếm, tản ra khói đen.
Nhìn thần lôi to như thùng nước, Phương Hành chém lên một kiếm!
Răng rắc một tiếng, không trung xuất hiện dị tượng!
Phương Hành chém ra một kiếm kia, thình lình khí tức cả người đại biến, ở quanh người hắn, lực lượng thiên địa bị hắn dẫn động, đều bị một kiếm kia mang theo, sau đó tụ ở một chỗ, bị kiếm ý thôi động, hóa thành lực lượng vô kiên bất tồi, thẳng tắp trảm tới thần lôi, sau đó thần lôi và kiếm quang va chạm, lực lượng ngập trời tán loạn, thần lôi và hư không chung quanh đồng thời bị một kiếm này chém thành hai nửa, khí lưu và lôi lực loạn thành một bầy, hóa thành lôi vân!
Mà lúc này, Phù Tô công tử lúc đầu ánh mắt yên tĩnh, mặt lộ vẻ mỉm cười, thần sắc đã đại biến, loạng choạng lui lại.
Hình như trúng một kiếm này, hắn cũng đã bị phản phệ!
- Này…
Trên khán đài, các tu sĩ người người biến sắc!
Trên mặt Viên lão thần tiên nguyên bản hơi có vẻ vui mừng cũng chấn kinh.
Sắc mặt của Viên Linh Tiêu thì tái xanh, chỉ cảm thấy một ngụm trọc khí ngăn ở ngực, chậm chạp phát tiết không ra.
Đám người Kim Ô lại vừa mừng vừa sợ, cơ hồ muốn nhảy dựng lên kêu to!
Mà các tu sĩ ở chung quanh quan chiến, cũng đều há to miệng, thật lâu không có âm thanh hô ra, giống như một kiếm kia của Phương Hành đã trảm diệt thanh âm của bọn hắn, bọn họ đều biết thực lực của Phương Hành không bình thường, trong một trăm người, cũng có sáu bảy mươi người không tin hắn sẽ dễ dàng bị Phù Tô trấn áp, nhưng dù như thế, cũng chỉ cho rằng hắn sẽ sử dụng pháp bảo gì ngạnh kháng, hơn nữa trơ mắt nhìn hắn dùng một kiếm chặt đứt thần lôi, trong lòng chấn kinh đã không cần phải nói!
Giống như thần linh, một kiếm trảm Thiên Lôi!
Khi nào tiểu ma đầu có kiếm ý mạnh như thế?
Trong truyền thuyết, hắn không phải kiếm tu sở trường kiếm đạo ah.
Mà lúc này pháp tướng của Phương Hành chậm rãi phủ xuống, chầm chậm thu tay về, lơ lửng ở cách mặt đất khoảng ba trượng, nhìn phía Phù Tô công tử, ánh mắt có chút mỉa mai:
- Ta cần thời gian, vốn định chơi nhiều một lúc.
Hắn thấp giọng nói chuyện, nhưng thanh âm dần dần lạnh lùng:
- Nhưng bức tiểu gia ra kiếm, vậy ngươi chuẩn bị để mạng lại tế kiếm đi!
Lời còn chưa nói hết, pháp tướng của hắn đột nhiên xông ra ngoài, huy kiếm lại chém!
Oanh!
Một đạo kiếm quang bay lượn, trận văn ở chung quanh Phù Tô công tử tan thành mây khói, sát khí lành lạnh thẳng bức mi tâm!
Không cách nào hình dung tốc độ kia, chỉ có thể cảm giác được trong kiếm quang ẩn chứa sát ý vô tận!
Càng quan trọng hơn là ý quyết tuyệt không nói rõ được.
Một kiếm chém ra, giống như có lòng tin đồ diệt chúng sinh, Tiên Phật không lưu!
Xùy!
Trong nháy mắt này, sắc mặt Phù Tô đại chấn, vội vàng lui lại, trốn vào giữa hư không, thân hình biến mất không thấy gì nữa, nhưng một kiếm kia của Phương Hành tới quá nhanh, cơ hồ cùng lúc đó, ngay cả hư không cùng bị chém rách, không trung phiêu phiêu đãng đãng, một góc áo tung bay rơi xuống, mà pháp tướng của Phù Tô thì tức giận đan xen, hai mắt bắn ra cừu hận!
- Ngươi có kiếm, ta không có kiếm sao?
Thanh âm từ bốn phương tám hướng vang lên, mang theo hận ý và mỉa mai ngập trời:
- Chẳng lẽ ngươi không biết trước kia ta tu chính là kiếm đạo?
Tranh…
Có kiếm minh vang lên, một đạo kiếm quang ẩn chứa lực lượng kinh khủng từ trong hư không chém ra, thẳng bức Phương Hành.
Sau khi xuất thủ, một kiếm hóa ba kiếm, ba kiếm hóa chín kiếm, chín kiếm lại hóa thành hai mươi bảy kiếm, không bao lâu sau, thình lình hóa thành kiếm quang phô thiên cái địa, từ bốn phương tám hướng hiển hiện, sau đó cuốn về phía Phương Hành, gào thét như gió.
Kiếm quang như cá bơi, xen lẫn khăng khít không khe hở.
Lại là Đạo Pháp Tam Sinh Quyết mà Phương Hành từng ở chỗ Viên Thiểu Mặc thấy được!
Đinh đinh đinh đinh đinh…
Trong một thức kiếm quyết này, ẩn chứa oán khí vô tận của Phù Tô công tử, ầm ầm va chạm với kiếm khí của Phương Hành, trong lúc nhất thời, không trung vang lên vô số thanh âm chói tai, thậm chí tu vi yếu sẽ bị thanh âm này đánh rách màng nhĩ, kiếm quang bắn tung toé ra, ngay cả hư không cũng bị xé rách, vô số tia chớp màu đen xuất hiện rồi chôn vùi, cơ hồ tràn ngập cả lôi đài!
Mà hai pháp tướng của Phương Hành và Phù Tô công tử, thì chớp mắt xuất hiện, lại chớp mắt biến mất, thậm chí một hơi cùng lúc xuất hiện ở mười mấy nơi, nhìn tựa như mỗi người đều phân ra hơn mười hóa thân, phân biệt thi triển kiếm đạo khác biệt, hung hăng chém về phía đối phương, vô số kiếm pháp huyền diệu đáng sợ hiện ra, giống như quỷ mị, lại như trích tiên.
Dưới loại tình huống này, cả lôi đài thình lình đã không có chỗ đặt chân, ngay cả tu vi như Long Nữ, lúc này cũng chỉ có thể ôm nữ hài, thi pháp chống đỡ kiếm quang vô tận, sau đó phi thân thoát ra lôi đài, vọt vào trong trận doanh của Đại Tuyết Sơn!
Mà tu sĩ ở chung quanh quan chiến, lúc này đã sớm sợ ngây người!
Thần Tử Viên gia và con rơi đại chiến, thình lình hóa thành hai loại kiếm đạo chí cao quyết đấu!
Kiếm của Phương Hành ma khí cổn đãng, chém chết hết thảy, quyết tuyệt đáng sợ
Mà kiếm của Thần Tử Viên gia thì huyền ảo vô địch, liên tục không ngừng.
- Ngươi chỉ là kẻ thất bại bỏ dở nửa chừng, lại có thể hiểu được Tiên Anh diệu dụng?
Trong kiếm quang ngập trời, thanh âm của Phù Tô công tử thình lình truyền ra, vậy mà vẫn còn dư lực:
- Một tháng trước, ta kết thành Tiên Anh, từ đó cảm ngộ đại đạo, thế gian vạn vật, đại khái ngươi còn không biết, Viên gia ta vốn có tam đại Tiên pháp, một là Trảm Yêu Thuật, một là Đãng Ma Thuật, một là Phong Tiên Thuật, ngươi có thể phá Đãng Ma Thuật, lại có gì hiếm lạ? Bởi vì cái kia vốn là ta ở một tháng trước thành tựu Tiên Anh mới bắt đầu tu hành, Trảm Yêu Thuật này, mới là kiếm đạo ta từ nhỏ tu hành.
Ở trong giọng nói của hắn, kiếm khí càng ngày càng mạnh, càn quét một vực, áp chế Phương Hành nói không ra lời.
Mà ý tứ trong lời nói của hắn, là càng làm người nghe kinh sợ, không biết bao nhiêu người theo bản năng nhìn về phía Viên lão thần tiên!
Trong giới tu hành, tu sĩ thọ nguyên đã lâu đại khái đều từng nghe nói, Viên gia vốn có ba đạo Tiên pháp, một là Trảm Yêu Thuật, hai là Đãng Ma Thuật, ba là Phong Tiên Thuật, về sau bởi vì ba Tiên pháp thanh danh quá thịnh, vì tránh né tai kiếp trong u minh, lúc này mới sửa lại danh tự, Đãng Ma Thuật chính là Thiên Cương Ngũ Lôi Pháp thanh danh truyền khắp Thiên Nguyên, Phong Tiên Thuật thì đổi thành Hỗn Nguyên Độ Ma Kinh, Trảm Yêu Thuật chính là Đạo Pháp Tam Sinh Quyết, ba đạo Tiên thuật này chính là căn cơ lập tộc của Viên gia, tộc nhân từ trước đến nay sẽ ở thời điểm Trúc Cơ liền chọn một loại tu hành, cho đến tận hôm nay, trải qua vạn năm, ngoại trừ Viên lão thần tiên cơ duyên xảo hợp tu đủ ba đạo Tiên pháp, thì không ai có thể kiêm tu hai đạo!
Mà trong lời nói của Phù Tô công tử hiển lộ ra ý tứ, lại làm người ta kinh ngạc!
Hắn vốn tu là Đạo Pháp Tam Sinh Quyết, cũng chính là Trảm Yêu Thuật, việc này mọi người đều biết, cho nên vừa rồi hắn thi triển Thiên Cương Ngũ Lôi Pháp trấn áp Phương Hành, mới khiến mọi người kinh sợ, nhưng khiếp sợ đến đâu, cũng không dọa người bằng lúc này hắn nói.
Ngũ Lôi Pháp kia, hắn vừa mới tu hành không đến một tháng?
Chỉ một tháng, liền tìm hiểu Thiên Cương Ngũ Lôi Pháp khó khăn nhất, thậm chí khống chế đạo Thiên Lôi thứ ba.
Nếu cho hắn một năm thậm chí trăm năm thì sao?
Có phải hắn sẽ tu thành ba đạo Tiên pháp, thậm chí phát huy ra uy lực mạnh nhất của ba đạo Tiên pháp hay không?
Trên Tiểu Hoa phong, người người sắc mặt tái xanh, thậm chí đáy mắt xuất hiện vẻ hoảng sợ!
Bọn họ đã có chút minh bạch, vừa rồi Viên lão thần tiên tán dương Viên gia có người kế tục là ý gì, nguyên lai không phải chỉ Phù Tô tìm hiểu Thiên Cương Ngũ Lôi Pháp, trở thành người thứ hai lĩnh ngộ lôi pháp kế hắn, mà là chỉ thiên tư của hắn!
Tiên Anh, quả nhiên thần diệu, hắn có bản lĩnh bực này, tương lai sẽ có vô hạn khả năng.
Bất quá phần chấn kinh này cũng không kéo dài quá lâu, liền bị thanh âm của một người khác hấp dẫn!
- Đại đạo sơ thành, thần thông tự hiện.
Trên lôi đài, Phù Tô công tử thi triển Đạo Pháp Tam Sinh Quyết mình am hiểu nhất, thần uy quả nhiên vượt xa Thiên Cương Ngũ Lôi Pháp, cơ hồ trấn áp kiếm khí sắc bén của Phương Hành, trong tiếng oanh minh, các tu sĩ quan chiến gần như không biết hiện tại Phương Hành sống hay chết, thẳng đến thanh âm của hắn mang theo ý trào phúng nhàn nhạt, lần nữa vang lên:
- Vừa rồi ta suy nghĩ, bản mệnh thần thông của ngươi, đến tột cùng là cái gì, nguyên bản là cái này.
Oanh!
Trong thanh âm, trên lôi đài, ở dưới một mảnh kiếm hải ngân sắc trấn áp, một tia khói đen đánh tan kiếm quang vô tận, xông lên trời, trong khói đen, pháp tướng Phương Hành ba đầu sáu tay, điều khiển Ma Kiếm, biểu lộ trên mặt mỉa mai quá rõ ràng:
- Lợi hại thì có lợi hại, nếu để cho ngươi đầy đủ thời gian, đây chẳng phải là có thể thành tồn tại vô địch? Bất quá, đáng tiếc.
Nói chuyện, khí tức Ma Kiếm càng lúc càng thịnh, cuối cùng thình lình xuất hiện sáu oan linh màu đen, vòng quanh mũi kiếm bay múa, giống như sáu kiếm linh, đều mang theo khí tức Nguyên Anh cường đại.
Trên Tiểu Hoa phong, các gia chủ thấy sáu oán linh kia, trực tiếp kinh hãi đến ngay cả lời cũng nói không ra, trong các tiểu bối quan chiến, càng có người trực tiếp khóc rống, quỳ xuống, bởi vì sáu oán linh kia, là sáu cao thủ chết thảm ở trong Ma Uyên, bọn họ rõ ràng đã thần hồn tiêu tán, ngay cả mệnh đăng cũng dập tắt, nhưng hôm nay, lại sinh động như thật, mang theo thần sắc thống khổ mà buồn bã, xoay quanh Ma Kiếm, làm khí tức của Ma Kiếm càng ngày càng mạnh!
Thời điểm khí tức của Ma Kiếm tăng cường, Phương Hành đáp xuống, một kiếm chém thẳng về phía Phù Tô.
Thanh âm của hắn vang khắp nơi:
- Hôm nay ngươi nhất định chết yểu ở đây, không có cơ hội trưởng thành!
- Tiên Anh lại như thế nào?
- Khả năng trưởng thành vô hạn lại như thế nào?
- Ta có Chân Ma Kiếm, chuyên môn trảm thiên kiêu!