Chương 972: Đạp Tiên Anh ở dưới chân
Nếu như tương lai ngươi vô địch, vậy ta chém tương lai của ngươi!
Phương Hành tay cầm Ma Kiếm từ giữa không trung đáp xuống, sáu oán linh trên thân kiếm đều há to miệng, phát ra gào thét im ắng, một cỗ khí tức buồn bã từ trên kiếm lan ra, xen lẫn kiếm khí của Ma Kiếm quấn về phía Phù Tô, hung phong cực thịnh, có loại cảm giác hạ xuống từ trên trời, ngạnh sanh nghiền ép, trong thanh âm ầm ầm, một kiếm này đụng vào Vô Tận Kiếm Hải do Phù Tô huyễn hóa ra, sau đó tựa như lưỡi dao cắt đậu hũ, vỡ nát tất cả kiếm quang, ngạnh sanh chấn Phù Tô bay ra ngoài!
Mặc dù kiếm đạo của Phù Tô rất mạnh, nhưng lúc này còn kém xa kiếm đạo của hắn!
Trong nháy mắt Phù Tô có thể chém ra bốn năm kiếm, nhưng Phương Hành có thể trốn tránh, có thể ngăn cản, không cần đón đỡ mỗi một kiếm...
Nhưng Phương Hành mỗi ra một kiếm, lại đều sắc bén quyết tuyệt, không thể không làm cho Phù Tô toàn lực ngăn cản!
- Không có khả năng, không có khả năng, không có khả năng...
Phù Tô liều mạng kêu to, một kiếm một kiếm tăng vọt ra ngoài...
Kiếm khí càn quét, hình thành đủ loại kiếm quang quỷ dị, công kích về phía Phương Hành.
Nhưng đối mặt với kiếm quang trước mắt, Phương Hành lại hung hãn như ma, pháp tướng khống chế Ma Kiếm, vậy mà đối cứng lấy kiếm quang, mỗi một kiếm chém ra, đều làm vỡ nát không biết bao nhiêu kiếm quang, như hoa tuyết bay lả tả, mà hắn thì ở trong một mảnh bông tuyết, nhanh chân đạp vào, hung tợn bức về phía Phù Tô, giống như một ác ma cường đại đến căn bản không thể ngăn cản!
- Hôm nay tiểu gia xuất hiện, là tới chém chết ngươi!
Trong tiếng kêu to của Phù Tô công tử, Phương Hành ầm ầm đánh nát kiếm quang vô tận, lao thẳng đến Phù Tô.
Hắn lúc này, vận chuyển đã không chỉ là Ma Kiếm, còn gia trì võ pháp ghi lại trên Phá Trận Kinh, phía sau một mảnh chiến trường đẫm máu hiển hoá, sát khí vô tận gia trì đến trên kiếm của hắn, khiến cho kiếm ý kinh nhân, vô kiên bất tồi, giống như ác ma xông tới gần Phù Tô, sau đó pháp lực tăng vọt, hung hăng chém về phía cổ của Phù Tô!
- Nghiệt chướng kia thi triển đến tột cùng là kiếm đạo gì, sao ma ý nặng như vậy...
Ở thời khắc này, ngay cả Viên Linh Tiêu cũng không nhịn được hét to một tiếng, hai mắt trợn tròn, tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Hắn nhất thời không chú ý, trong lòng bàn tay đã thấm đầy mồ hôi lạnh.
Ngược lại là Viên lão thần tiên, nhìn Phương Hành hung mãnh vô địch, trong ánh mắt lộ ra vẻ mỏi mệt thật sâu.
- Không có khả năng, không có khả năng, ta chính là Tiên Anh, có thể dòm đại đạo bản nguyên, tu hành Tiên pháp làm ít công to, ngươi sao có thể hơn ta được?
Mà lúc này, Phù Tô bị Phương Hành dồn đến một góc lôi đài, giống như cừu non đợi làm thịt, mặt mũi tràn đầy không cam lòng, liều mạng kêu to, nhìn pháp tướng của Phương Hành vọt tới, ma ý đã cường đại đến để hắn cảm giác cả người rét run, hắn thậm chí cảm nhận được hoảng sợ, mà ý hoảng sợ kia để hắn vừa thẹn vừa giận, thời khắc tuyệt vọng mới mang theo vẻ tuyệt nhiên, một bên kêu to, một bên chém ra ngoài.
Nói đến kỳ diệu, đáy lòng hắn sinh ra hoảng sợ, vậy mà trong lúc vô hình xúc động một dây cung ở dưới đáy lòng của hắn.
Mà dây cung kia khẽ động, cũng khiến cho trái tim hắn run lên, Đạo Pháp Tam Sinh Quyết ở thời khắc này bước vào một loại cảnh giới mới!
Hưu hưu hưu…
Một kiếm chém ra, quang ảnh rung động, hóa thành ba kiếm, nhưng còn chưa xong, ba đạo kiếm quang vừa xuất hiện đã trốn vào hư không, sau đó kiếm quang kéo dài, phân thần hóa niệm, 3 hóa 9, 9 hóa 27, trong nháy mắt giống như hai mươi bảy Phù Tô đồng thời hiển hoá, tất cả cắn chặt hàm răng, ngưng tụ lực lượng toàn thân, đồng thời chém về phía Phương Hành một kiếm mạnh nhất của mình, tất cả kiếm quang đều bao phủ thành một tấm lưới lớn, vây Phương Hành ở trong đó!
27 kiếm!
Thiên Cương Ngũ Lôi Pháp, đây cơ hồ đã là cảnh giới chí cao mà Phù Tô có khả năng thi triển ra!
Đạo Pháp Tam Sinh Quyết, huyền diệu vô song, có thể một kiếm sinh, ba kiếm hóa chín, nhưng này cũng cần thời gian, địch nhân không có khả năng đứng ở nơi đó, mặc cho ánh kiếm của ngươi tùy ý kéo dài, cho nên muốn phán đoán người tu luyện Tiên pháp này tới đâu, là có thể trong nháy mắt trảm ra bao nhiêu kiếm, lúc đó Viên Thiểu Mặc cũng là thiên kiêu Viên gia, nhưng trong nháy mắt chỉ chém ra chín kiếm!
Vừa rồi đấu kiếm, Phù Tô cũng nhiều nhất chỉ có thể trong nháy mắt chém ra chín kiếm!
Nhưng vào lúc này, hắn giống như bị Phương Hành bức ra tiềm lực, vậy mà ở trong ác đấu ngạnh sanh tăng lên một cảnh giới, trong nháy mắt chém ra 27 kiếm, ngay cả chính hắn cũng chấn kinh.
- Tư chất quá tốt rồi...
Trong chớp mắt, ngay cả Viên lão thần tiên và Viên Linh Tiêu cũng ngồi ngay ngắn, con mắt không nháy nhìn xuống.
Ngay cả bọn họ, xem như hiểu rõ Phù Tô công tử, cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc!
Thế nhân đều biết Tiên Anh tốt, nhưng có mấy người thực hiểu rõ Tiên Anh kinh khủng?
Chỉ một tháng thời gian, luyện thành Thiên Cương Ngũ Lôi Pháp không nói, thậm chí ngay cả Đạo Pháp Tam Sinh Quyết cũng đột phá hai đại cảnh giới, ngạnh sanh từ lúc đầu 3 kiếm, hóa thành 9 kiếm, bây giờ ở trong quá trình đấu pháp đột phá, lại phá một cảnh, biến thành 27 kiếm, loại tốc độ phát triển này, khiến người ta cảm thấy kinh khủng...
Tiềm lực của hắn, còn lớn hơn chúng ta tưởng tượng!
Khó trách ngay cả Thánh Nhân cũng ký thác kỳ vọng, nhận định tương lai có thể dựa vào bọn họ chống đỡ đại kiếp...
Nguyên bản Viên lão thần tiên còn có một tia áy náy với Phương Hành, lúc này đã bị thiên phú của Phù Tô hòa tan!
Dù sao bây giờ Phương Hành mạnh, lại chưa từng thấy qua kiếm đạo, dựa vào chỉ là Ma ý, mới nhìn còn giống như hắn dùng tà pháp gì luyện hóa sáu thần hồn, gia trì ở trên kiếm, thành tựu ma công!
Mà Phù Tô, bày ra mới thật sự là tiềm lực, một loại tiềm lực thành tựu vô hạn ở tương lai...
- Không tốt...
Kim Ô nhảy dựng lên, lông vũ dựng ngược.
Đám người Lệ Hồng Y cũng lo lắng, ở trong nội tâm, thậm chí cảm thấy một loại tuyệt vọng...
Cao thủ đấu pháp, chiến cuộc thay đổi trong nháy mắt, Phù Tô đã nghịch chuyển sinh tử, đẩy Phương Hành vào tử địa...
Đối mặt kiếm quang của Phù Tô, Phương Hành chỉ có thể ra sức vung vẩy Ma Kiếm, cưỡng ép ngăn trở.
Bành bành bành bành...
Hai mươi bảy đạo kiếm quang đồng thời nổ tung, đâm vào trên thân kiếm của Phương Hành, ngạnh sanh đánh thân hình của hắn lùi gần trăm trượng, sắc mặt tái xanh.
- Nghiệt chướng, nhận lấy cái chết!
Phù Tô công tử thì hơi ngẩn người, sau đó sắc mặt đại hỉ, đạp ra một bước, cưỡng ép áp chế tâm tình kích động của mình, hai tay chấn động, vận chuyển Đạo Pháp Tam Sinh Quyết, sau đó kiếm kiếm chém ra, hóa thành mưa kiếm...
Không giống đa số kiếm quang hư ảnh khác, lần này mưa kiếm đáng sợ đến khó có thể tưởng tượng.
Mỗi một kiếm đều tương đương với hai mươi bảy “hắn” toàn lực chém ra!
- Tiên pháp thật lợi hại, tư chất thật đáng sợ...
Vào lúc này, ngay cả người tuổi trẻ của Tiểu Tiên Giới kia, cũng thấp giọng trầm ngâm, tinh quang bạo phát.
Mưa kiếm như nước thủy triều, đã bao phủ Phương Hành!
Trận đại chiến này, cũng sắp muốn kết thúc...
Trái tim của các tu sĩ đều đã nâng lên cổ họng!
Nhưng lúc này, tiếng cười tùy tiện của Phương Hành đột nhiên vang lên, truyền khắp bốn phương!
- Ta làm sao càng ngày càng cảm giác, ngươi trời sinh đã bị tiểu gia khắc chế a?
Đối mặt với Phù Tô phúc chí tâm linh, chém ra 27 kiếm, tiếng cười của Phương Hành lộ ra đã khinh miệt lại hung hăng ngang ngược, thậm chí còn mang theo vui mừng ngoài ý muốn, sau đó ở trong nháy mắt, hai cánh tay khác giơ lên, lúc lên lúc xuống, một âm một dương, chậm rãi xoay chuyển như cối xay, sau đó dẫn động lực lượng thiên địa đáng sợ, khí cơ liền thành một khối.
Cũng vào lúc này, thân hình hắn dừng lại, chân đạp mặt đất, lần nữa bay thẳng về phía trước.
Bành!
Nơi chân hắn đạp xuống, bị rung ra một cái hố to, thân hình của hắn thì như sao chổi phóng lên trời.
Ở trước mặt hắn chính là vô số kiếm quang do Phù Tô chém ra, mỗi một đạo đều có lực lượng đáng sợ.
Một màn này, tựa như Phương Hành đang chủ động tìm chết, xông vào khu vực lực lượng mạnh nhất của Phù Tô.
Nhưng một màn quỷ dị xuất hiện, những nơi thân hình của hắn đi qua, lực lượng thiên địa mãnh liệt, mỗi một đạo kiếm quang do Phù Tô chém tới, nhìn như nhắm ngay hắn, lại ở trước khi chém tới người, đã bị lực trường vô hình lôi kéo, hiểm lại càng hiểm trượt ra ngoài, tự mình đánh chém lẫn nhau, tiêu tan hủy diệt.
Nửa bước đại đạo pháp, dẫn dắt khí cơ thần lực!
Ở trong kiếm quang như mưa, thân pháp của Phương Hành tiêu dao như tiên, như ẩn như hiện, xen kẽ ở giữa kiếm quang vô tận, giống như hành tẩu ở trong bụi hoa, phiến lá không dính vào người, ngẫu nhiên mới có thể vung lên một kiếm, đánh rơi kiếm quang tránh không khỏi...
- Cái này... Làm sao có thể...
Con mắt Phù Tô đã trở nên đỏ như máu, cắn răng chém ra một kiếm sau cùng.
Nhưng vẫn vô dụng, thân hình của Phương Hành nhìn có chút không nhanh, nhưng sải bước lao đến hắn, lại không có tận lực trốn tránh hoặc đón đỡ, tất cả kiếm quang chém về phía hắn đã mất đi khống chế, nhao nhao vòng quanh, thậm chí va chạm với kiếm quang khác, làm cho người ta có một loại ấn tượng, giống như ngay cả những kiếm quang này cũng sợ hắn, trốn tránh hắn, hơn nữa trong cảnh tượng kinh nhân kia, hắn còn thẳng tắp vọt tới trước người mình, sau đó thả người bay lên giữa không trung, một cước đạp xuống...
Bành...
Lần này không phải Phù Tô bị đạp bay ra ngoài, mà từ trên cao đạp xuống, lại xuất kỳ bất ý, khiến cho thân thể của hắn ngã nhào, làm lôi đài vỡ nát, giẫm ở dưới chân.
- Ngươi có đại đạo pháp, tiểu gia không có sao?
Phương Hành ở trên cao nhìn xuống, nhìn con mắt Phù Tô sung huyết, cầm kiếm vỗ vỗ mặt của hắn, cười lạnh nói.