Luyến Niệm

Chương 11: [HẾT]

Chương 11
"Hẹn gặp để đàm phán?"
Lục Trạch Xuyên đang chuẩn bị bữa tối trong bếp. Tôi vừa gặm táo vừa loanh quanh phía sau anh.
Nghe giọng anh có chút kinh ngạc, "Bọn họ còn có thể đưa ra thứ gì có giá trị sao?"
"Uyên Uyên, những điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa."
"Anh phải thêm một chút lửa."
"Lửa cháy càng lớn, bọn họ mới dồn vào đường cùng mà làm liều."
Ánh mắt Lục Trạch Xuyên thoáng qua một tia tàn nhẫn.
"Sẽ có nguy hiểm đúng không."
Tôi nhảy từ phía sau lên lưng anh. Cọ cọ vào cổ anh. Giọng nói dần dần trầm xuống.
"Em muốn đi cùng anh."
Động tác của anh dừng lại, mười ngón tay đan chặt với tôi.
"Em an toàn, anh mới có thể yên lòng."
Không thể nói thêm được gì nữa, tôi biết đây là giới hạn của anh. Sáng hôm đó, tôi kiên quyết đưa anh ra cửa.
Nhìn chiếc xe dần đi xa, lòng tôi càng hoảng loạn. Cuộn mình trên sofa, trong cơn mơ màng, tôi lại rơi vào một giấc mơ.
Đó hẳn là năm thứ năm chúng tôi kết hôn. Anh cầm một tấm vé máy bay ép tôi phải rời đi thật xa.
"Em không nghĩ rằng anh vẫn còn yêu em chứ?" Anh cười mỉa mai.
Năm năm được quan tâm chu đáo, dù bị cốt truyện khống chế, tôi cũng đã nảy sinh tình cảm đặc biệt với anh.
Trong giấc mơ, tôi nghe nói Tạ Thần Vũ muốn đàm phán hợp tác với anh.
Tôi muốn đi cùng anh, nhưng lại bị anh xua đuổi không chút thương tiếc.
Khuôn mặt tôi từ đỏ chuyển sang trắng bệch.
"Ai mà thèm!"
Cũng là đàm phán. Nhưng vị thế lại đảo ngược.
Khi đó, người cùng đường là anh.
Anh không dám, cũng không thể để tôi ở bên cạnh.
Lần thứ không biết bao nhiêu chứng kiến bóng lưng tôi rời đi.
Anh còng lưng run rẩy đầy dồn nén, tôi muốn lao tới ôm lấy anh.
Giọt nước mắt trong suốt đó xuyên qua lòng bàn tay tôi, đốt cháy linh hồn tôi.
Trái tim tôi như bị xé thành vô số mảnh. Đau khổ cùng với anh.
Cuộc đàm phán đó anh đã đi mà không trở lại.
Móng tay tôi cắm sâu vào da thịt. Sự hoảng sợ ngay lập tức bao trùm toàn thân.
Đây có lẽ là điềm báo mà ông trời dành cho tôi.
Tôi không thể quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, lái xe đi như bay.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ. Tôi muốn nhìn thấy Lục Trạch Xuyên.
Một Lục Trạch Xuyên hoàn chỉnh.

Chiếc xe không biết đã chạy được bao xa. Sau tiếng phanh chói tai, tôi bẻ tay lái gấp.
Bị rào chắn ép phải dừng ngang giữa đường. Cửa sổ xe bị gõ bởi dùi cui điện, khuôn mặt của Triệu Tử Bình hiện ra trước mắt tôi.
Cậu ta nghiêng đầu, vừa nhìn thấy tôi đã phá lên cười.
Tôi đột nhiên nhận ra. Mục tiêu của bọn họ chưa bao giờ là Lục Trạch Xuyên, mà là tôi.
Tôi bị kéo ra khỏi xe của mình. Đẩy lên chiếc xe tải nhỏ đang há miệng như chậu máu kia.
Tôi liếm môi, buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
"Anh muốn gì? Tiền sao? Bây giờ tôi có thể cho anh."
Cậu ta đột nhiên tiến lại gần tôi, "Tiểu thư Tống, cô mà ở trong tay tôi thì không chỉ đơn giản là đòi tiền đâu, hahaha."
"Cô nói xem Lục Trạch Xuyên cái thứ tiện chủng đó sẽ lấy cái gì để đổi lấy cô đây?"
“Lúc bọn mày hãm hại bố tao, bọn mày nên nghĩ đến ngày này."
Giọng nói của cậu ta ngay lập tức trở nên độc ác.
Tim tôi chùng xuống.
Sau khi đổi hai chiếc xe nữa, tôi bị bọn họ đưa vào một tòa nhà đổ nát.
"Thật không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy."
Tạ Thần Vũ và Lý Giai Giai đi tới, nhìn tôi chậc chậc hai tiếng. Bàn tay lạnh lẽo của Lý Giai Giai nâng cằm tôi lên.
"Mày vẫn ngu ngốc như vậy. Nếu không phải tao sơ suất, làm sao tao lại bị mày lừa gạt, đến nỗi phải thảm hại như ngày hôm nay?"
Tạ Thần Vũ vỗ tay, "Được rồi, đừng phí lời với cô ta."
"Lục Trạch Xuyên đã trên đường đến rồi. Nhân lúc này, chúng ta chơi với cô ta một chút cho vui."
Anh ta phát ra âm thanh như một con rắn độc đang thè lưỡi trước mặt tôi.
"Lần trước ở khách sạn mày chưa được tận hưởng, lần này tao sẽ bù lại cho mày."
"Làm chó của tao mấy năm, tao thân là cái thằng chủ này cũng không thể bạc đãi mày được."
Lời vừa dứt, năm gã đàn ông to lớn cười dâm đãng đi ra từ phía sau. Ba kẻ không có nhân tính này cũng phá lên cười theo. Mà tôi thì thờ ơ, không có bất kỳ phản ứng nào.
"Bây giờ mới biết sợ sao, các người mau nhìn đi, con tiện nhân này trong lòng không biết đang run rẩy như thế nào đâu."
Lý Giai Giai không kìm được mà đắc ý điên cuồng. Cuối cùng tôi cũng cử động, nghiêng đầu, mỉm cười dịu dàng.
"Các người thật ngây thơ. Cứ nghĩ mình thông minh tột đỉnh, coi thường người khác."
"Nào ngờ lại 'thông minh' hại 'thông minh'."
"Lúc nguy cấp như thế này, làm sao tôi dám một mình ra ngoài đi lang thang chứ."
"Mày có ý gì?" Lý Giai Giai không kìm được mà mở to mắt, liên tục lùi lại, vấp ngã xuống đất.
Biểu cảm của Triệu Tử Bình ngay lập tức trở nên hung dữ, cuối cùng cũng nhận ra có điều không đúng.
"Tiện nhân!"
Đùng—— Cánh cửa bị đá văng.
Vô số cảnh sát mặc thường phục cầm súng ập vào. Triệu Tử Bình thở hổn hển, cầm dao định khống chế tôi làm con tin.
Nhưng bị một tay súng bắn tỉa từ xa bắn vào cánh tay.
Lý Giai Giai và Tạ Thần Vũ lủi trốn khắp nơi trong thảm hại. Giống như những con thú bị dồn vào đường cùng, trong chốc lát đã bị trấn áp.
Bọn họ bị cảnh sát đưa đi.
Lục Trạch Xuyên im lặng ôm lấy tôi, từng chút một kiểm tra khắp người tôi.
Cho đến khi lên xe, anh vẫn không nói một lời. Đường hàm dưới căng cứng nhìn thẳng về phía trước, không chịu nhìn tôi.
"Vẫn còn giận sao?" Tôi muốn móc tay vào ngón tay anh.
Tối hôm qua, kế hoạch của anh là từ từ tiến hành, từng bước ép bọn họ dồn vào đường cùng. Nhưng tôi không chờ được nữa, cố chấp muốn dụ địch vào sâu.
Khi đó tôi nhỏ giọng nói: "Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian. Em không muốn lãng phí thêm thời gian vào bọn họ nữa."
Tôi thì thầm bên tai anh, muốn an ủi những cảm xúc rối bời của anh. Anh đột nhiên dừng xe, vùi mặt vào cổ tôi.
"Uyên Uyên, nếu có chuyện bất trắc xảy ra, em muốn bỏ lại anh một mình sống sao?"
Những giọt nước mắt lạnh buốt lần lượt nóng bỏng trên da thịt tôi.
Anh đã khóc. Lòng tôi chua xót khôn tả.
"Sau này chúng ta sẽ đều tốt đẹp."
Mọi trở ngại đều được dọn sạch, quãng đời còn lại đều là đường bằng phẳng.
Lại một năm tuyết rơi dày.
Để rửa đi vận xui của năm cũ, cầu phúc cho năm mới, tôi thành kính bái ba lạy.
Rồi lại chuyển sang điện Duyên phận thắp hương. Nhìn cây Duyên phận cao lớn sừng sững, cầm bút trên tấm vải đỏ viết những nét chữ bay lượn như rồng bay phượng múa, sai Lục Trạch Xuyên treo thật cao.
"Viết gì vậy?"
Tôi lắc đầu, nhướng mày nói, "Nói cho anh thì sẽ không linh nữa."
Một cơn gió thổi qua, những tấm vải đỏ trên cây bay phất phơ.
Chỉ là một ước nguyện không thể đơn giản hơn.
—— Năm tháng yêu anh, năm tháng nhớ anh.
Nhất định sẽ thành hiện thực.
(Hết)

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất