Chương 7
Tôi vừa khoác tay Lục Trạch Xuyên, không xa đã vang lên một tiếng trách móc.
“Uyên Uyên và Trạch Xuyên trông tình cảm tốt lắm mà, anh còn lo lắng vớ vẩn cái gì.”
Tôi bất giác nhíu mày, ngước mắt lên, thấy hai người trước mặt càng lúc càng đến gần.
Là Tạ Thần Vũ và nữ chính Lý Giai Giai.
Ánh mắt Tạ Thần Vũ rơi vào bàn tay chúng tôi đang đan chặt, nụ cười ôn hòa được cố ý ngụy trang lại xuất hiện.
“Tiểu Uyên luôn báo tin vui chứ không báo tin buồn, chuyện gì cũng giấu trong lòng. Dù có thật sự không tốt, chúng ta cũng không biết được.”
Anh ta nói bóng nói gió. Cánh tay bị tôi ôm khẽ run lên hai cái, dường như muốn rút ra.
Tôi theo bản năng ôm chặt hơn, ghé sát tai anh lẩm bẩm: “Sao thế, người ta đã khiêu khích đến tận mặt rồi, còn không để họ thấy tình cảm của chúng ta tốt đến mức nào à?”
Lông mày Lục Trạch Xuyên sững sờ một lát.
Giữa anh và Tạ Thần Vũ, tôi chưa bao giờ kiên định chọn anh.
Thậm chí xung đột giữa anh và Tạ Thần Vũ cũng không có phần thắng vì anh còn nể mặt tôi.
Anh còn phải chịu đựng ánh mắt lạnh lùng của tôi khi đứng ở phía đối lập với anh.
Lần này tôi muốn bảo vệ anh, thay anh trút cơn giận này.
Tôi chắn Lục Trạch Xuyên ở phía sau, nhìn khuôn mặt giả tạo của Tạ Thần Vũ.
Cơn giận vừa rồi chưa kịp nguôi lại dâng lên trong lòng.
Xem ra bài học chưa đủ sâu sắc, để anh ta còn tự tin chạy đến đây huênh hoang. Lời nói của anh ta dường như là quan tâm tôi, nhưng thực chất ở đâu cũng là lời khiêu khích.
“Tiểu Uyên, em không cần phải gượng cười, anh là anh trai luôn có thể chăm sóc em.”
Anh ta luôn miệng nói coi tôi như em gái, nhưng hành động lại khiến người ta suy nghĩ.
Khiến tôi lầm tưởng anh ta có tình cảm với mình.
Một chút tình yêu mỏng manh do tôi tự huyễn hoặc, đổi lại là tôi vì anh ta mà xông pha.
Giả dối đến tột cùng.
“Cũng phải, kết hôn với một người như Trạch Xuyên…”
“Không biết nói chuyện thì khâu mồm lại.” Giọng tôi tràn đầy sự lạnh lùng.
Nụ cười trên mặt anh ta cứng đờ, đến nước này rồi còn lớn tiếng.
“Tiểu Uyên, hôm nay em làm sao thế, từ nãy đến giờ cứ không bình thường.”
Anh ta không tìm được lợi lộc gì từ tôi, bèn chuyển hướng, chĩa mũi nhọn vào Lục Trạch Xuyên.
“Trạch Xuyên, đây là lỗi của cậu rồi, Tiểu Uyên ở bên cạnh tôi thì hoạt bát vui vẻ, sao sau khi kết hôn với cậu lại như uống nhầm thuốc vậy.”
Tôi không hề khách khí, lời nói đâm vào nơi anh ta quan tâm nhất:
“Anh tính là cái thá gì, không có chút bản lĩnh thật sự nào. Lấy tư cách gì mà ăn nói bất nhã với chồng tôi, nếu không phải vì anh ấy tính tình tốt, anh đã sớm bị đuổi ra ngoài rồi.”
Lời tôi nói không sai, trong cốt truyện kể sau này anh ta sẽ hô mưa gọi gió ở Hải Thành.
Nhưng bây giờ anh ta chỉ là một ông chủ nhỏ, những người như vậy ở Hải Thành nhiều không kể xiết.
Nếu không phải vì tôi, ra khỏi trường anh ta đã không có cơ hội tiếp xúc với Lục Trạch Xuyên. Huống chi còn mỉa mai châm chọc.
Nghĩ đến những điều này, cơn giận của tôi lại dâng lên. Không chút do dự, tôi hất mạnh ly rượu đầy trong tay về phía khuôn mặt đáng ghê tởm của anh ta.
Làm anh ta ngây người.
Những giọt rượu tí tách làm sụp đổ kiểu tóc mà anh ta đã cẩn thận tạo kiểu.
Tạ Thần Vũ đã không thể duy trì vẻ mặt giả nhân giả nghĩa đó nữa.
Trong mắt anh ta mây đen giăng kín, đầy vẻ nhục nhã. Nụ cười chưa kịp thu lại trên mặt trông đặc biệt lố bịch và nực cười.
Lý Giai Giai liếc anh ta một cái, vội vàng phụ họa.
“Tống Uyên, cô không thể nói như vậy được, ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, nói không chừng có ngày cô hết ngày tháng tốt đẹp hôm nay, lại phải đến cầu xin chúng tôi!”
“Ôi chao, sao lại cãi nhau rồi.” Ông chủ khách sạn vội vã kéo Lý Giai Giai đang xông tới lại.
Ông ta lau mồ hôi lạnh, cười xòa hòa giải.
“Mau xin lỗi Lục phu nhân.”
“Uống say nên nói năng lỡ lời, Lục phu nhân bỏ qua cho họ lần này.”
Tôi không đáp lời, móc ngón út vào ngón út của Lục Trạch Xuyên, tựa vào lòng anh ngước lên nhìn anh.
Anh khẽ nhếch khóe môi, đưa cho tôi một ly nước.
“Uống chút nước cho đỡ khô cổ.”
Sau đó anh nhấc mi mắt lên, nhìn những người trước mặt. Giọng điệu trầm lạnh không nhanh không chậm, nhưng lại đánh thẳng vào lòng mỗi người.
“Lời thật hay lời giả, trong lòng mỗi người đều có một cán cân. Chỉ có một điều các người phải hiểu rõ, cô ấy sẽ không bao giờ có ngày đó.”
Nửa sau bữa tiệc, Lục Trạch Xuyên tiếp khách đàm phán hợp tác.
Tôi không kiên nhẫn nghe những lời xã giao giả dối qua lại, đành chạy đến phòng hoa nhỏ để tránh ồn ào.
Bên trong bật sưởi ấm, tôi gấp khăn choàng lại đặt lên bàn.
Ngồi chống cằm ngắm nhìn thêm vài lần những đóa hoa tươi tắn nở rộ.
Hương hoa ngây ngất xộc vào mũi. Nhưng một lát sau, trong cơ thể đột nhiên dâng lên một luồng nhiệt quen thuộc.
Tim tôi đập thình thịch một cái, hai chân dần mềm nhũn.
Tầm mắt tôi đảo qua, dừng lại ở cửa gió điều hòa.
Hương thơm trong căn phòng này không chỉ có mùi hoa. Thủ đoạn thấp kém như vậy, ngoài Lý Giai Giai sẽ không có ai khác.
Có lẽ là trong bữa tiệc này cô ta nhận ra hướng phát triển giữa tôi và Lục Trạch Xuyên không như dự kiến của cô ta.
Cô ta giở lại trò cũ, lại thêm một lần nữa.
Không biết phía sau cô ta còn sắp xếp những gì…
Lúc này, một tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Một người phục vụ thò đầu vào, nhẹ nhàng cúi người ngồi xổm trước mặt tôi.
“Lục phu nhân, cô không khỏe ạ?”
“Để tôi đưa cô đến phòng nghỉ.”
Tôi nhìn cô ta một lúc lâu, cảm thấy khuôn mặt này rất quen. Trong khoảnh khắc cô ta đưa tay ra đỡ tôi, trong đầu tôi chợt lóe lên cảnh một tháng trước bị cô ta hãm hại và kết hôn với Lục Trạch Xuyên.
Lý Giai Giai chắc coi thường tôi đến mức không thèm đổi cả người.
Tôi nhìn chằm chằm vào người phục vụ này nửa ngày. Nhìn đến nỗi cô ta phải lảng tránh ánh mắt, ngón tay run rẩy.
Tôi mới đưa tay lên khoác tay cô ta, cười nói: “Đi thôi.”
Tôi đi theo cô ta về phía trước vài bước.
Cô ta mở cửa, đứng chắn trước người tôi. Tôi nhanh chóng lấy cây dùi cui điện trong túi ra, nhằm vào gáy cô ta mà đánh một cái.
Cô ta còn chưa kịp la lên, đã “đùng” một tiếng, mắt trợn trắng ngã vật xuống đất.