Chương 8
Tôi cố gắng chống đỡ để tìm một nhân viên khách sạn khác và mở một phòng.
Dựa vào cửa, tôi kiềm chế hơi thở hỗn loạn để nhắn tin cho Lục Trạch Xuyên.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa gấp gáp cùng giọng nói của anh chui vào tai tôi.
“Uyên Uyên, là anh.”
Tôi mở cửa phòng, nhào vào lòng anh. Không thể kiểm soát mà cọ xát vào cơ thể lạnh buốt của anh.
Anh ôm chặt tôi, vuốt ve gò má đỏ bừng của tôi.
“Uyên Uyên cố nhịn một chút, chúng ta đến bệnh viện…”
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi môi anh, ánh mắt mơ màng.
Ngăn lại những lời anh chưa kịp nói, tôi thều thào: “Lục Trạch Xuyên, em khó chịu…”
“Thuốc giải chẳng phải có sẵn ở đây sao, tại sao phải chạy đi xa.” Tôi xoay mặt qua bên má anh, lẩm bẩm nói.
Bàn tay anh đặt bên hông tôi từ từ dịch lên, đôi mắt sâu thẳm lại một chút, giọng điệu nguy hiểm: “Em thật sự muốn?”
Tôi cắn môi gật đầu.
Đối với tôi, bằng chứng về tình cảm sâu sắc của một cặp vợ chồng chính là sự tiếp xúc thân mật nhất.
Nhưng anh luôn không chịu chấp nhận.
Tôi biết anh đang lo lắng điều gì. Anh sợ tôi rút lui sẽ hối hận.
Lần này tôi muốn phá vỡ rào cản cuối cùng giữa chúng tôi.
Dùng hành động để nói cho anh biết, tôi không cần bất kỳ đường lui nào, chỉ cần anh.
Lục Trạch Xuyên nâng cằm tôi lên. Hơi thở hòa quyện, chóp mũi chạm nhau, đôi môi mỏng gần ngay trước mắt.
Chưa đợi tôi kịp phản ứng, môi anh đã nặng trĩu.
Mùi trầm hương ô mộc bao bọc hơi thở có chút men say trùm lên người tôi. Tôi cong các ngón chân, bị anh nắm chặt gáy.
…
Tiếng gõ cửa đột ngột như một tiếng gọi hồn, phá vỡ bầu không khí lãng mạn.
…
Tôi hít thở sâu, bực bội mở cửa.
Bên ngoài là một đám phóng viên.
Họ cầm máy ảnh ống kính dài chĩa về phía chúng tôi.
Đèn flash nhấp nháy liên tục.
Họ ồn ào, không kịp chờ đợi mà hỏi.
“Lục phu nhân, xin hỏi việc Lục tiên sinh cưỡng hiếp trong hôn nhân có phải là sự thật không? Với tư cách là người bị hại, cô có cảm nghĩ gì?”
Tôi nhíu mày, cái gì mà lộn xộn vậy.
“Nói bậy bạ gì đấy, cả chuyện riêng tư của vợ chồng tôi các người cũng muốn xem sao?”
Đang định đóng cửa, nhưng một trong số các phóng viên có vẻ kích động, giơ cao màn hình điện thoại.
Bên trong là một đoạn video, giọng anh ta đầy ác ý.
“Đây không phải là cô sao? Khi tiết lộ thông tin, nói rằng độc quyền nóng hổi này nhất định phải thuộc về chúng tôi. Bây giờ tình cảm với chồng tốt rồi, thì không quan tâm đến chuyện sống chết của chúng tôi khi mạo hiểm chắn cửa nữa sao?”
Tôi đưa tay muốn đẩy chiếc điện thoại trước mặt ra.
Nhưng động tác đột nhiên khựng lại. Bởi vì giọng nói đó đúng là của tôi.
Ánh mắt tôi bất giác dừng lại ở trung tâm màn hình, người phụ nữ chỉ lộ ra nửa tấm lưng mờ ảo kia cũng chính là tôi.
— Đây là đoạn video lén lút quay lại khi tôi bị ép kết hôn với Lục Trạch Xuyên, khi chưa thức tỉnh.
Tôi bị họ dồn ép từng bước lùi lại.
Lục Trạch Xuyên đứng sau lưng tôi, kéo tôi vào lòng, đặt chiếc điện thoại đang kề bên tai xuống.
Bảo vệ khách sạn xông vào, đưa họ ra ngoài.
Tôi dựa vào lồng ngực Lục Trạch Xuyên, nhịp tim vẫn không thể bình tĩnh lại. Những người này vừa rồi chắc chắn là do nam nữ chính tìm đến.
Cưỡng hiếp trong hôn nhân…
Tôi đột nhiên nhận ra, tiền đề để họ vu khống tội danh này cho Lục Trạch Xuyên là tôi phải hợp tác. Vậy có phải họ cũng đã nói gì đó với Lục Trạch Xuyên không…
“Đoạn video đó Tạ Thần Vũ cũng đã đưa cho anh xem rồi đúng không?” Giọng tôi run rẩy.
Trong video, tôi cũng mặc chiếc váy trắng, mái tóc dài xoăn nhẹ, tổ chức sinh nhật cho Tạ Thần Vũ ở khách sạn này.
“Ừm.” Lồng ngực anh rung lên theo lời nói.
Và khi đó tôi đã nói gì?
Tôi khi bị cốt truyện kiểm soát để lấy lòng Tạ Thần Vũ đã không còn liêm sỉ, không có giới hạn.
Tôi vội vàng bày tỏ lòng trung thành với Tạ Thần Vũ, nói rằng lần này sẽ thay đổi cách tiếp cận.
Đầu tiên sẽ làm Lục Trạch Xuyên mềm lòng, ngày càng thân mật với anh. Cuối cùng sẽ giáng một đòn nặng nề, khiến anh mang tội danh cưỡng hiếp trong hôn nhân, cả đời không thể rửa sạch.
Hóa ra mọi chuyện trước đây đều là sự chuẩn bị, họ đang đợi tôi ở đây.
“Tại sao anh còn đến…” Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt lưng tròng, dù có cố kìm nén cũng không được.
Nhỡ đâu tôi vẫn độc ác và ngu ngốc như vậy, nhỡ đâu tôi đang mời anh vào bẫy. Thì cả đời anh sẽ bị hủy hoại.
Anh không biết tôi trước đây bị cốt truyện kiểm soát, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, sự thay đổi đột ngột của tôi càng có vẻ là có mưu đồ.
Tạ Thần Vũ và Lý Giai Giai độc ác hiểm sâu, biến tất cả những điều tốt đẹp của tôi dành cho anh sau khi thức tỉnh thành bằng chứng tôi đang tính kế anh.
Siết chặt yết hầu của cả tôi và Lục Trạch Xuyên.
“Những năm này, anh đi theo sau em, lần đầu tiên em quay đầu lại, cho anh một phản hồi. Cho nên em bảo anh tin em, anh liền tin.”
“Tin em sẽ không còn liên hệ với người khác, cũng tin em sẽ không làm tổn thương anh nữa.”
Trong mắt anh nhìn tôi có ánh sáng lấp lánh. Đoạn video là thật, cảm xúc của tôi lúc đó cũng là thật, không có con dao nào kề vào cổ tôi, giọng điệu đầy sự sỉ nhục và hạ thấp.
Khó khăn biết bao để anh có thể tự tin vào tôi.
Trái tim tôi bị bóp nghẹt, trước mắt như có khí độc bay qua, cả sống mũi cũng cay xè.
Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Lần trước ở bệnh viện, tôi nói vậy chỉ là muốn từ từ xây dựng lại niềm tin của anh dành cho tôi.
Chưa từng hy vọng anh sẽ đối xử thành thật với tôi như ngày xưa. Mười năm, hai mươi năm, tôi nhất định có thể làm tan tảng băng trong lòng anh.
Tôi úp mặt vào lồng ngực anh, tiếng tim đập của anh đồng điệu với tôi.
Trước đây, tôi đã làm trái tim anh tan nát.
Bây giờ, chỉ vì những ngọt ngào nhỏ nhặt trong một tháng này. Anh đã cởi bỏ từng lớp áo giáp, thả ra trái tim chân thành.
Tự tay dâng lên một thanh kiếm sắc, chờ đợi phán quyết của tôi.
Dù cho sự sỉ nhục tôi mang đến cho anh chỉ là một phần vạn.
Mặc dù phần vạn đó có thể không xảy ra. Anh vẫn bước về phía một phần vạn đó.
Tôi khóc đến không thở nổi.
“Lục Trạch Xuyên, đó là em nhưng cũng không phải em…”
Tôi nắm chặt áo sơ mi của anh, lộn xộn muốn nói với anh rằng chúng ta đang sống trong một cuốn sách, chúng ta đều là nhân vật phụ, em đã từng bị cốt truyện kiểm soát.
Nhưng những lời định nói lại không thể thốt ra. Anh ôm mặt tôi, hôn lên đôi mắt ướt đẫm của tôi.
“Không sao, chúng ta quên đi quá khứ, bắt đầu lại từ đầu.”