Luyến Niệm

Chương 6

Chương 6
Tôi lấy lý do để anh dưỡng thương, nhõng nhẽo làm nũng đòi giữ anh ở nhà.
Mặc dù bây giờ anh vẫn cảnh giác trước mọi hành động của tôi. Luôn cảm thấy tôi có thể rút lui bất cứ lúc nào, để lại anh một mình đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng tôi dần xa.
Nhưng so với trước đây thì đã tốt hơn nhiều, ít nhất anh đã sẵn sàng chủ động chia sẻ cuộc sống của mình với tôi.
Giống như tối nay anh nói sẽ về muộn vì có xã giao.
Tôi nhìn hai chữ này trên tin nhắn mà thất thần.
Kể từ khi kết hôn, những hoạt động không cần thiết anh đều từ chối.
Lần này có liên quan đến cốt truyện không?
Tôi gọi điện cho thư ký của anh để xác nhận, bữa tiệc tối nay là để khởi động cho dự án mà anh đã nhắc đến trước đây.
Những ngày này ở nhà tôi có thời gian là lại lải nhải bên tai anh.
Đêm tân hôn đó tôi chủ động hôn anh không phải vì muốn lấy tài nguyên từ tay anh để phát triển công ty của Tạ Thần Vũ.
Tôi muốn xóa bỏ lớp ngăn cách này, không cho Tạ Thần Vũ ngư ông đắc lợi.
Ban đầu anh rất cảnh giác. Sau này nói nhiều rồi, tôi vừa mở lời là anh đã có thể tiếp lời và trực tiếp trả lời, giọng điệu bất lực.
“Được, anh biết rồi, không cho cậu ta.”
Tôi tin Lục Trạch Xuyên, nhưng cốt truyện không thể kiểm soát, chỉ sợ cuối cùng lại cùng một kết quả.
Không còn thời gian do dự, tôi thay quần áo, lái xe đi ngay.

Trong sảnh tiệc, mọi người nâng ly chúc tụng, váy áo lộng lẫy.
Khi đang bước vào, cánh tay tôi đột nhiên bị ai đó từ phía sau kéo lại. Tôi theo bản năng quay đầu lại, đập vào mắt là một gương mặt tươi cười dịu dàng.
Nhìn vào khiến người ta cảm thấy dễ chịu như làn gió xuân.
Tôi của ngày xưa đã từng mê đắm không thôi.
“Tiểu Uyên, quả nhiên em đến rồi, hôm đó sao lại cúp máy anh?”
Tạ Thần Vũ tiến lên hai bước, muốn đến gần tôi hơn.
Nơi bị anh ta nắm lấy dâng lên cảm giác khó chịu.
Tôi dùng sức hất tay anh ta ra, liên tiếp lùi lại: “Cúp điện thoại của anh còn cần lý do sao?”
“Tiểu Uyên, em đang giận anh.” Anh ta chắc chắn nói, rồi thở dài một tiếng.
“Nhưng tình cảm không thể ép buộc, anh và Giai Giai tâm đầu ý hợp, em cũng đừng để bụng nữa.”
Giọng anh ta không hề nhỏ, xung quanh có rất nhiều người lén lút nhìn, xì xào bàn tán.
“Kia là ai vậy?”
“Chắc là vợ của Lục tổng.”
“Hả? Còn người đàn ông đối diện cô ấy là ai, trông không giống Lục tổng.”
“Vậy thì cô lạc hậu rồi, đó là tình yêu đích thực của cô ấy, hợp nhau vô cùng…”
“Thậm chí còn nắm tay nhau kìa, Lục tổng cũng đủ sức nhẫn nhịn đấy.”
Ánh mắt của họ đều nhìn về một hướng. Lưng tôi chợt lạnh.
Quay đầu nhìn lại, Lục Trạch Xuyên đứng thẳng người, thần sắc hờ hững ở sâu trong đám đông.
Thư ký của anh đang ghé tai nói gì đó. Sau đó anh đặt ly rượu xuống, ngước mắt, ánh mắt nhìn thẳng về phía tôi.
Rồi hạ xuống, dừng lại trên cổ tay bị Tạ Thần Vũ nắm lấy.
Lòng tôi hoảng hốt, sợ anh lại hiểu lầm.
Tôi dùng sức dẫm vào chân Tạ Thần Vũ vài cái.
Anh ta đau đến hít một hơi, không thể tin được nhìn tôi: “Em dẫm anh? Bị điên à?”
“Không có việc gì thì soi gương nhiều vào, đừng tự đánh giá bản thân quá cao.”
Tôi cười lạnh một tiếng, nhân cơ hội thoát khỏi trói buộc, chạy về phía Lục Trạch Xuyên.
Anh vừa dặn dò xong câu cuối cùng với thư ký.
Nghe thấy giọng nói của tôi, anh cong cánh tay dài ra ôm lấy eo tôi, kéo tôi về phía anh.
Tôi đâm sầm vào lồng ngực anh.
Khi ở gần, tôi mới phát hiện lông mày anh đang nhíu lại.
Các ngón tay đang nắm chặt túi của tôi càng siết chặt hơn.
“Lục Trạch Xuyên, em…”
“Đến rồi sao không nói cho anh biết?” Anh vuốt ve cổ tay tôi, giọng điệu bình thản.
Sợ anh không cho tôi đến…
Đến đây chắc chắn sẽ chạm mặt Tạ Thần Vũ.
Mối quan hệ của chúng tôi khó khăn lắm mới hòa hoãn, tôi sợ chỉ cần lơ là một chút sẽ trở lại như trước, trên đường đi tôi đã nghĩ kỹ, toàn bộ bữa tiệc sẽ bám theo anh, không nhìn ai khác.
Không ngờ vận may lại tệ đến vậy, vừa vào cửa đã bị Tạ Thần Vũ quấn lấy. Nhưng cốt truyện ảnh hưởng sâu rộng, tôi phải theo dõi chặt chẽ cho đến khi bữa tiệc kết thúc.
“Em muốn tìm anh, không liên quan gì đến anh ta cả.”
Tôi nhìn vào mắt anh, muốn nói những lời này vào tận trong lòng anh.
“Không biết anh ta từ đâu chui ra, anh đừng giận.”
“Anh biết, anh cũng không giận.”
Anh cụp mắt xuống, đáy mắt không gợn sóng. Không có sự lạnh lùng xa cách tôi hàng ngàn dặm, cũng không có vẻ đau đớn mỉa mai.
Hình như thật sự không để tâm.
Nhưng anh càng bình tĩnh, tôi càng bất an.
Tôi nắm lấy áo anh, lấy hết dũng khí, lời nói thốt ra như trút hết nỗi lòng.
“Lục Trạch Xuyên, những gì em nói với anh những ngày này đều là thật, em tuyệt đối sẽ không dính líu đến Tạ Thần Vũ nữa.”
Tôi thở phào một hơi, ngước mắt lên, muốn nhìn rõ từng biểu cảm trên khuôn mặt anh.
Nhưng lại thấy không biết từ lúc nào anh đã quay đầu nhìn về phía cửa ra vào. Dường như không nghe thấy tôi nói gì.
Cảm giác lạnh lẽo từ bên ngoài len lỏi vào da thịt, chui sâu vào trong tim.
Lời nói nghẹn lại ở cổ họng, trong khoảnh khắc tôi không thể nói thêm bất cứ điều gì.
Ý anh là không muốn để ý đến tôi sao?
Tay tôi mất hết sức lực, trượt khỏi vạt áo anh, vô tình chạm vào mu bàn tay anh. N
Ngón tay run rẩy hai cái, muốn rụt về. Nhưng lại bị anh nắm vào lòng bàn tay ấm áp.
“Lạnh quá.” Lông mày anh nhíu chặt hơn.
Tôi sững sờ.
“Lục tổng, trong khách sạn chỉ tìm thấy cái này, không biết phu nhân có thích không?” Một giọng nói cùng với tiếng bước chân vội vã truyền đến tai tôi.
Nhìn theo tiếng nói, là thư ký của anh nhanh chóng quay lại, cúi người đưa cho anh một chiếc túi.
Bên trong dường như là… một chiếc khăn choàng.
Anh lấy ra và khoác lên người tôi, cẩn thận chỉnh lại mái tóc dài cho tôi.
Hơi ấm lan tỏa từ vai đến toàn thân.
Dưới ánh đèn rực rỡ, khóe mắt và chân mày anh cũng trở nên dịu dàng, phản chiếu rõ nét vào chính giữa con ngươi của tôi.
Tim tôi lỡ một nhịp, đập dồn dập.
Vì đến gấp, tôi chỉ tùy tiện khoác một chiếc váy dạ hội, không mang theo áo khoác. Để lộ phần vai và xương quai xanh.
Khách sạn này không có bãi đậu xe ngầm. Khi tôi đến, bữa tiệc đã bắt đầu, trước cửa xe cộ tấp nập, không tìm thấy chỗ trống.
Đành phải để xe ở một con đường khác, rồi đi vòng về.
Gió lạnh thổi vù vù, làn da trần nổi lên một lớp da gà, hơi ửng đỏ.
Anh quấn chặt chiếc khăn choàng lên người tôi, nút thắt trên trán cuối cùng cũng được nới lỏng.
“Lần sau đến thì nói trước với anh, anh sẽ ra đón em. Thể chất em không tốt, rất dễ bị cảm.”
Cảm giác chua xót từ tim lan truyền đến mọi ngóc ngách của cơ thể. Tôi đưa tay ôm chặt lấy chiếc khăn choàng. Khẽ cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt anh.
Sợ không kìm được mà nhào vào lòng anh khóc lớn một trận giữa chốn đông người.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất