Chương 9
Sau khi cảm xúc lắng xuống, cảm giác khó chịu về sinh lý lại ùa về.
Tôi không nhịn được rên rỉ một tiếng, “Lục Trạch Xuyên…”
“Muốn uống nước.”
Tiếng sột soạt xa rồi lại gần, tôi co mình trên ghế sofa bất giác hé môi. Nhưng chạm vào là một đôi môi ấm áp.
Khi yết hầu anh chuyển động, dòng nước lạnh buốt được truyền vào.
Tôi không thể kiểm soát mà ôm lấy anh, muốn nhiều hơn nữa.
Dần dần, càng lúc càng dán chặt vào nhau. Tiếng vải bị xé rách như một tiếng kèn hiệu.
Mùi trầm hương ô mộc xâm chiếm mọi giác quan của tôi từ mọi phía.
Đồng tử tan rã của tôi chậm rãi tập trung trở lại khi nhìn thấy chiếc váy bị vứt trên sàn.
Tôi ôm lấy cổ anh, thở đều hỏi: “Hôm nay, anh không thích em mặc thế này sao? Vậy sau này em sẽ không mặc nữa.”
“Uyên Uyên, ý kiến của anh không quan trọng, chỉ cần em thích là được, với lại hôm nay anh…”
Anh nhắm mắt lại, dường như có chút khó nói, “Anh chỉ là nhìn thấy anh ta đứng bên cạnh em…”
“Những người đó nói hai người xứng đôi, còn nói anh ta mới là người em yêu sâu đậm.”
“Anh ghen tỵ đến mức muốn chết, nhưng không muốn mất bình tĩnh trước mặt em.”
“Chỉ có thể mượn cớ để che giấu cảm xúc sắp không thể kiểm soát của mình.”
Trái tim tôi ngay lập tức sụp đổ, mềm nhũn ra.
Tôi đặt tay anh lên ngực mình. Nhịp tim như tiếng trống gõ nhẹ, mỗi nhịp đập đều đang nói với anh.
“Anh nghe này, đây là tiếng nói của tình yêu dành cho anh.”
Ngón tay anh khẽ động, siết chặt thành nắm đấm.
Làn da ma sát nóng lên. Một tầng tối tăm bao trùm lấy đôi mắt.
Một sự nguy hiểm mà tôi không hề hay biết.
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai tôi, kèm theo chút nghiến răng nghiến lợi, “Uyên Uyên, em thật sự là hiểu cách tìm cái chết…”
Nhìn biểu cảm của anh, tôi bắt đầu nhận ra và muốn chạy trốn.
Nhưng đã quá muộn rồi.
…
Sau đó, tôi nghẹn ngào bật khóc, “Mệt quá… không muốn nữa…”
“Em không muốn nữa…”
“Em không muốn ai nữa?” Anh ép tôi chạm vào cơ bắp đang căng lên của anh, “Uyên Uyên, em nghĩ anh còn có thể buông tha cho em sao?”
Những ngày này, anh tỏ ra rất bình tĩnh, khiến tôi gần như quên mất bản tính chiếm đoạt và kiểm soát đã từng ăn sâu vào anh.
Anh từng bước đưa tôi vào cơn lốc của dục vọng, khiến tôi mất đi khả năng tự chủ. Gió không ngừng, đêm chưa tàn.
Tựa vào lòng anh, tôi ngủ cũng không yên. Mơ một giấc mơ suốt cả đêm.
Những cảnh tượng luân phiên dường như là cốt truyện gần đến hồi kết trong sách. Sự nghiệp của Tạ Thần Vũ mở rộng quá nhanh, những người có thể đắc tội và không thể đắc tội đều đã đắc tội.
Những người bị dồn vào đường cùng có thể làm bất cứ điều gì.
Người đầu tiên bị ảnh hưởng chính là những người gần anh ta nhất.
Tôi và Lý Giai Giai bị bọn chúng bắt cóc đến vách núi.
Bọn chúng ép Tạ Thần Vũ phải lựa chọn giữa chúng tôi. Anh ta không chút do dự đưa Lý Giai Giai đi.
Bọn bắt cóc ban đầu định đẩy tôi xuống, nhưng cuối cùng lại thay đổi ý định.
Cười dữ tợn treo tôi lơ lửng trên cao. Tìm Tạ Thần Vũ đòi thêm những lợi ích khác.
Ba ngày ba đêm.
Tôi mong Tạ Thần Vũ quay lại cứu tôi. Nhưng điều kiện lại không thể đàm phán thành công.
Bọn bắt cóc cuối cùng cũng hết kiên nhẫn. Mũi kim tiêm đặt ở cổ tôi, chỉ còn cách một chút nữa.
Lục Trạch Xuyên từ nước ngoài vội vã trở về đã chuộc tôi đi.
Trong mơ tôi cuối cùng cũng thấy được anh đã phải trả giá như thế nào.
Ba chữ thấm đẫm giấy, khiến tài sản cốt lõi của anh hoàn toàn đổi chủ. Để cứu tôi, anh gần như đã dâng hiến tất cả của mình.
Vì vậy đến cuối cùng anh mới thất bại thảm hại.
Còn ở một căn phòng khác. Bọn bắt cóc đột nhiên thay đổi sắc mặt, bắt tay ôm Lý Giai Giai và Tạ Thần Vũ.
Họ kích động cầm những tờ giấy mỏng manh, nhìn bóng lưng chúng tôi rời đi mà cười điên dại.
Hóa ra tất cả đều là âm mưu nhằm vào chúng tôi. Tôi thở hổn hển bật dậy.
Vị trí bên cạnh lạnh lẽo. Lục Trạch Xuyên dường như đã ra ngoài từ sớm.
Tôi lao ra khỏi giường, nóng lòng muốn đi tìm anh, song cơ thể không kìm được run rẩy. Cánh cửa mở ra, tôi ngã vào một vòng tay ấm áp.
Lục Trạch Xuyên đã đỡ lấy tôi, ôm tôi đến bàn, hai tay chống ở bên cạnh tôi, giọng điệu nhẹ nhàng.
“Sao thế?”
Tôi hít hít mũi, cảm nhận hơi ấm từ anh.
“Anh đi đâu vậy?”
“Anh đi xử lý một số chuyện. Gặp ác mộng à?” Anh lau đi mồ hôi lạnh trên trán tôi.
“Em mơ thấy em suýt chết.”
Anh nghiêm mặt lại, “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Tôi nhắm mắt lại, “Lục Trạch Xuyên, anh nhất định phải chú ý đến Tạ Thần Vũ và những người xung quanh anh ta. Bọn họ không có ý tốt.”
Anh khẽ vuốt mái tóc dài của tôi, dịu dàng đáp lại, “Được.”