Chương 122: Nhà Ta Có 300 Ngàn Binh
Trấn Bắc Hầu đứng dậy, giúp Cơ Nhuận Hào trước mặt, rót một chén rượu, đồng hỏi hỏi:
- Muốn mắng người?
Cơ Nhuận Hào nghe vậy, không để ý thịt vịt còn sót lại trong miệng, một cái tay cầm chân vịt một cái tay khác chỉ vào Trấn Bắc Hầu, mắng:
- Đám súc sinh này, trẫm vừa mới hạ triều, có người truyền tin cho ngươi rồi?
- Không phải sao, tin tức đến sớm, lấy lòng phải kịp lúc, ngươi còn cố ý đóng doanh binh đóng tại Tây viên, chẳng phải thuận tiện để bọn họ truyền tin cho ta sao?
- Trong nhà vệ sinh của ta còn một rương tin lớn, có thể giấy vệ sinh, hắn còn muốn chùi lâu chán. Ngươi nhìn xem, chỗ nhà xí ta còn một đống lớn chưa dùng.
Cơ Nhuận Hào nuốt thịt vịt trong miệng, lại bưng chén rượu lên thuận một ngụm lớn, nói:
- Trẫm không nhìn, thúi không thể ngửi nỏi!
- Ai, xác thực không cần thiết xem, ngược lại đến cuối cùng, phải ném hố xí.
Ăn xong chân vịt, Cơ Nhuận Hào cầm lấy chiếc đũa, đem một con cá đặt trước mặt mình, tự nhiên miệng lớn bắt đầu ăn.
Trấn Bắc Hầu cũng không cam lòng yếu thế, bưng một chậu giò thả ở trước mặt mình, vừa gặm vừa mắng:
- Tướng ăn này của ngươi, nếu để người Càn Quốc nhìn thấy, lại tuyên truyền Hoàng Đế Yến Quốc nghèo đến mức ăn không nổi!
- Ha ha ha, ngươi thật là, khi còn bé, hai ta vì một cái đùi gà đánh nhau, ai thắng ai ăn, mùi vị đùi gà kia, ta vẫn còn nhớ.
- Lúc trước, trẫm đúng thật phát điên, so đo với ngươi, xem ai ăn nhiều hơn.
- Ha ha ha ha, ai kêu ngươi ngốc đây, lão tử từ nhỏ lớn lên ở Bắc địa, cơm canh ăn uống không khác lão binh, từ ngày tiến vào Vương phủ nhà ngươi, cơm canh ngon nghẻ khiến ta sáng mắt, ngươi còn dám ăn thi cùng lão tử, ha ha ha!
- Đến, cụng chén.
- Tốt, cụng chén.
Hoàng Đế và Trấn Bắc Hầu đồng thời bưng chén rượu lên, đụng bát, sau đó uống một hơi cạn sạch, đồng thời dùng ống tay lau miệng.
- Ngày mừng thọ năm mươi tuổi của Thư Lan, trẫm không để ngươi bên người nàng, chờ sau này thấy Thư Lan, chắc nàng không ngại mắng ta đâu.
- Ha, Thư Lan hiền lành, sẽ hiểu.
- Trẫm đương nhiên biết nàng hiền lành!
Hai bát rượu lớn vào bụng, tâm tình Cơ Nhuận Hào hơn cao, tiếp tục nói:
- Nếu không có kẻ không biết xấu hổ như ngươi, Thư Lan làm sao theo ngươi, đi phương bắc bão cát?
- Cút! Thư Lan theo ta không sai, đời ta, Thư Lan là một người phụ nữ, còn ngươi?
- Trẫm vì tương lai Hoàng thất, vạn bất đắc dĩ…
- Thôi, đừng nói vĩ đại, bất đắc dĩ như vậy, lúc cởi quần áo không thấy ngươi tự trách như vậy. Ta nói, lúc ngươi bị ép làm việc bất đắc dĩ và trong lòng tràn đẩy việc không cam lòng, cũng có thể cứng lên?
- Hoàng Đế không hổ là Hoàng Đế, ta phục!
Cơ Nhuận Hào: “…”
- A a a a!
Cơ Nhuận Hào kêu lên một tiếng, bưng vò rượu lên uống, sau đó đặt mạnh vò rượu xuống bàn, chỉ vào Trấn Bắc Hầu mắng:
- Tên khốn nhà ngươi, mỗi lần cố cầm Thư Lan ra trêu trẫm!
- Ta nói Cơ Nhuận Hào ngươi, ngươi đừng đổ oan ta, mẹ kiếp, lần này đến lần khác, thằng nào nhắc tên Thư Lan trước?
- Là ngươi, là ngươi, chính là ngươi!
Trấn Bắc Hầu: “…”
Lúc này Trấn Bắc Hầu đứng dậy, tay chỉ Cơ Nhuận Hào mắng:
- Lão già không biết xấu hổ, con gái ta có một tên cha chồng như ngươi sao?
- Phi, Thiến nha đầu là con dâu trẫm, nhi tử ta muốn kết hôn con gái ngươi, trẫm cao hứng, trẫm cao hứng, sau đó tiểu hài tử của Thiến nha đầu sẽ theo họ Cơ trẫm, không phải họ Lý ngươi!
- Đừng tưởng rằng ta không biết máy chuyện hư hỏng của Hoàng gia ngươi sao?
- Mẹ kiếp, trẫm mới sẽ không để cho ngươi chiếm tiện nghi này, ngươi đừng hòng để trẫm gọi cha ngươi!
- Gọi cái gì?
Cơ Nhuận Hào nhịn xuống không lên tiếng, Trấn Bắc Hầu hơi thất vọng ngồi xuống.
- Nói thật, ta thật sự không muốn nha đầu kia gả vào Hoàng gia.
- Chỉ cần Thiến nha đầu sinh ra Hoàng tôn, trẫm lập tức phong hắn làm Hoàng thái tôn, nếu trẫm sống được lâu, có thể sống đến khi Hoàng thái tôn thành niên, trẫm có thể để hắn trực tiếp kế vị.
- Ai, ta không phải lo lắng nha đầu kia trong Hoàng cung bị bắt nạt.
- Ngươi lo lắng cái gì?
- Ta lo lắng chờ ngươi băng hà sau, nhà họ Cơ ngươi sẽ bị Thiến nha đầu bắt nạt.
Cơ Nhuận Hào: “…”
- Nhị hoàng tử là một người đàng hoàng, khả năng không thành thật như vậy, nhưng hắn coi như không thành thật, bên trong mấy đứa trẻ nhà ngươi cũng thuộc dạng thành thật nhất.
- Thiến nha đầu, giống Thư Lan khi còn trẻ, trời sinh thông tuệ, lòng dạ sắc bén. nhưng nàng không giống mẹ, từ nhỏ nàng theo ta đi giết Man tộc. Vạn nhất nếu thật sự có một ngày như vậy, ngươi không còn, nhị hoàng tử nhà ngươi đăng cơ, đến lúc nhị hoàng tử nhà ngươi không còn…
Cơ Nhuận Hào: “…”
- Chà, chà, vương gia quý tộc Cơ gia các ngươi, đừng để Thiến nha đầu đừng để bị tế không còn mấy ai, nếu xảy ra như vậy, hai ta dưới Hoàng Tuyền uống rượu, ta phải xin lỗi ngươi.
Sau khi Cơ Nhuận Hào nghe xong, ngược lại không có điểm sức sống, nói thẳng:
- Nhóm tôn thất vô dụng này, sống chỉ tốn cơm, trẫm giết không cho bọn họ, nhưng Thiến nha đầu giết được thì tốt!
- Ngươi vẫn thoáng.
- Ha ha, trẫm chọn nhị hoàng tử làm Thái tử tương lai, trẫm không biết Tiểu có đức hạnh gì? Trẫm chọn Thiến nha đầu làm Thái tử phi, trẫm không biết Thiến nha đầu là…
- Là cái gì?
Trấn Bắc Hầu hỏi lại.
- Là cái gì?
- Lý gia dạy dỗ làm sao?
- Trẫm không nói làm sao, ngươi thổi râu mép trừng mắt nhìn, tự ngươi chột dạ rồi.
- Ta không có!
- Ngươi có.
- Ta không có.
- Ngươi có.
- Tốt, ta có.
- Thế mới đúng chứ, trẫm và ngươi còn sống thêm mười năm hai mươi năm nữa, chắc không thành vấn đề? Chờ chúng ta đồng thời làm hết chuyện cần làm, cho Đại Yến, cho người Yến chúng ta, một lãnh thổ thật lớn, cho con cháu chúng ta đặt xuống cơ nghiệp lớn!
- Ngược lại coi như Thiến nha đầu thật sự nghĩ kế tư thần, muốn là Nữ Hoàng Đại Yến ta. Thì đứa bé trong bụng nàng vẫn là cháu ruột ta, nàng muốn làm gì thì làm, đợi khi nàng gì chơi chán rồi, chẳng để lại tất cả cho cháu ruột ta?
- Nói tới chỗ này, Cơ Nhuận Hào duỗi tay nắm lấy tay Trấn Bắc Hầu, Trẫm duy nhất không bỏ xuống được, chỉ có một chuyện.
- Mấy trăm năm, mấy trăm năm này, Yến nhân ta, vì toàn bộ phương đông chống Man mấy trăm năm. Nếu không Yến Quốc ta, nhiều đời chết trong sa mạc, dựa vào Tam Quốc rác rưởi kia, bọn họ đã sớm làm nô lệ cho Man tộc rồi! Nhưng vậy, bọn hắn còn dám mắng Yến nhân ta là man di! Ngươi biết không, trong mắt bọn họ, Yến nhân ta giống Man tộc! Đều dân tộc không được khai hóa!
Trấn Bắc Hầu đồng ý.
- Đúng vậy.
- Trẫm không quên được, trăm năm trước, Man tộc đại quân xuôi nam quyết chiến cùng Đại Yến.
Hoàng Đế Càn Quốc lại dám đem 500 ngàn binh đánh lén Đại Yến ta! Nghe đến đó, Trấn Bắc Hầu cũng cắn răng. Nhà hắn, Trấn Bắc Hầu phủ chính từ trận đánh bại 50 vạn đại quân Càn Quốc, mà đặt lên cơ nghiệp.
- Lương Đình, ngươi còn nhớ khi chúng ta còn bé nói gì sao?
Trấn Bắc Hầu gật đầu, đáp:
- Ta nhớ.
…
Khi đó, hai nam hài mươi tuổi, vì một cái đùi gà mà đánh nhau, Lý Lương Đình đang hưởng thụ đùi gà, Cơ Nhuận Hào lại sưng mặt sưng mũi ở bên cạnh ước ao nhìn. Trong giây lát, Cơ Nhuận Hào mở miệng nói:
- Ta nghe người ngoài nói, người Càn Quốc đều gọi là Yến nhân chúng ta là Yến man tử, coi chúng ta như Man tộc.
- Hừm, ta cũng nghe nói rồi.
- Bọn họ gọi chúng ta man tử, nhưng chờ ta làm Hoàng Đế, ta muốn bọn họ biết, Man tử chân chính đáng sợ thế nào. Ta muốn Hoàng Đế, công chúa, hoàng thất của bọn họ nhốt vào trong chuồng heo, để bọn họ khiêu vũ, hát cho ta! Ta muốn đem bọn họ tự cho là đúng, dẫm đạp dưới chân!
- Đáng tiếc, ta không phải Hoàng Đế!
Lý Lương Đình ăn xong đùi gà, không lo sợ gì nói rằng.
- Ngươi thật vô dụng, người khác mắng ngươi man tử, ngươi không cách nào đáp trả.
Cơ Nhuận Hào mưởi tuổi vừa mới bị đánh một trận mỉa mai nói.
Lý Lương Đình mưởi tuổi còn đang liếc khóe miệng, còn dư vị đùi gà nghe xong, không phục vỗ vỗ miệng, không nghĩ ra biện pháp gì đáp trả, nghĩ đi nghĩ lại, tựa hồ nghĩ ra nói:
- Nhà ta có 300 ngàn binh.
Trang 62# 2