Chương 123: Phân Tích
Ba ngày mưa qua đi, hôm nay vạn dặm không mây, mặt trời chói chang!
Trên lầu nhỏ Mai gia, hai cái ghế tựa vào nhau, người mù Bắc yêu thích tắm nắng, hơn nữa vô hạn mê luyến loại hành vi này. Trịnh Phàm cho rằng, có lẽ ánh mặt trời nóng bỏng có thể cho hắn ảo giác ấm áp tâm hồn.
Có điều, ở bất kỳ thời đại nào, không cần bôn ba dưới ánh mặt trời chói chang, cũng không cần lo lắng sinh hoạt, chỉ đơn thuần ngồi một chỗ cảm nhận năm tháng an tĩnh. Đây là chuyện hết sức hưởng thụ.
- Chủ thượng, tính toán thời gian, A Minh bọn họ, muộn nhất sáng mai, sẽ trở về.
- Hừm.
Hiện tại Lục hoàng tử có trên đường về kinh thành hay không, Trịnh Phàm không rõ ràng, nhưng Lục hoàng tử từng nói với hắn, công việc gấp, thời điểm Trịnh Phàm còn chưa rời Hẩu phủ, hắn đã phái người đem sự tình sắp xếp đưa đi kinh thành.
Trước mắt, Trịnh Phàm cảm giác hơi hồi hộp như học sinh chờ đợi giấy trúng tuyển đại học.
Tuy trong lòng đại khái rõ ràng, địa phương hắn được điều chuyển chính là Ngân Lãng quận.
Bởi Ngân Lãng quận chính chính quận Đại Yến gần phương nam nhất, cũng là chỗ giao nhau giữa ba nước Đại Yến, Càn Quốc và Tấn Quốc. Có thời điểm, chỗ này căng thẳng thường xuyên xảy ra xô sát.
Để trong lòng Trịnh Phàm có chút mong đợi chính là, sau khi hắn điều chuyển, có lẽ có thể thăng quan.
Rốt cuộc, Yến Quốc không thiếu giáo úy.
- Gần đây, Trấn Bắc quân điều động rất nhiều lần.
Trịnh Phàm cảm khái.
Cái này chính là nguyên nhân Trịnh Phàm muốn đóng gói sớm đi phương nam, toàn bộ Bắc Phong quận, không, xác thực nói toàn bộ ba quận phương bắc Yến Quốc, lúc này đều bị chiến tranh bao phủ.
- Điểm này, chủ thượng không cần lo lắng, triều đình cùng Trấn Bắc Hầu phủ, đại khái không đánh nhau được. những cử động này càng giống diễn kịch.
- Phản đoán của ngươi, ta tin.
- Chủ thượng quá khen rồi, nếu Lục hoàng tử tin tưởng phái chủ thượng đi phương nam, chuyện này hẳn rõ ràng, phương bắc không hề loạn. Đứng ở lập trường của hắn mà nói, nếu hắn thật sự muốn giúp đỡ chủ thượng ngài phát triển, phương bắc này mới chính là nơi Trấn Bắc quân và triều đình đánh nhau ác liệt nhất. Thời loạn lạc ra anh hào, thời loạn lạc, mới có cơ hội để hàng người dưới chót quật khởi.
- Ta biết, ta chỉ hiếu kỳ, nếu tất cả những thứ này đều là giả, Yến hoàng cùng Trấn Bắc Hầu đời này, một người ca hát một người múa, như vậy phải chăng quan hệ của họ rất tốt?
- Có thời điểm, một quốc gia xuất hiện hai kiêu hùng, đó là sự tình vô cùng bất hạnh.
Người mù Bắc nói.
- Nhưng cũng may Yến Quốc này không lớn, không chứa được hai kiêu hùng chân chính. Bởi bên ngoài Yến Quốc, còn có bầu trời bao la hơn.
Cương vực quốc thổ Yến Quốc nhỏ nhất phương đông, là nơi cằn cỗi nhất trong tứ đại quốc. Sở dĩ Yến Quốc may mắn, bởi Yến Hoàng và Trấn Bắc Hầu đời này, đều nhân vật kiêu hùng chân chính. Bọn họ có thể vì giấc mộng trong lòng, vì mình, vì quốc gia bá nghiệp, có thể hi sinh rất lớn. Nhà quá nhỏ, hai người không thể không để ý, không bằng đứng chung một chỗ, vì hậu thế tử tôn đánh ra một cơ nghiệp to lớn.
- Vậy ý ngươi, Yến Hoàng sẽ làm gì đối phó với những môn phiệt này?
- Trấn Bắc quân cũng đã khởi động, có người nói, Cấm quân Yến Quốc và quận binh Thiên Thành quận đã động, huy động nhiều binh mã như vậy, không thấy máu mới lạ.
- Cực đoan như vậy sao?
- Khó được một đời cùng ra hai vị kiêu hùng, bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, muộn nhất nửa năm sau đi, chờ loại đối kháng này tiếp tục lên cao, chờ tất cả mặt cờ được sắp xếp chứng thực. Môn phiệt địa phương Yến Quốc này, ít nhất sẽ bị nhổ một nửa, lần này Yến Quốc nhất định máu chảy thành sông. Yến Quốc không khác gì cái cây, bị chặt đứt nhiều cành, nhưng nó sẽ lớn lên tốt hơn, cường tráng hơn.
- Đây chính là sách lược ngươi nói với ta sao?
- Đúng, chủ thượng, chúng ta đi phương nam về sau, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khả năng đối đầu Càn Quốc lớn nhất, chỉ cần vị Lục hoàng tử kia không ngốc, nhất định sẽ đem chúng ta sắp xếp đến đối mặt Càn Quốc.
Tấn Quốc đang nội chiến, cho bọn họ áp lực chỉ tạo cơ hội giúp bọn họ bọn họ nhanh chóng giải quyết mâu thuẫn nội bộ, mà xét về đối ngoại, chỉ có Càn Quốc luôn dịu ngoan, Càn Quốc không đến gây sự chúng ta có thể đi tìm sự, nói chung trước khi kiếm quân công, cần phát triển thực lực bản thân trước.
Chờ thế lực phát triển tới trình độ nhất định về sau, Yến Quốc đại thanh tẩy phỏng chừng đã bắt đầu, sẽ đến thời điểm chúng ta chủ động thay Yến Hoàng thanh lý môn phiệt, kiếm công lao danh trạng. Tiếp theo chờ đại thanh tẩy Yến Quốc kết thúc, Yến Quốc thứ nhất sẽ nhanh chóng thông qua ngoại bộ cướp đoạt bù đắp tự thân thiếu hụt, thứ hai sẽ vì dời đi mâu thuẫn, thứ ba, Yến Hoàng và Trấn Bắc Hầu đời này, tuổi tác không nhỏ, Yến Quốc nhất định nhân cơ hội thanh lý bên trong kết thúc, cấp tốc thúc binh nam tiến.
Đến thời điểm đó, chúng ta có kinh nghiệm chinh chiến phương nam nhất định sẽ được trọng dụng…
- Chờ chút, người mù, ngươi thôi diễn cùng sắp xếp, ta tín phục, duy nhất có một điểm là, ngươi làm sao chắc chắc Yến Hoàng sẽ không dùng vũ lực tiêu trừ thay vì dùng phương thức dụ dỗ?
Người mù Bắc trả lời.
- Môn phiệt chỉ là bên ngoài, cái chính đó là tư liệu sản xuất đất đai khổng lồ, nông dân phụ thuộc vào bọn hắn, trên thực tế chỗ lợi hại nhất của bọn họ chính là khả năng lũng đoạn kinh tế, giáo dục và văn hóa địa phương. Nếu dùng chính sách dụ dỗ, hoặc dùng binh đao bức bách môn phiệt tạm thời nhượng bộ, thoạt nhìn như để Yến Quốc tránh khỏi tự thân thanh tẩy mang đến nguyên khí đại thương, nhưng về sau chỉ khiến con cháu Hoàng thất về sau đau đầu thêm mà thôi, đây là một hành vi ngu ngốc. Hơn nữa, theo Lục hoàng tử nói, nhị ca hắn là người đang hoàng, điều này cũng mang ý nghĩa, Yến Hoàng căn bản không dự định đem vấn đề này để hậu thế giải quyết, hắn một lần giải quyết triệt để, thị phi ưu khuyết điểm, hắn tự mình đi chống.
- Đáng tiếc, Đại Yến không có báo chí chính trị, nếu không phải cho ngươi làm chuyên mục, lượng tiêu thụ khẳng định rất cao.
Trịnh Phàm trêu chọc nói.
- Chủ thượng lại quá khen rồi, đại khái do ta mù mắt, thích cân nhắc mọi chuyện trong lòng.
- Ngươi thử nói xem, Yến Hoàng này có khí tượng Thiên Cổ Nhất Đế?
- Khó nói.
Người mù Bắc dừng một chút, nói.
Xuống lầu, Trịnh Phàm trở lại nhà trong Mai gia, bên trong nhà trong không có người không liên quan, thậm chí bởi chuẩn bị một chuyến đi phương nam, Người mù Bắc còn dừng hết chuyện làm ăn.
Trịnh Phàm tự mình rót một chén rượu vang, sau đó lại kẹp lấy hai khối băng đặt ở trong ly.
Trịnh Phàm và thủ hạ của hắn đang hưởng thụ, Người mù Bắc muốn bán những những thứ này đi để kiếm tiền phát triển, nhưng đã có Lục hoàng tử hậu thuẫn, phỏng chừng sau này không thiếu tiền tài, sở dĩ hắn lười làm ăn, thỉnh thoảng ném ra mất trò hiếm lạ đổi Lục hoàng tử lấy tiền là được.
Một ngụm rượu vang ướp lạnh vào bụng, cả người giật cả mình, não bộ một trận mê muội, cái cảm giác này, thực sự quá thoải mái.
Trang 63# 1