Chương 124: Binh Mã Chiêu Mộ Trở Về
Trịnh Phàm không vội vã trở về lâu, mà quẹo vào một phòng, đẩy cửa ra. Trong phòng rất âm u, vị trí chính giữa, có một lều nhỏ.
Trịnh Phàm xốc màn lên, nhìn Tứ Nương và Lương Trình đang xoay chung quanh Sa Thác Khuyết Thạch.
Ngày hôm trước từ Hổ Đầu thành tới Mai gia về sau, Trịnh Phàm thấy Sa Thác Khuyết Thạch, có điều hắn vẫn là hán tử lôi thôi, vẫn đứng nơi đó không nhúc nhích.
Nghe Tiết Tam nói, buổi tối hôm mưa, hắn và Người mù Bắc đang ngồi chơi, thấy Sa Thác Khuyết Thạch từ trên cao nhảy xuống.
Cũng không biết tại sao, mấy ngày hôm nay, mỗi lần tiến vào phòng này, thấy Sa Thác Khuyết Thạch, trong lòng Trịnh Phàm tự nhiên cảm thấy không an ổn.
Có lẽ, xét đến cùng, trong lòng Trịnh Phàm cũng rõ ràng, thất đại Ma Vương đi theo hắn, kỳ thực đều có tâm tư.
Cho đến nay, trên thế giới này, chỉ có gia hỏa Man tộc này thật sự hiệu trung với hắn. Không có giao dịch đặc thù gì, không có lợi ích, thuần túy là thấy ngươi hợp mắt.
Loại quan hệ này rất thuần túy, khiến người ta thoải mái.
Mấy ngày nay, Tứ Nương vẫn làm công tác tu bổ thân thể Sa Thác Khuyết Thạch, dựa theo Lương Trình giải thích, phương phức phục hồi tốt nhất chính là, để Sa Thác Khuyết Thạch đi giết người, đi uống máu, dựa vào sát khí cùng huyết thực tiến hành chữa trị cơ thể.
Nhưng trước mắt không có địa phương nào giết người, cũng không thể mang Sa Thác Khuyết Thạch đi hoang mạc tìm Man tộc giết người.
Chuyện này Trịnh Phàm không thể làm, cái này quá cầm thú rồi.
- Vẫn chưa thức tỉnh sao?
Trịnh Phàm hỏi Lương Trình.
Lương Trình lắc đầu một cái, nói:
- Hẳn khả năng phong ấn mình.
- Tại sao?
- Bởi vì hắn không biết đối mặt với sự thật thế nào.
Lương Trình cầm chiếc da mặt nói.
- Chủ thượng, có cần làm cho hắn một khuôn mặt mới hay không.
- Đừng thay đổi gì, cứ để như cũ đi.
- Vẫn dáng vẻ lôi thôi kia sao?
- Ừm.
- Được, chủ thượng.
Lúc này Lương Trình nói:
- Chủ thượng, kỳ thực để hắn tỉnh lại, cũng không phải không có biện pháp, chỉ có điều...
- Có điều gì?
- Có điều không cần thiết.
- Vậy đó rốt cuộc là phương pháp gì?
- Tỳ như, hiện tại thuộc hạ cầm đao, đâm chủ thượng ngươi mấy lần, hắn phỏng chừng sẽ thức tỉnh, sau đó...
Tứ Nương ở bên cạnh lườm một cái, nói:
- Sau đó đâm bạo ngươi?
Lương Trình không phản bác, gật đầu nói:
- Khả năng cao sẽ có kết quả này.
Trịnh Phàm khóe miệng không tự chủ được giật giật, nói:
- Chuyên tâm làm việc, đừng nghĩ linh tinh.
- Vâng, chủ thượng.
Chờ đến giờ ăn cơm, những người còn lại đều dừng làm việc, Trịnh Phàm lại bưng một ít cơm nước, cố ý bưng đến phòng Sa Thác Khuyết Thạch.
Đây là chuyện tối nào Trịnh Phàm cũng làm, dùng lời giải thích của Người mù Bắc, chủ thượng đang cố gắng duy trì tình cảm với bộ cương thi kia.
Tự nhiên đây là loại thuyết pháp khá vụ lợi, kỳ thực Trịnh Phàm chẳng qua cảm thấy, ăn chỗ Sa Thác Khuyết Thạch sẽ cảm thấy tự tại hơn mà thôi.
Trịnh Phàm ngồi xổm trên đất, cơm nước đặt ở trên bàn, trước mặt mình bày một chén rượu, Sa Thác Khuyết Thạch bên kia cũng bày một chén rượu.
Tự mình uống một chén, Trịnh Phàm không nói một câu, bởi vì lời muốn nói, đã nói mấy buổi tối trước rồi.
Ăn uống no đủ, cơ thể Trịnh Phàm hơi ngửa ra sau, vẫn nhìn Sa Thác Khuyết Thạch đứng nơi đó không nhúc nhích.
Thông qua công tác của Tứ Nương trong mấy ngày nay, Sa Thác Khuyết Thạch không còn âm u kinh sợ như mới tới đây nữa.
- Này, món ăn ta làm rất ngon, ngươi sớm tình lại một chút, ta có thể làm cho ngươi ăn. Đừng tự ti, làm cương thi cũng không sao cả, ngươi thấy đấy, Lương Trình tên kia cũng là cương thi, không phải mỗi ngày cũng nhảy nhót tưng bừng không khác gì người bình thường sao? Đừng tiếp tục đần độn mà đứng, sớm mở mắt ra, chúng ta cùng tán gẫu.
Trịnh Phàm lầm bầm lầu bầu nói xong mấy lời, mặc dù biết khả năng cao vô dụng, nhưng vẫn nói.
Người ta giúp ngươi đạp phá xe ngựa, ngươi ta giúp ngươi diễn kịch, người ta chết rồi biến thành cương thi không về nhà mà đi tìm ngươi. Người ta đối với ngươi không khác gì bạn chí cốt.
- Này, một mình ngươi ở phòng này có cô quạnh không?
Trịnh Phàm mở miệng hỏi.
Sa Thác Khuyết Thạch trầm mặc như cũ.
- Một người ngủ, nhất định sẽ cô quạnh đi, ta ngược lại thật muốn ngủ chung với ngươi, nhưng Tứ Nương là nữ nhân, buổi tối nàng sợ tối, ta phải ngủ cùng nàng. Như vậy đi, ta đem con trai của ta ở lại nơi này, các ngươi tự tán gẫu với nhau đi?
Nói hết, Trịnh Phàm đem tảng đá Ma Hoàn từ trong lòng ra ngoài, thả trên mặt đất. Sau đó, xoay người, đóng cửa rời đi.
Lúc đi xuống bậc thang, khóe miệng Trịnh Phàm không khỏi lộ ra ý cười:
- Nhóc con, đêm nay cho ngươi quẩy rối.
Trong phòng đen sì, hòn đá bị Trịnh Phàm để dưới đất bỗng nhiên run rẩy, lắc lắc.
Nguyên bản Sa Thác Khuyết Thạch vẫn đứng ở nơi đó, chừng mấy ngày đều không nhúc nhích quá một hồi, thân thể lại nhẹ nhàng lay động một cái.
Hòn đá lại hơi lung lay một chút, Sa Thác Khuyết Thạch cũng hơi lung lay một chút. Hòn đá rung động hai lần, Sa Thác Khuyết Thạch cũng rung động hai lần.
Trong giây lát, hòn đá bình tĩnh lại, Sa Thác Khuyết Thạch cũng bất động.
…
Một bên khác, Trịnh Phàm đang chuẩn bị trở về phòng rửa mặt nghỉ ngơi, đi được nửa đường, thấy một thân hình nho nhỏ chạy đến trước mặt hắn.
Ban đầu Trịnh Phàm cho đó là Tiết Tam, nhưng đến gần mới biết đó là thằng nhóc đại hiếu tử kia.
Thắng nhóc kia kích động vỗ vỗ lồng ngực nho nhỏ nói:
- Ta... Ta... Người của ta... Của ta... Người của ta... Đến... Đến rồi!
Thằng nhóc kia rất thông minh, học chữ rất nhanh, Trịnh Phàm nghe vậy, hơi híp mắt một tay nắm tiểu tử kia, chạy về phía thành lầu kia.
Trên thành, Tứ Nương, Lương Trình, người mù Bắc cùng với Đinh Hào bọn họ đã chờ đợi ở đó.
Lúc Trịnh Phàm tới, bọn họ rất tự giác nhường một con đường cho Trịnh Phàm.
Bên ngoài, dưới màn đêm, có thể nhìn thấy một đoàn người trong bóng đêm di chuyển, chờ đội ngũ này đến gần về sau, dựa vào ánh sáng đuốc trên thành, rốt cục nhìn rõ ràng người đến.
Đó là một đám dã nhân, quần áo bọn họ tàn tạ, nhưng ánh mắt của bọn họ đặc biệt sắc bén, này không giống như một đám người, càng giống một đám sói đói trên hoang mạc.
Thằng nhóc kia kích động không ngừng mà gầm rú bọn họ, đám người phía dưới lập tức phản ứng lại, nhiệt liệt hoan hô.
Hiển nhiên, bọn hắn rất tán thành vị thiếu tộc trưởng này. Hết cách rồi, đây chính là văn hóa trên hoang mạc đi.
Lúc này, đội ngũ phía dưới có một hán tử đi ra, hắn ngẩng đầu nhìn thành lầu, sau đó “Ầm” một tiếng, một đấm nện trên ngực mình, quát:
- Chủ thượng, ăn cơm tối chưa?
Sau đó, phía sau đại hắn, có một nam tử mặc lễ phục, khuôn mặt hắn trắng xám, nhưng kiểu tóc khá tinh tế, y phục trên người vẫn còn mới, tạo thành sự tương phản đối với đám người bên này.
Hắn vừa đi vừa giũa móng tay, mãi đến khi đến cửa thành, mới khôi phục tinh thần, ngẩng đầu liếc mắt lên trên lộ ra nụ cường tao nhà hàm súc, tay phải đặt trên ngực, hơi khom lưng hành lễ nói:
- Chủ thượng, thuộc hạ trung thành nhất của ngài trở về rồi.
Trang 63# 2