Chương 125: Giáo Dục Chính Trị Tư Tưởng
Tiếu Nhất Ba chỉ huy thủ hạ nấu nước, hơn 500 người rửa ráy, dùng lượng nước có thể nói đương khủng bố, tất cả mọi người bận bịu đến chân không chạm đất.
Cũng may, mấy ngày nay Tiết Tam bận bịu, phát huy thiên phú chủng tộc người lùn cùa mình, làm một cái máy công cấp nước lớn.
Tiếu Nhất Ba nhấc theo hai thùng nước nóng lên cây thang, đem nước nóng đổ vào trong lu lớn về sau, lại nhấc thùng rỗng đi xuống.
Mặc dù vậy, nói nước rửa ráy là nước nóng, trên thực tế vẫn rất lạnh, nhưng đám người rửa ráy là người Man tộc, khả năng chịu rét cực mạnh.
Năm mươi người hóa thành một nhóm, luân phiên đi vào rửa ráy, bên ngoài có gió lạnh gào thét.
Trong lòng Tiếu Nhất Ba đang buồn bực, hắn rõ ràng bàn thân không ứng cử viên chính trong đoán đội này, nói chính xác hắn chỉ là đầu lĩnh nhỏ tay sai.
Bằng không sự tình hơn 500 Man nhân được mời chào đến, hắn không thể không biết.
Lúc trước, nhìn từng xe từng xe quân giới lương thảo đưa vào Mai gia nhìn từng con từng con chiến mã đưa vào chuồng ngựa, hắn còn mơ bản thân có một ngày sẽ mặc giáp trụ tinh xảo cưỡi chiến mã đi kiến công lập nghiệp.
Nhưng, bọn họ hình như không muốn dẫn theo hắn. Tiếu Nhất Ba không nghĩ bọn họ không tín nhiệm mình, mặc dù hắn đã vì mạng sống tự tay giết cha đẻ. Nhưng Tiếu Nhất Ba cảm thấy, đám người kia, thật không thèm để ý cái này, bọn họ không mang theo hắn, không phải đề phòng hắn, mà thuần túy… Hắn không lọt mắt. Thế nhưng có cơ hội, cần phải tự mình tranh thủ. Nghĩ vậy, Tiếu Nhất Ba cầm hai thùng rỗng giao cho thủ hạ, tự mình đi đến nhà trong, hướng về phía thành lầu kia.
Trên nền đất trống trải nhà trong, Tứ Nương mang theo người hầu nấu cơm, bảy tám đầu bếp được huy động nấu, đủ loại hương vị tràn ngập nơi đây.
Tiếu Nhất Ba ở trên đường nhìn thấy Tiết Tam đang cõng một cái sọt, thân thể nho nhỏ khiêng chiếc sọt thật lớn.
- Tam gia, để ta giúp ngươi.
- Được, ngươi đến giúp.
Tiết Tam đem cái sọt giao cho Tiếu Nhất Ba.
Tiếu Nhất Ba nhận được sọt, lúc này đã ngửi thấy mùi thơm, trong sọt không che vải có thể nhìn thấy những khối vuông màu trắng bên trong.
- Đây là…
- Đây là xà phòng! Tuy người giàu bình thường cũng có thể mua được, nhưng số lượng nhiều thế này cho đám người kia, thật là..
- Đi thôi.
Tiết Tam thúc dục.
- Ừm.
Tiếu Nhất Ba cõng lấy cái sọt theo Tiết Tam trở về nhà tắm.
- Ngươi hiểu người Man nói gì không?
Tiết Tam hỏi.
- Biết một chút.
Xa bang vẫn vận chuyển hàng hóa phụ cần Hổ Đầu thành, bên trong tự nhiên có không ít đội buôn Man tộc, cho nên Tiếu Nhất Ba biết một ít tiếng Man.
- Hừm, vậy thì tốt.
Nói xong, Tiết Tam đưa tay nắm xà phòng, trực tiếp quăng vào phòng tắm.
- Nói với bọn họ, năm người một khối xà phòng, tự dùng.
Tiếu Nhất Ba gật gù, chiếu ý của Tiết Tam dùng tiếng Man hô mấy lần, sau đó cùng Tiết Tam đồng thời đem xà phòng ném vào trong.
Vừa ném, trong lòng Tiết Tam đang chảy máu, nhiều xà phòng quý bị chà đạp như vậy…
- Được rồi, còn lại để nhóm người sau tự đến lấy.
Tiết Tam vỗ vỗ tay, xong việc rồi.
Binh của chủ thượng không nói sung sướng như kỵ sĩ Thánh điện, ít nhất phải khô mát thoải mái đi. Hi vọng chờ chủ thượng xuống bắt tay với họ, không bị mùi họ dọa đi.
- Tam, Tam gia…
Tiết Tam dừng bước, có chút ngạc nhiên quay đầu lại hỏi:
- Có chuyện gì?
- Các ngươi... Các ngươi chuẩn bị đi?
- Chúng ta đi rồi, đối với ngươi không phải tốt sao?
Tiếu Nhất Ba nghe vậy, lúc này quỳ gối trước mặt Tiết Tam, trầm giọng nói:
- Tam gia, để ta đi theo các ngươi đi, ta muốn theo các ngươi lang bạt.
- Yo, làm sao còn ỷ lại chúng ta rồi?
- Tam gia, ta có thể làm trâu làm ngựa cho ngài, có thể coi ngài như cha mẹ ruột của ta…
- Đừng đừng đừng! Đừng đừng đừng!
Tiết Tam lập tức xua tay, làm cha ngươi quá nguy hiểm, dù Tam gia ta mạng lớn, cũng không lấy mạng mình chơi đùa.
- Như vậy đi, ngươi muốn theo cũng được, Hồng Ba Tử bên kia cũng đi theo, ngươi chọn khoảng hai mươi, ba mươi người tên thủ hạ trung thành đi theo là được. Có điều nhớ kỹ, sau này đi theo chúng ta, sống chết có số.
- Tiểu nhân đã rõ.
…
Ở bên ngoài, đã có một đám Man nhân tắm xong, quần áo đã chuẩn bị kỹ càng rồi.
Từng người từng người nhìn nồi lớn, mà chảy nước miếng, Trịnh Phàm ngồi ở trên tường thành, nhìn tình cảnh phía dưới.
Người mù Bắc bên người Trịnh Phàm, mở miệng nói:
- Chủ thượng, kích động không?
- Hơi hơi.
Trịnh Phàm ăn ngay nói thật.
Trước mắt hắn chính là binh, là binh sĩ của hắn!
Loại cảm giác hưng phấn này thật khó để hình dung.
- Chủ thượng, chuyện luyện binh, giao cho Lương Trình đi làm, hắn giỏi việc này, Đinh Hào cũng rèn luyện qua binh, có điều tạm thời cho hắn trợ thủ.
- Hừm tốt.
Trịnh Phàm không hiểu luyện binh, nếu để Trịnh Phàm luyện binh, khả năng cao bản thân hắn sẽ đem lũ người này học đi nghiêm, đội hình đội ngũ như quân đội hiện đại rồi.
Trịnh Phàm không biết phương pháp rèn binh này có thể dùng được không, bởi hắn chỉ biết mỗi cái này.
- Truyền thống Yến Quốc, lúc tướng lĩnh điều nhiệm cần dẫn tư binh của mình, binh ngạch của chủ thượng là ba trăm, nhưng có Lục hoàng tử chống đỡ, thứ hai có Hứa Văn Tổ, mang năm, sáu trăm người đi đi nhậm chức, hẳn không có vấn đề gì. Hiện tại dựa đám người kia, làm sao mở rộng đội ngũ là được.
Nói xong, Người mù Bắc phát huy khả năng của mình, hai tay chống ra, dùng ngữ khí cực kỳ kích động nói với Trịnh Phàm:
- Chủ thượng, thử nghĩ một hồi, vào giờ phút này, ở trước mặt ngươi, không phải năm trăm Man tử, mà mười vạn Thiết kỵ giáp trụ tinh xảo. Bọn họ quỳ sát ở trước mặt ngươi, chỉnh tề núi hô vạn tuế! Đây là một cảm giác sục sôi!
Trịnh Phàm nhắm mắt lại, bắt đầu tưởng tượng, sau đó chân có chút mềm nhũn.
Không được, không được, loại dao động này khiến hắn dao động đến què mất.
Vũ khí, chiến mã những thứ đồ này, ngày mai mới phân phát.
Dần dần có một đám Man tử đi ra, trên bãi đã có hơn trăm người, trên mặt đất hơi ẩm, đều là nước miếng của bọn hắn rớt xuống.
- Lúc nào ăn cơm?
Trịnh Phàm hỏi.
Đám gia hỏa này, rõ ràng đói bụng tàn nhẫn, hơn nữa cơm nước rõ ràng đã sớm làm xong rồi.
- Chờ một chút.
Người mù Bắc nói.
- Chờ cái gì?
Trịnh Phàm nói.
- Chờ khai giảng bài học thứ nhất. Rốt cuộc đã có người không nhịn được!
Trong đội ngũ, hai cái Man tử liếc mắt nhìn nhau, cẩn thận từng li từng tí một tiến đến bên cạnh nồi bánh bao, đưa tay lấy.
- Vù!
Một ánh đao lóe qua, một Man tử trơ mắt nhìn bánh bao rơi xuống đất, mà theo bánh bao rơi xuống chính là cánh tay trái của hắn, không chờ hắn kêu thảm thiết, vết đao đã trực tiếp đâm vào ngực hắn.
Một Man tử khác cầm bánh bao sửng sốt một chút, lại ở một khắc tiếp theo, một cái tay nắm lấy cổ hắn, ném hắn ra ngoài.
Lương Trình từ trong đội ngũ Man tử đi ra, một tay còn đang cầm đao chảy máu tươi.
- Lương Trình đang nói cái gì?
Trịnh Phàm hỏi Người mù Bắc bên cạnh.
Lần này Lương Trình đi hoang mạc, học được tiếng Man, lúc này hắn đang dùng tiếng Man nói với những Man tử này.
- Kỳ thực, hẳn chủ thượng đã đoán được, đây là giết gà dọa khỉ, lập nên quy củ.
Trang 64# 1