Chương 126: Tiệc Tối
Trịnh Phàm hơi khóc dở cười, trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn ngược lại không bị màn máu tanh kia làm kinh hãi, chẳng qua cảm thấy phương thức chấp pháp này của Lương Trình và Người mù Bắc vẫn hơi khó chịu, nhưng Trịnh Phàm rõ ràng, làm như vậy hoàn toàn đúng.
Lục hoàng tử từng nói: Di địch, cầm thú vậy, sợ uy mà không hoài đức.
Bản thân hắn muốn bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, trực tiếp dùng phương thức vũ lực để bọn họ sợ sệt mình, sợ đến tận xương tủy.
Bằng không lấy thiên tính Man tộc, vạn nhất mang theo bọn hắn đi phương nam, chúng bắt đầu phát tai họa, Trịnh Phàm hắn còn phải gánh trách nhiệm cho bọn họ, tội gì bây giờ không xử lý trước?
Lương Trình đang giáo huấn, đột nhiên nghiêng đầu chỉ tay qua chỗ khác, chỉ về phía Trịnh Phàm đang đứng trên tường thành.
- Bạch!
Hết thảy tập thể Man tử ngẩng đầu, nhìn về phía Trịnh Phàm, Trịnh Phàm cảm thấy hơi choáng váng, trong lòng đại khái đoán ra Lương Trình đang nói Trịnh Phàm hắn mới là chủ nhân chân chính.
Hít sâu một hơi, Trịnh Phàm mạnh mẽ trấn định, hai thả phía sau, lập tức chỉ về phía người Man tử bị giết chết.
Mà lúc này, Người mù Bắc đứng bên cạnh Trịnh Phàm, chậm rãi lại cặp mắt khép hờ có như không, nói:
- A a a a a a!!!!!
Tên Man tử kia hai tay ôm đầu, phát ra cực kỳ tiếng kêu thảm thiết đau đớn, thất khiếu chảy máu.
Đám người Man tử phía dưới nhất thời sửng sốt không gì sánh được, chậm rãi chậm rãi, lúc tên Man tử kia bị lực lượng tinh thần điên cuồng dằn vặt, từng người từng người Man tộc bắt đầu quỳ sát xuống đất, bọn họ bắt đầu hai tay giơ lên, lại để dưới đất, lấy đầu dập đất, hô to.
Rốt cuộc, tên Man tử kia lấy phương thức tra tấn tinh thân khủng khiếp đến chết.
Người mù Bắc lại mở con mắt có như không kia ra, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
- Bọn họ đang hô cái gì?
Trịnh Phàm hỏi.
Người mù Bắc khóe miệng lộ ra nụ cười, chậm rãi phun hai chữ.
- Ma Vương.
Một luồng khí huyết, bắt đầu hướng về đại não Trịnh Phàm, loại cảm giác này không khác gì lần đầu tiên chơi ma túy đá.
Nói chung, trong đầu hắn cảm giác choáng vàng mãnh liệt, Trịnh Phàm khắc chế âm thanh run rẩy của mình, khẽ gật đầu nói:
- Ta thích danh xưng này!
Người mù Bắc lui về sau một bước nói:
- Chúng ta cũng rất thích.
Đúng lúc này, Tiết Tam đến, trong tay hắn còn kéo một tên Man tử bị đâm liên tọi.
Tên Man tử này còn có một hơi thở, theo vết kéo tạo thành dấu vết máu lớn.
- Cương thi, cho lão tử phiên dịch, con hàng này dám xâm phạm nữ quyến trong nhà ta, khà khà, đã bị ta bắt được.
Trịnh Phàm nghe vậy, nhìn về phía người mù, hỏi:
- Cái này cũng trong kịch bản?
Người mù Bắc lắc đầu nói:
- Cái này không có trong kịch bản?
- Đây là thật rồi?
- Hẳn vậy.
Lần này không cảm giác tội lỗi chút nào, Trịnh Phàm thẳng thắn lưu loát nói:
- Nên giết.
Kể từ hôm nay, ăn của lão tử, dùng của lão tử, còn muốn đụng chạm nữ nhân của lão tử, chết đi!
Lương Trình bắt đầu cho hơn 500 tên Man tử biết, tên Man tử bị Tiết Tam phạm tội gì, lũ người Man tộc kia đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn vị Huynh đệ kia.
Phương thức tử vong của người kia quá mức kinh sợ cùng không thể tưởng tượng nổi, cho bọn họ chấn động, quá lớn quá lớn rồi.
Sau đó một màn, không thích hợp cho trẻ em dưới 18 tuổi, Tiết Tam giải thích nên tu dưỡng bàn thân thế nào, vừa hay hắn lấy ngay đại não gia hỏa không khống chế được mình, đúc thành một cái bát.
Hơn nữa, từng bước, từng bước, tốc độ cực nhanh, trước mặt tất cả mọi người chế tạo thành một tác phẩm nghệ thuật.
Trịnh Phàm đang đứng bên trên, thấy cảnh tượng này, kém chút phun tất cả những thứ ăn tối nay.
Cũng may, Trịnh Ma Vương nhịn xuống, giữ hình tượng, hình tượng, hình tượng…
Ngược lại lũ người Man bị dọa, bị dọa đến khóc rống hoặc nôn mửa. Bọn họ không sợ giết người, thậm chí cũng không sợ bị giết, nhưng phương thức giết người làm nghệ thuật này, thực sự khiến bọn hắn sợ hãi đến tận xương tủy đi!
Nguyên bản, bọn họ tưởng mình đến Thiên đường, tìm được hi vọng. Nhưng bọn họ lại chợt phát hiện, kỳ thực nhóm người mình rơi vào một tòa Ma quật.
Cơm tối bắt đầu rồi, một màn vô tình xuất hiện, mỗi Man tử đứng xếp hàng, trước cầm bánh bao, chấm máu tươi ăn.
Sau đó, từng người đi về phía Tiết Tam, dùng xương sọ làm thành bát, múc một chén canh uống vào.
Nguyên bản hẳn đến tiệc tối huyên náo, hiện tại tiến hành lễ tang, chờ cơm tối xong xuôi, tiểu lang tử bên trong Man tử đi ra, cung kính quỳ xuống chân Trịnh Phàm. Sau đó đám người Man tử cũng đồng loạt quỳ xuống.
Bọn họ bắt đầu lặp lại từ Ma Vương trong tiếng Man.
Lần này, bọn họ đặc biệt chỉnh tề, lần này, bọn họ cũng đặc biệt thần phục.
Theo tiếng Ma Vương kêu gào, Tiết Tam cũng quỳ xuống, Tứ Nương cũng quỳ xuống, Lương Trình, A Minh cùng Phiền Lực cũng đều quỳ xuống.
Người mù Bắc bên người Trịnh Phàm, cũng lùi về sau hai bước, đơn gối quỳ xuống.
Toàn trường chỉ có một mình Trịnh Phàm đứng.
Trịnh Phàm hơi nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác này. Nói thật có vài thứ thật nghiện, một khi trải nghiệm một lần về sau, sẽ có thể không quay về, không thể cai được nữa.
Chung quy hắn đi lên con đường này, đồng thời đám thủ hạ Ma Vương kia cũng muốn hắn đi con đường này. Nhưng đây không phải con đường hắn muốn hay sao?
Quyền sinh quyền sát trong tay, Ma Lâm Thiên Hạ!
Lúc này Người mù Bắc nhẹ giọng nói:
- Chủ thượng, lúc này ngài nói cái gì đi.
Trịnh Phàm nhẹ nhàng "Hả?" một tiếng.
- Ví dụ như, ngày sau để Càn Quốc, Tấn Quốc, Sở Quốc, nghe tiếng đã sợ mất mật, hoặc đêm nay ta chính thức thành lập đại quân.
- Cái gì quân?
- Thuộc hạ còn chưa nghĩ ra.
Người mù Bắc rất thành thật.
- Hắn cảm thấy, đúng lúc này nếu trên kịch truyền hình hoặc tiểu thuyết, hẳn phải có một lời bộc bạch mới thích hợp.
- Cá nhân ta không thích dập khuôn.
- Chủ thượng an minh.
- Đám gia hỏa này, đều tuyển từ Hình Đồ bộ lạc ra chứ?
- Xem như tinh anh trong tinh anh Man tộc rồi.
Người mù Bắc hồi đáp.
- Ta thật hiếu kỳ, người Càn Quốc vẫn luôn xem thường người Yến Quốc, lúc đối đấu với bại tướng dưới tay Yến Quốc, sẽ có phản ứng thế nào?
Người mù Bắc cũng mỉm cười nói:
- Chủ thượng, chúng ta cũng rất chờ mong đấy.
…
Bởi một màn tối nay quá mức buồn nôn, dẫn đến đêm nay Trịnh Phàm không hứng thú đi luyện tập may vá với Tứ Nương.
Sáng sớm hôm say, sau khi Trịnh Phàm tỉnh lại rửa mặt, đã nghe thấy tiếng thao luyện.
Hiển nhiên, Lương Trình bắt đầu tiến hành huấn luyện đám Man tử này.
Lúc này, Người mù Bắc Bắc cầm trong tay một phong thư đi tới nói:
- Chủ thượng, đây là tin Hứa Văn Tổ giao cho ngài.
- Đọc.
Tứ Nương tiếp nhận khăn tay từ Tứ Nương bắt đầu lau mặt.
- Trịnh Phàm thân đệ, mấy ngày không gặp, như cách tam thu...
- Đọc phần trọng điểm.
Người mù Bắc gật đầu một cái nói:
- Phần trọng điểm nhất chính là, chủ thượng ngài đã được điều nhiệm khỏi Hổ Đầu thành rồi.
- Ồ? Đi đâu?
- Đi Thúy Liễu bảo Ngân Lãng quận.
Trang 64# 2