Chương 128: Nam Vọng Vương Sư Hựu Nhất Niên
Lịch sử chiến tranh Man tộc và Yến nhân lâu dài, có điều trong gần trăm năm này, bởi Trấn Bắc Hầu phủ khiến Man tộc bị áp chế, Man tộc đã không còn không còn ngày tháng huy hoàng hơi một tí giết vào phúc địa Yến Quốc và Kinh đô nữa.
Hơn nữa nông dân nơi này không lạ gì người Man, bởi một phần ngày thường bọn họ nhìn thấy không ít đội buôn Man tộc, mà trong Yến Quốc thường thường nhìn thấy nô lệ Man tộc.
Ngược lại người Man mặc quần áo đặc chế cho Yến Quốc quân, xác thực lần đầu gặp.
Lúc Trịnh Phàm mang theo bọn họ từ bắc đến nam đi nhậm chức, cũng gây nên một ít phong ba, loại sự tình sắp xếp Man tộc trong quân ngũ ở Yến Quốc cũng không hiếm thấy, chỗ Trấn Bắc Hầu phủ còn nuôi tứ đại quy nghĩa bộ lạc đây, nha, hiện tại còn ba thôi.
Lại thêm trong trăm năm nay, Yến nhân có quân lực vô song tạo nên lòng dân tộc mãnh liệt, không càm thấy người Man làm lính có gì không tốt, càng không thèm sợ hãi.
Khuya ngày hôm trước, Trịnh Phàm cùng người mù Bắc uống rượu, còn trêu chọc trời biết lúc nào Đại Yến sinh ra một tên gian hùng.
Sau đó, Người mù Bắc dùng cặp mắt trắng dã của mình nhìn Trịnh Phàm, bình phẩm, Đại Yến có xuất hiện tên gian hùng nào hắn không biết, hắn biết Đại Yến đã có ngươi rồi…
- Tránh ra!
Vì để đội ngũ có thể tiến lên, Trịnh Phàm không thể không để thủ hạ Man binh đi mở đường.
Rốt cuộc mất hai tiếng đồng hồ, Trịnh Phàm suất lĩnh bộ đội của mình, đi đến chỗ nhậm chức.
Sau đó, Trịnh Phàm cảm giác mình mù rồi, Bảo không phải thành, điểm này, Trịnh Phàm rõ ràng, kỳ thực nó càng giống loại ổ Bắc Phong quận, có điều nó được triều đỉnh kiểm soát nhiều hơn.
Hiện tại, tòa bảo kia, tường ngoài đã sớm sụp xuống không biết bao nhiêu năm, trên tường đã mọc đầy rêu xanh, chờ đến gần, Trịnh Phàm thậm chí còn nhìn thấy con gà hoang từ bên trong chạy ra.
- Ục ục ục, ục ục ục...
Nó vênh váo ngút trời cất bước trước mặt Trịnh Phàm và Man binh dưới trướng, như biểu thị công khai chủ quyền!
Lần này, ngay cả Người mù Bắc cũng cạn lời rồi, nhọc nhằn khổ sở, đi từ bắc xuống nam, ai nghĩ lại kế thừa một cái ổ gà.
Phiền Lực ngược lại cười ha hả nói:
- Sau đó có thể mỗi ngày ăn trứng gà rồi.
Lúc này, bên trong sân nuôi gà có một lão già đi ra, trên người lão giả mặc một bộ giáp da cũ nát, cầm trong tay một cái bình gốm, vừa vung gà ăn vừa hướng về nơi này.
Lúc lão già kia nhìn thấy đám người Trịnh Phàm, đầu tiên lão già kia hơi sừng sốt một chút, lập tức lấy lại bình tĩnh, cầm bình gốm, chỉ Tiết Tam quát lớn nói:
- Ngươi tới từ phương nào?
Hắc, không nói lão nhi đầu này lớn tuổi, nhưng nhìn chăm chú, hình như có chút khí thế "Lão binh bất tử".
Trịnh Phàm thở ra một hơi, tiến lên hai bước, lấy ra lệnh bài chứng minh thân phận, nói:
- Phòng giữ Thúy Liễu bảo Đại Yến, Trịnh Phàm!
Trước tiên ông lão nhìn lệnh bài một chút, xác nhận không sai sót về sau, lại lùi về sau mấy bước, đối với Trịnh Phàm quỳ xuống:
- Ty chức tham kiến đại nhân!
- Ngươi là người phương nào?
- Thuộc hạ là Thiết Tam Trụ.
Trịnh Phàm thu hồi lệnh bài của chính mình, chỉ chỉ Thúy Liễu bảo phía trước hỏi:
- Thúy Liễu bảo này, làm sao biến thành thế này?
- Đại nhân, Thúy Liễu bảo sớm hoang phế mấy chục năm.
…
Trời đêm hơi lạnh, trong không khí tràn ngập mùi phân gà chua chua.
Trịnh Phàm vốn muốn chế tạo một bể tắm nước nóng bên trong Thúy Liễu bảo cho yên tĩnh, kết quả vừa tắm vừa nhìn gà.
Nhóm Man binh dựng lều, Lương Trình và Phiền Lực đem cỗ quan tài nhấc vào bên trong, thả xuống.
Dọc theo đường đi, gặp không ít cửa ải, bị dò hỏi không ít lần, nói đi điều nhiệm mang theo quan tài làm gì?
Trịnh Phàm trả lời:
- Chuẩn bị da ngựa bọc thây vì nước quên mình.
Cái này khiến không ít thủ thành cảm động rớt nước mắt, thậm chí không ít sĩ quan cao cấp chủ động mời Trịnh Phàm uống rượu kết nghĩa anh em.
Kỳ thực, trong quan tài chính là Sa Thác Khuyết Thạch.
Đinh Hào cùng Tiếu Nhất Ba cùng với Hồng Ba Tử bọn họ phụ trách phía sau hộ tống tiểu nương tử cùng một ít tiền hàng lại đây, không đi cùng đội.
Trong nồi sắt luộc hai con gà, Tứ Nương còn đang ngồi bên cạnh rán bánh ngô.
- Đại nhân, ngài làm như vậy không phải đánh vào mặt tiểu nhân sao, đại nhân tới phụ trách, tiểu nhân mời ngài ăn hai con gà sao được?
Lão già kia hướng về nơi này hét lên, Trịnh Phàm không đón lão già, dùng ngữ khi không thể nghi ngờ, chỉ đối diện nói:
- Ngồi!
Lão đầu do dự một chút, không dám nói nhiều, ngoan ngoãn ngồi đối diện Trịnh Phàm.
- Thúy Liễu bảo này, hoang phế bao lâu rồi?
- Bẩm đại nhân, gần ba mươi năm đi.
- Tại sao hoang phế? Biên phòng Đại Yến, là trò đùa sao? Nếu không nhìn thấy Bắc Phong quận, Trịnh Phàm còn tưởng rằng Vương triều Đại Yến này hoang phế rồi.
- Bẩm đại nhân, cấp trên đã xóa bỏ nơi này, quân sĩ nơi này đã sớm giải ngũ, ty chức bởi chưa lập gia đình, hơn nữa có cảm tình với nơi này, nên vẫn ở lại.
- Biên phòng buông thả như vậy, quan trên biết không?
- Biết, khẳng định biết, mấy thành bảo khác tương tự Thúy Liễu bảo, sớm không còn người nào. Nguyên bản nơi này còn tốt, nhưng nơi khác sớm bị dân địa phương lấy gạch đi làm chuồng lợn rồi.
Trịnh Phàm không khỏi hỏi:
- Không sợ người Càn Quốc dẫn quân đánh?
Thiết Tam Trụ nghe được câu này của Trịnh Phàm, nước mắt thấm đẫm viền mắt, như động vào nỗi đau, nức nở nói:
- Đại nhân, ty chức mười bảy tuổi tòng quân, vì tòng quân, còn nói với người yêu, chờ ta một ngày nào đó lập xuống chiến công, quang tông diệu tổ!
- Ai biết! Ai biết! Ai biết!
Thiết Tam Trụ giậm chân một cái, đưa tay chỉ về phía nam, cắn răng nghiến lợi nói:
- Ty chức chờ tại đây từ năm mười bảy tuổi, đợi mẹ kiếp hơn bốn mươi năm, trời biết người Càn Quốc lại không chịu đến! Đời này của ta bị Càn Quốc kia phá hủy!!
Người mù Bắc ngồi bên cạnh ăn quýt, nhỏ giọng trêu đùa nói:
- Nam vọng vương sư hựu nhất niên, Vương sư còn thừa mấy cái liền.
Nam Vọng thành so với Đồ Mãn thành lớn hơn nhiều, thương lữ không dứt, nhân khẩu đông đúc, công thương nghiệp cực kỳ phát đạt.
Điều này không khó giải thích tại sao hệ thống bảo, trại lại buông thả như vậy, Ngân Lãng quận nào còn dáng dấp của vùng biên cương tổ quốc.
Trịnh Phàm đem cửa sổ đóng lại, không còn phóng tầm mắt tới đường phố huyên náo.
Mới nhậm chức mới, trừ bò lão binh Thiết Tam Trụ kia, không ai châm lửa cho Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm không dự định làm cô thần Đại Yến, hiện tại hắn không có hứng thú này, sở dĩ lần này hắn mang đi còn có hai hòm bạc.
Tổng binh Nam Vọng thành Tiêu Đại Hải chính là đối tượng thiết lập quan hệ lần này của Trịnh Phàm.
Trang 65# 2