Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 129: Tả Kế Thiên

Chương 129: Tả Kế Thiên



Nếu mang đồ hối lộ đến, không thể khua chiêng gióng trống được, Trịnh Phàm khoát chỉ mang theo Phiền Lực cùng A Minh, tổng cộng ba người, trước tiên dàn xếp, tìm một khách sạn tại Nam Vọng thành, chuẩn bị đi thiết lập quan hệ.
- Kẹt kẹt…
Cửa khách sạn bị đẩy ra, Phiền Lực cầm trong tay không ít đồ ăn đi vào, vui cười hớn hở nói:
- Chủ thượng, Bắc Hầu bánh, bánh bao Lý gia…
Nhất mạch Trấn Bắc Hầu tuy đã trú trấn phương bắc trăm năm, nhưng nó ở Ngân Lãng quận có danh vọng cực cao, rốt cuộc quê quán của Lý gia vẫn là Ngân Lãng quận.
Bởi vậy, không ít đồ ăn vặt trong Ngân Lãng quận đều liên quan đến Trấn Bắc Hầu.
Trịnh Phàm tiếp nhận hai cái bánh bao từ tay Phiền Lực, vừa ăn vừa nói:
- Chờ lúc xế chiều, chúng ta liền đi.
Thúy Liễu bảo bên kia còn có một đống chuyện cần xử lý đây, cũng không thể để mọi người ngồi chơi, đây rốt cuộc là đến thăng quan phát tài hay đi chạy nạn hử?
A Minh không ăn, vần kiên nhẫn giũa móng, nghe xong Trịnh Phàm, gật đầu.
- Ngươi không ăn?
Trịnh Phàm nhớ trước đây đều ăn máu huyết, hiện tại làm sao cảm giác không dính bụi phàm trần.
A Minh cười nói:
- Hừm, đa tạ chủ thượng quan tâm, ta ăn no một trận có thể nhịn nhiều ngày.
Nói xong, A Minh theo bản năng liếm liếm khóe miệng.
- Đừng rượu chè ăn uống quá độ, tận lực kiềm chế.
- Đúng.
A Minh gật đầu đáp lại, tiếp theo lại giũa móng tay.
- Ta có thể thay quần áo hay không nhỉ.
Bắc Phong quận bởi vì hồ tạp tụ tập, ngươi thích mặc thế nào thì mặc, nhưng Ngân Lãng quận quận nơi này đã có chút "Dân phong thuần phác" rồi.
- Để ta tìm xem.
A Minh đứng đậy, đến chỗ bọc quần áo, tìm ra một kiện trường sam màu trắng, đưa cho Trịnh Phàm.
Đại Yến thích màu đen, nhưng Ngân Lãng quận bởi gần Càn Quốc, khó tránh khỏi nhiễm phải một chút "Văn phong", người đọc sách hay con cái thế gia Đại Yến bên này, cũng thích mặc trường sam hoặc trường bào trắng nõn.
Quần áo đều do Tứ Nương chuẩn bị cho Trịnh Phàm, bởi theo kế hoạch nhiều nhất ở Nam Vọng thành hai ngày, chuẩn bị quan hệ tốt rồi trở về, cho nên không mang theo nhiêu quần áo.
Đổi quần áo về sau, Trịnh Phàm mở hai tay ra, tự mình thưởng thức một hồi.
Phiền Lực vừa mới cầm một miếng bánh bao Trấn Bắc đưa vào trong miệng, Phiền Lực nhìn Trịnh Phàm nở nụ cười ngây ngô.
- A Lực, như thế nào, giống văn sĩ hay không?
Phiền Lực dùng sức gật gù, nói:
- Giống đưa tang.
Trịnh Phàm: “…”

- Phát tang thật?
Cửa phủ tổng binh Nam Vọng thành, treo đầy đèn lồng trắng, nam đinh đứng trước cửa đều mặc đồ trắng, khách nhân đến đây không ngừng phúng viếng.
Trịnh Phàm đứng phía trước, A Minh đứng bên người Trịnh Phàm, Phiền Lực gánh hai hòm bạc đằng sau.
- A Minh.
- Dạ.
- Ngươi đi hỏi thương hộ phụ cận một chút, người nào chết trong phủ tổng binh.
- Vâng, chủ thượng.
Giây lát, A Minh trở về, rất bình tĩnh nói:
- Chủ thượng, là Tiêu Đại Hải chết rồi, mới chết tối qua.
Xác nhận tin tức này sau, Trịnh Phàm hơi dở khóc dở cười, do dự một chút, Trịnh Phàm vẫn cảm thấy nếu đã đến rồi, vậy thì phải tới tế bái một chút.
- A Minh, trên người ngươi có bạc sao?
Trịnh Phàm hỏi.
- Ta không mang theo tiền.
Trịnh Phàm vừa nhìn về phía Phiền Lực, nói:
- A Lực, ngươi đem bạc dư cho ta.
A Lực đem hai cái rương thả ở trên mặt đất, chuẩn bị mở rương.
- Đừng đừng đừng, đừng mở rương.
Phiền Lực hơi nghi hoặc một chút gãi đầu một cái, bạc này không phải nói để đưa cho Tổng binh đại nhân sao.
- Khi hắn còn sống, đưa hai hòm không thành vấn đề, nhưng hắn đã chết rồi…
Một bên A Minh nói tiếp:
- Mất giá rồi.
- Đúng, mất giá rồi.
Phiền Lực gật gù, nói:
- Đúng rồi, trên thị trường giá gà chết vẫn rẻ hơn gà sống.
Trịnh Phàm đưa tay từ trên người Phiền Lực lấy ra một ít bạc vụn, những thứ này là tiền thừa lúc trước Phiền Lực mua đồ ăn lưu lại.
Trong tay ánh chừng một chút, cảm thụ một hồi phân lượng.
- Được rồi, A Lực, ngươi đem bạc nhấc về khách sạn đi, A Minh, ngươi cùng ta đi vào phúng viếng.
Phiền Lực gật gù, rất nghe lời một lần nữa xách hai hòm bạc về khách sạn.
Trịnh Phàm cùng A Minh đi vào đại môn Tổng binh phủ.
Ngoài cửa có gia đinh dẫn đường, tiến vào nội môn về sau, có một cái bàn dài, có năm sáu văn lại.
Trịnh Phàm đi lên trước, cầm trong tay ngân lượng chuyển tới.
Người phụ đăng kí nhìn chút bạc vụn này, sửng sốt một chút, Tổng binh đại nhân mất, toàn bộ người máu mặt Nam Vọng thành đều đến phúng viếng, nhưng hôm nay người đưa bạc vụn tới, hôm này hắn gặp lần đầu.
Người tổng binh xác thực nhanh nhẹn, làm việc chắc chắn, trước tiên lấy ra cái cân nhỏ, cân bạc vụn, sau đó đưa Ân tình sách đưa Trịnh Phàm, đồng thời đưa bút, ra hiệu Trịnh Phàm lưu lại tên mình.
Trịnh Phàm ký tên mình, sau đó trả lại người phụ trách.
Tên phụ trách kia cúi mặt nhìn, chép miệng một hồi, hắn chưa nghe nói nói Nam Vọng thành có quý nhân quan to họ Trịnh, đương nhiên quan to sẽ dùng bạc vụn, nhưng hắn vẫn nhắc nhở:
- Làm phiền đại nhân lưu lại quê quán, nếu chức vụ, xin mời lưu lại chức vụ.
Trịnh Phàm lắc đầu một cái, nói:
- Không cần, tiểu tử gia cảnh sa sút, từng nhận ân huệ Tổng binh đại nhân, nhưng hoạn lộ không thuận, gia nghiệp khó hưng, nghe nói Tổng binh đại nhân mất, lúc này mượn ít bạc dâng lên một phần tâm ý.
A Minh đứng sau nghe mấy câu này, hơi cúi đầu, để nét cười của mình không rõ ràng như vậy.
Trong lòng hắn hơi xúc động, lúc trước khi Trịnh Phàm chưa tình lại, hắn không dám ra ngoài, nhưng hiện tại hắn thật sự đã hòa vào thế giới này rồi.
Người phụ trách nghe vậy, đứng dậy, dáng dấp cảm động nói:
- Đại nhân cao thượng.
- Khách khí khách khí.
Nói hết, Trịnh Phàm chỉ chỉ bên trong, nói:
- Cho phép ta thắp cho đại nhân nén hương.
- Xin mời.
Trịnh Phàm không do dự nữa, xoay người tiến vào nhà trong, khắp nơi hương khói nghi ngút, tro tàn tiền giấy bay loạn.
Hơn ba mươi đạo sĩ đang tụng kinh văn, có điều bởi đây là ngày đầu tiên có rất nhiều khác nhân phúng viếng.
Chỗ hành lang uốn khúc, Trịnh Phàm thấy một nam tử mặc trường sam màu xanh ngồi đằng kia, nam tử kia tầm ba mươi tuổi, tuy ngổi nhưng phát ra một cỗ oai hùng chi khí.
Sở dĩ Trịnh Phàm chú ý tới người này, cũng không phải bởi nó "Anh khí" bức bách.
Thuần túy thấy người này khá quen, hơn nữa bộ trang phục kia, để Trịnh Phàm không khỏi liên tưởng đến Lữ Bố trong Tam Quốc Chí.
Đối phương tựa hồ cũng cảm nhận được ánh mắt Trịnh Phàm, không chỉ trực tiếp đối diện ánh mắt Trịnh Phàm, còn lập tức đứng lên đi về phía Trịnh Phàm.
- Huynh đệ là người trong quân ngũ sao?
Đối phương chủ động hướng về Trịnh Phàm chắp tay thăm hỏi.
Làm giáo úy lâu như vậy, một đường từ bắc đến nam cũng quen phát hiệu lệnh, trên người dĩ nhiên có một chút mùi vị quân nhân.
Kỳ thực, Trịnh Phàm cảm thấy còn có một nguyên nhân trọng yếu nhất, đó chính là mặc giáp trụ trên người lâu, khiến người tư thế người ta so với người bình thường khác nhiều.
Trịnh Phàm lập tức chắp tay đáp lại nói:
- Đúng, tại hạ chính là phòng giữ mới của Thúy Liễu bảo. Trịnh Phàm.
- Ồ? Đúng dịp, tại hạ là phòng giữ mới của Kê Thối bảo, Tả Kế Thiên.


Trang 66# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất