Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 135: Chúng Ta Là Quân Nhân

Chương 135: Chúng Ta Là Quân Nhân



Tả Kế Thiên đem đầu của mình dán trên đất, lúc này Trịnh Phàm mở miệng nói:
- Bẩm Hầu gia, lúc trước đuổi giết thích khách, đầu Tả phòng giữ bị thương.
Tả Kế Thiên lập tức gật đầu nói:
- Đúng vậy, đầu óc mạt tướng có vấn đề.
- Nếu có thương tích, nên cẩn thận trở về trị thương, không được ăn nói linh tinh, biết chưa?
- Mạt tướng tuân mệnh, mạt tướng rõ ràng.
Tĩnh Nam Hầu đưa tay phủi bụi trên ủng một cái, chậm rãi nói:
- Nam Vọng thành trải qua tháng ngày xa hoa đồi trụy quá lâu, rất nhiều người lười biếng, Đại Yến chúng ta có quá nhiều người ngây thơ cho rằng Càn Quốc, mãi mãi không chủ động xâm chiếm.
- Trăm năm trước, sơ đại Trấn Bắc Hầu đúng đã dạy cho Càn Quốc một bài học đau đớn, nhưng hiện tại hơn trăm năm này. Vết thương kia đã dần khép lại rồi.
Trong lòng Trịnh Phàm nhất thời nghiêm nghị. Quả nhiên, toàn bộ sự việc không khác gì hắn và Người mù Bắc thương thảo.
Triều điềnh Yến Quốc đang chỉnh đốn lại, chuẩn bị tác chiến về phía nam.
Yến Hoàng đương đại và Trấn Bắc Hầu phủ đã hơn năm mươi tuổi, họn họ cần thiết phải làm xong đại sự khi còn sống, thuận tiện giải quyết vài vấn đề triệt để.
Sở dĩ, bên kia điều động sức mạnh của môn phiệt, tạo nên cục diện giằng co với Trấn Bắc quân, bên này cũng bắt đầu động thủ chỉnh đốn lại Nam Vọng thành, một đường quét sạch môn phiệt làm nên cho Nam chinh về sau!
Lục hoàng tử thiên tư thông tuệ, sở dĩ có thể bén nhạy phát giác điểm này. Nhưng Tĩnh Nam Hầu là em vợ Yến Hoàng tín nhiệm, hành động lần này của hắn, khẳng định theo lệnh Yến Hoàng!
Có điều Trịnh Phàm và Người mù Bắc không ngờ, cao tầng Yến Quốc lại làm việc tàn nhẫn như vậy, khiến người ta cảm giác đây không còn là nghệ thuật chính trị nữa.
Chơi chính trị cẩn thận chơi chính trị, ngươi lại trực tiếp động dao...
Đương nhiên nếu có năng lực động dao, xác thực không mất miệng lưỡi làm gì.
- Trăm năm thái bình, có vài người đã quên mình rồi.
Tĩnh Nam Hầu nói tới chỗ này, khẽ mỉm cười, khẽ mỉm cười:
- Lúc trước Bản Hầu nhận được tin tức, có loạn tặc lẻn vào Hoài Nhai thư viện, lúc trước Bản Hầu dự định mang binh bắt người, có điều không khéo, bên trong Nam Vọng thành lại phát sinh chuyện này, sỡ dĩ trước tiên mang binh ổn định nơi này. Trước mắt, không biết hai vị tướng quân, có ai giúp Bản Hầu bắt những tên phản tặc kia?
Vốn, Tả Kế Thiên định không do dự gật đầu đáp ứng, hắn lúc trước so với Trịnh Phàm mà nói, biểu hiện xác thực kém, nhưng khi nghe đến tên Hoài Nhai thư viện, Tả Kế Thiên hơi sửng sốt.
Hoài Nhai thư viện, có loạn tặc?
Văn phong Đại Yến, phát triển nhất tại Ngân Lãng quận, bởi nơi này gần Càn Quốc nhất, thường có văn nhân sĩ tử Càn Quốc tới đây du học, đồng thời sẽ có Càn Quốc đại nho tiến vào thư viện giảng bài.
Cho nên, có thế nói Hoài Nhai thư viện chính là Thánh địa đọc sách trong lòng học giả Đại Yến.
Đại Yến lấy võ lập quốc, nhưng bởi nam bắc không chiến sự gần trăm năm, bởi vậy văn sĩ bắt đầu phát triển, quan trọng nhất, thời điểm trị quốc, rất cần quan văn, Yến Hoàng về sau trọng dụng hàn môn chèn ép thế gia môn phiệt, kỳ thực mức độ nào đó hỗ trợ quan văn.
Hoài Nhai thư viện đào tạo không ít quan văn, tể tướng đương triều từng đi học tại Hoài Nhai thư viện.
Đi Hoài Nhai thư viện bắt người...
Tả Kế Thiên lập tức nghĩ tới, nếu bản thân hắn thật sự mang binh đi, quả thực thông qua hắn, đem toàn bộ Tả gia, đặt phía đối lập gia tầng văn nhân Đại Yến.
Trên đời này không có cơm trưa miễn phí, khi ngươi được gia tộc chống đỡ, vun trồng, tự nhiên ngươi phải có trách nhiệm gánh lấy lợi ích của gia tộc.
Có điều Tả Kế Thiên đang do dự, Trịnh Phàm lại không do dự chút nào.
- Mạt tướng nguyện ý!
Tĩnh Nam Hầu bắt đầu vuốt nhẹ nhẫn, nghe Trịnh Phàm chờ lệnh, khóe miệng lộ ra nụ cười ý vị thâm trường nói:
- Trịnh phòng giữ đã nghĩ kỹ chưa?
- Quân nhân, lấy phục tùng mệnh lệnh là thiên chức!
Nghe được câu này, con mắt Tĩnh Nam Hầu hơi trợn lên một chút. Nếu Lục hoàng tử ở đây, nhất định sẽ hô to: “Phản tặc, ngươi lại chém gió rồi!”
Tĩnh Nam Hầu chậm rãi nói:
- Trịnh phòng giữ không nghĩ thủ hạ dưới trướng sao?
- Bẩm Hầu gia, thủ hạ dưới trướng mạt tướng đều là Man binh.
- Man binh?
Tĩnh Nam Hầu hứng thú:
- Bao nhiêu?
- Năm trăm!
- Thú vị thú vị, dùng Man binh đi thư viện bắt người, Trịnh phòng giữ, ngươi không sợ văn nhân thiên hạ chê ngươi sao?
Trịnh Phàm chắp tay nói:
- Người đọc sách thích nhất giảng đạo lý, nhưng Man tử là Man tử, bởi vì bọn họ không giảng đạo lý, dùng Man binh đối phó người đọc sách, không gì thích hợp hơn.
- Được lắm, không gì thích hợp hơn, chờ ngày mai, ta sẽ cho người đi Thúy Liễu bảo liên hệ ngươi, bọn họ phụ trách bắt người, ngươi phụ trách phối hợp bọn họ.
- Tạ Hầu gia vun bón!
Tả Kế Thiên nhìn bên cạnh Trịnh Phàm, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ, được Tĩnh Nam Hầu thưởng thức, tuyệt đối là ước mơ của biết bao tướng lĩnh phương nam.
Nhưng nghĩ đến Hoài Nhai thư viện, con mắt Tả Kế Thiên không khỏi giật giật, hắn không phải người cô đơn, hắn còn cả gia tộc đằng sau.
Đương nhiên, hắn không tiếp quân lệnh này cũng thôi đi, hắn không dám trở về báo tin cho thư viện, đây là hành vi cực kỳ ngu xuẩn.
Thậm chí hắn phải lo Trịnh Phàm trước tiên tiết lộ phong thanh để thư viện bên kia có chỗ dị động, đến thời điểm Tĩnh Nam Hầu trách tội, người đầu tiên nghi ngờ chính là hắn đố kỵ Trịnh Phàm, sau lưng giở trò xấu.
Trịnh Phàm cùng Tả Kế Thiên đồng thời lui xuống, tại đại môn Tổng binh phủ, Trịnh Phàm cùng Tả Kế Thiên cáo biệt.
Hai người đều mặc thường phục rởi khỏi Nam Vọng thành, lúc chuẩn bị rời đi, tâm cảnh hai người lại khác nhau.
- Trịnh huynh, ngươi có thể biết Hoài Nhai thư viện có địa vị thế nào trong lòng văn nhân không?
- Tả huynh, chúng ta là quân nhân.
Đây là lần thứ hai Trịnh Phàm nói Tả Kế Thiên câu này.
Lần đầu tiên, lúc Tả Kế Thiên tìm hiểu triều đình phải xuôi nam có động tác gì, Trịnh Phàm đã nói với Tả Kế Thiên, quân nhân không nên nói lung tung giống văn nhân.
Lần này, hắn lặp lại.
Bất kỳ triều đại nào, văn võ chống lại nhau là trạng thái bình thường, không phải gió tây áp đảo gió đông thì gió đông áp đảo gió tây, thân là quân nhân, ngươi không nên nghĩ cho đám văn nhân kia làm gì?
Càn Quốc cũng vậy, rất nhiều võ tướng chính là môn khuyển cho quan văn. Đại Yến không phải Càn Quốc, Yến Hoàng đời này và Trấn Bắc Hầu đã rõ ràng, chỉ cần động binh, chỉ cần có chiến tranh, địa vị quân nhân tuyệt đối sẽ tăng lên.
Ngươi chơi văn nhân, văn nhân tự nhiên ghét ngươi, nhưng ngươi có thể thu được hảo cảm từ quân đội, đây là mua bán có lời.
Đương nhiên, quan trọng nhất, bởi Yến Quốc không phải Càn Quốc, Yến Quốc tể tướng dù cho học từ Hoài Nhai thư viện, nhưng hắn không dám chống lại đương nhiệm Yến Quốc Yến Hoàng.
Trịnh Phàm tiếp nhận dây cương của một tên quân sĩ Tĩnh Nam quân, trực tiếp thúc ngựa đi.


Trang 69# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất