Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 136: Chó Không Cắn Người

Chương 136: Chó Không Cắn Người



Mà Tả Kế Thiên lưu lại, hơi thất thần, mà bên trong linh đường Tổng binh phủ, Tĩnh Nam Hầu vẫn ngồi trước cửa.
- Hầu gia, nơi này lạnh.
Một người phụ nữ đằng sau Tĩnh Nam Hầu, đem một chiếc áo lông che trên người Tĩnh Nam Hầu, nữ nhân này đeo một đôi giày thêu màu đỏ dưới chân.
Hầu gia đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của nữ nhân, nói:
- Hôm nay, khổ cực ngươi rồi.
- Vì Hầu gia làm việc, là phúc phận đời này của thiếp.
- Hai người vửa rồi, ngươi cảm thấy thế nào?
- Tên nhóc Tả gia kia có năng lực, nhưng như Hầu gia ngài nói, hiện nay thế gia Đại Yến ta, như đầu gỗ mục nát, dù cho bôi nhiều sơn hơn nữa, cũng khó thay đổi hủ chất bên trong.
- Còn tiểu tử Bắc địa kia?
- Có lẽ làm việc trong Trấn Bắc Hầu phủ đã lâu, làm việc rất quyết đoán.
Tĩnh Nam Hầu lại lắc đầu nói:
- Tên phòng giữ họ Trịnh này, tra một chút.
- Ý của Hầu gia là?
- Lý Lương Đình muốn đem người của hắn nhét vào phía nam, Bản Hầu còn cầu không được, tốt nhất điều đến hai trong bảy đại tổng binh cho ta.
Vào lúc này, bản thân Lý Lương Đình ở Kinh thành, hắn muốn sắp xếp người, trực tiếp chào hỏi Bàn Hầu là được, nhưng Bản Hầu lại không nghe phong thanh gì. Tiếu tử này nói hắn là chó săn Trấn Bắc Hầu phủ, nhưng hắn không đi con đường Hầu phủ, đi thăm dò, xem ai điều hắn đến nơi này.
- Nô tỳ tuân mệnh.
- Nếu hắn thật sự là người Lý Lương Đình, thì thôi, nếu hắn không phải…
- Hầu gia dự định như thế nào đây?
- Trước tiên xem tiểu tử này xử lý sự tình Hoài Nhai thư viện thế nào đi, nhóm hủ nho Hoài Nhai thư viện này, được Đại Yến cung phụng, nhận thổ đại Đại Yến, thu học sinh Đại Yến ta, nhưng vẫn tuyên dương văn hóa Càn Quốc. Tụi người ăn cây táo rào cây sung, Bản Hầu nhịn họ hơi lâu rồi.
- Thư sinh văn nhân, không đều như vậy sao, nói về cầm kỳ thư họa, đều lấy Càn Quốc là nhất.
- Vậy để Bản Hầu nhìn một chút, để Thiết kỵ Đại Yến ta càn quét Càn Quốc về sau, để xem có người nào nói khoác cái gì Càn Quốc văn phong vô song không!

Trịnh Phàm cưỡi ngựa rời khỏi Tổng binh phủ không bao xa, thấy A Minh đi cùng Phiền Lực, ba người lập tức trở về Thúy Liễu bảo.
Trịnh Phàm cùng A Minh một người một con ngựa, Phiền Lực bởi gánh hai hòm bạc nên không tiện cưỡi ngựa, nhưng gánh đồ vật rất nhanh, tốc độ không chậm hơn Trịnh Phàm và A Minh cưỡi ngựa bao nhiêu.
Mặt trời còn chưa xuống núi, Trịnh Phàm đã chạy về Thúy Liễu bảo.
Để Trịnh Phàm có chút bất ngờ chính là, bên ngoài Thúy Liễu bảo, Trịnh Phàm thấy người mù Bắc cùng hơn mười thợ thủ công đang đo đạc cái gì đó, những thợ thủ công kia đang cầm bản vẽ, đồng thời nghe Người mù Bắc kiến nghị tiến hành sửa chữa.
Nhìn thấy Trịnh Phàm trở về, người mù Bắc lập tức tới chỗ t t.
- Chủ thượng, tại sao không đưa lễ vật?
Tuy Người mù Bắc không nhìn thấy, nhưng tinh thần lực của hắn có thể nhận biết hai thùng bạc vẫn còn trong tay Phiền Lực.
Trịnh Phàm không vội nói cho Người mù Bắc sự tình Nam Vọng thành, mà hỏi trước:
- Những người này là ai?
- Hồi bẩm chủ thượng, những người này do một hiệu buôn triệu tập đến.
- Chẳng lẽ Lục hoàng tử đưa tới?
- Chủ thượng anh minh, hiệu buôn của Lục hoàng tử không chỉ đem các nhà thầu triệu tập đến đây, ngay cả những tài liệu xây dựng lại Thúy Liễu bảo cũng được mua rồi, đang trên đường chuyển đến. Thuộc hạ vừa thương lượng với những nhà thầu này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai chúng ta có thể khởi công rồi.
Xây dựa một bảo trại, đặc biệt như loại đại bảo trại như Thúy Liễu bảo này, cái giá cực kỳ lớn, người ta xây thành có thể dùng thuế hồi vốn, nhưng xây dựng bảo trại dùng trong quân sự, căn bản không có khả năng thu hồi vốn, bình thường đa số dùng ngân sách xây dựng.
Có điều, Lục hoàng tử đúng thực hiện lời hứa, hiện tại Trịnh Phàm rất cần một tòa bảo trại, không thể để mọi người sống mãi trong lều vải được?
- Chủ thượng, ta ngửi thấy mùi cơm.
Phiền Lực gánh hai thùng bạc chạy băng băng một ngày, đói bụng nói.
- Được rồi, chúng ta đi ăn cơm.

Người mù Bắc thả bát đũa xuống, gật đầu nói:
- Chủ thượng ngài chủ động nhận quân lệnh này, là đúng.
- Như vậy xem ra, chuyện phát sinh bên trong Nam Vọng thành hôm này, hẳn do Tĩnh Nam Hầu chủ mưu?
Tứ Nương múc canh gà cho Trịnh Phàm nói.
Người mù Bắc gật đầu nói:
- Tám chín phần đơn giản tìm cớ, đem những nhóm đại gia tộc và quan liêu tại Nam Vọng thành thanh tẩy một lượt.
- Thủ pháp trên cứng rắn quá.
- Nhưng hiệu quả tốt nhất, Càn Quốc sợ Yến Quốc như hổ, nhưng không dám khai chiến là một chuyện, những chuyện khác, Càn Quốc chưa chắc không làm.
Tiêu Đại Hải, tri phủ đại nhân Nam Vọng thành và một ít tộc trưởng phụ cận Nam Vọng thành chết, cũng không tính oan uổng. Nếu để bọn họ phát giác, nói không chừng Ngân Lãng quận sẽ phát sinh chuyện lớn.
Sau khi ăn xong, Trịnh Phàm vốn định nhờ Tứ Nương nghiên cứu giáp mềm, lại bị Người mù Bắc mời đi ra.
- Có chuyện gì?
Trịnh Phàm mở miệng hỏi.
Người mù Bắc không lên tiếng, đưa tay chỉ ngực nói.
Trịnh Phàm rõ ràng, đem Ma Hoàn đặt trên miệng lều vải, sau đó hắn cùng Người mù Bắc đi ra ngoài.
- Chủ thượng, nghe A Minh nói, hôm nay Ma Hoàn cứu chủ thượng?
- Ừm.
- Mà kém chút hắn phản giết ta.
- Khả năng hắn chỉ muốn đùa đi.
- Chủ thượng, lúc trước thuộc hạ kiến nghị chủ thượng đem Ma Hoàn theo, bởi lúc đó chúng ta đều không bên cạnh chủ thượng, vì bảo vệ chủ thượng an toàn mới lựa chọn như vậy. Hiện tại, chủ thượng cần tìm một đồ vật phù hợp cho Ma Hoàn. Như thuộc hạn thấy, đem hắn đặt trong quan tài với Sa Thác Khuyết Thạch, thích hợp nhất.
- Cần nghiêm túc như vậy sao?
- Chủ thượng, ngài hiểu rõ Ma Hoàn nhất, chính ngài đã thiết kế Ma Hoàn là oan hồn do đứa trẻ bị bỏ rơi, Ma Hoàn hận nhất, chính là cha mẹ hắn. Trong nội tâm hắn cực kỳ phản cảm đối với đồ vật đại diện cho phụ mẫu.
- Nhưng ngày hôm qua, hắn cứu ta.
- Đó là bởi hắn vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, hắn còn đang khắc chế chính mình, trước đây lúc chủ thượng còn chưa thức tỉnh, hắn tự đem mình phong ấn, có thể do hắn không có thực thể. Nhưng khi chủ thượng tình dậy, hắn vẫn còn tiếp tục phong ấn chính mình, dựa theo lời giải thích của chủ thượng, lúc lần thứ nhất gặp Sa Thác Khuyết Thạch trên hoang mạc, hắn từng có dấu hiệu hoàn toàn thức tỉnh, nhưng bị Sa Thác Khuyết Thạch áp chế trở về. Thuộc hạ cảm thấy, nếu Ma Hoàn tiếp tục bên người chủ thượng, vạn nhất nó chịu kích thích to lớn, hoặc không khống chế được sát ý giết cha, khả năng…
- Hắn sẽ giết ta sao?
- Kỳ thực, thuộc hạ vẫn tò mò, chúng ta đều có một loại kiêng kỵ theo bản năng đối với Ma Hoàn, nhưng đối với người hiểu rõ Ma Hoàn nhất, tại sao ngài…. Vẫn rất thân mật với nó?
Trịnh Phàm ngồi trên mặt đất, ra hiệu Người mù Bắc ngồi xuống. sau đó, Trịnh Phàm đưa tay sờ sờ túi áo, móc ra hộp thuốc lá, cho mình và Người mù Bắc một điếu.
Trịnh Phàm hít sâu một cái, chậm rãi phun ra vòng khói nói:
- Cái cảm giác này không khác gì nuôi chó nhà?
- Hả?
- Dù cho hàng xóm của ngươi, những khác đứa nhỏ khác đều sợ chó nhà ngươi muốn chết, nhưng bản thân ngươi vẫn tự tin không dây xích, không rọ miệng nó lại, để nó tự do vui chơi. Mà chẳng biết xấu hổ nói: 'Chó nhà ta nó chưa bao giờ cắn người.'.


Trang 69# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất