Chương 137: Hoài Nhai Thư Viện
Buổi tối, bởi trong lều cùng Tứ Nương thảo luận về giáp mềm trì hoãn một chút thời gian, dẫn đến ngày thứ hai Trịnh Phàm tỉnh đến hơi trễ.
Có điều cũng không tính muộn, lúc Trịnh Phàm đang cầm bàn chải đánh răng, thấy xa xa trên đường, có hai người cưỡi ngựa ở lại đây.
- Hô~~~ lùi!
Trịnh Phàm một tay tiếp nhận khăn lau mặt Tứ Nương, vừa đứng dậy nói:
- Người đến rồi.
Người, xác thực đến rồi.
Hai người, một nam một nữ, nam một thân màu đen, bề ngoài xấu xí, nữ mặt màu hàm xuân, tầm hơn hai mươi tuổi.
Có điều, thứ khiến Trịnh Phàm chú ý, chính là đôi chân nữ nhân kia.
Chân nữ nhân này, đi một đôi giầy thêu màu lục, nhưng kiểu dáng này, để Trịnh Phàm cảm thấy có chút tương tự vị thích khách trốn trong quan tài tại linh đường hôm qua.
Có phải cùng một người hay không, Trịnh Phàm không xác định, kỳ thực, cũng không cần đi xác định.
- Ngân Lãng quận tả lĩnh Đỗ Quyên, phụng Hầu gia lệnh, xin mời Trịnh phòng giữ phát binh hiệp trợ bắt loạn tạc.
Nữ nhân Đỗ Quyên này rất khách khí, trước tiên hướng Trịnh Phàm giơ lệnh bài chứng minh thân phận.
Sau đó thu hồi lệnh bài, đối với Trịnh Phàm hai tay ôm quyền hành lễ:
- Ty chức gặp qua phòng giữ đại nhân.
- Đỗ cô nương khách khí rồi.
Trịnh Phàm không lên mặt, khách khí với người Cấm y vệ, vẫn tốt một chút.
Ngược lại trong lòng hắn cảm thấy thú vị, khả năng cao thích khách hôm qua kém chút giết mình, lúc này lại ngồi chung hàn huyên với hắn.
- Trịnh đại nhân, không biết khi nào chúng ta xuất phát.
- Hiện tại có thể xuất phát.
- Được.
Trịnh Phàm liếc mặt nhìn Lương Trình bên cạnh, Lương Trình hiểu ý.
Rất nhanh, một nhánh đội ngũ 400 người Man tộc kỵ binh chờ lệnh xuất phát.
- Đỗ cô nương, làm phiền dẫn đường.
- Trịnh đại nhân khách khí rồi.
Trịnh Phàm cùng Đỗ Quyên cưỡi ngựa đi trước, sau đó là nam tử đi cùng Đỗ Quyên và Lương Trình, phía sau chính là gần 400 kỵ binh người Man tộc.
Thúy Liễu bảo hoang phế đã lâu, phụ cận có rất nhiều đồng ruộng, sở dĩ đường xá không thích hợp để đại đội nhân mã đi nhanh, mọi người đều khống chế tốc độ ngựa.
Có điều, hôm quan Người mù Bắc đã nói, thời điểm trùng tu Thúy Liễu bảo, sẽ đem đường xá tu bổ làm rộng.
Lần sửa đường này sẽ chiếm dụng đất nông hộ, bởi vì ruộng đất phụ cận Thúy Liễu bảo phần lớn đều là đồn điền của Thúy Liễu bảo, sau khi Thúy Liễu bảo buông thả, ruộng đất phụ cần bị nông hộ xâm chiếm dần, cho nên về mặt pháp lý, đất đai chỗ này vốn là tài sản của nhà nước.
- Trịnh đại nhân, Thúy Liễu bảo các ngươi sắp khởi công sao?
Đỗ Quyên rõ ràng phát hiện cái gì.
- Đỗ cô nương cũng nhìn thấy, hiện tại bảo trại chỉ thích hợp nuôi gà, không sửa chữa lại, ngươi không sống nổi.
- Nhưng thuộc hạ không thấy trên sổ sách, Trịnh đại nhân trình đơn xin sửa chửa lại Thúy Liễu bảo, những phòng giữ các bảo trại khác đều hướng lên trên trình đơn rồi.
Tâm trạng Trịnh Phàm rùng mình.
Ôi, mình lại quên chi tiết này, Người mù Bắc cũng quên rồi.
Có lẽ ý niệm kiên trì độc lập tự chủ tự lực cánh sinh quá chắc, Trịnh Phàm và Người mù Bắc không ngờ tu bổ bảo trị cần xin phép bên trên.
Trịnh Phàm lập nghiệm, binh do hắn tuyền, giáp trụ cùng chiến mã, cũng hắn tự mình bỏ tiền mua.
Đương nhiên, nguyên nhân trọng yếu nhất vẫn là buông thả lâu, rõ rãng bên trên không trọng thị, cho nên trong lòng cảm thấy báo cáo lên trên là chuyện không cần thiết.
- Trước kia làm việc tại Bắc địa, có chút của riêng, nghĩ có thể tự mình giải quyết, không muốn cho triều đình thêm phiền phức.
- Trịnh đại nhân cao thượng, tiểu nữ tử khâm phục.
- Khách khí, Đỗ cô nương khách khí rồi.
Kỳ thật, nếu Đỗ Quyên muốn điều tra, Trịnh Phàm cảm thấy nàng hắn sẽ tra được những thợ thủ công kia, những vật liệu kia từ đâu?
Cái này muốn giấu cũng không giấu nổi, mà Lục hoàng tử thoải mái thông qua hiệu buôn của hắn giúp đỡ, dù cho cuối cùng bị phát hiện, Lục hoàng tử phỏng chừng sẽ dùng lý do mình cứu mạng để trả ân tình để giải thích.
Ngược lại Lục hoàng tử không phải nhân vật đơn giản, ngay cả Vương gia rác rưởi, chung quy vẫn là Long chủng, hẳn có biện pháp giải quyết, Trịnh Phàm chẳng muốn mất công che lấp nữa.
Đi rừng liễu về sau, đường chạy rộng rãi, Trịnh Phàm hạ lệnh kỵ binh bắt đầu tăng tốc.
Đại khái thúc ngựa hơn ba giờ, mọi người đã đến gần ngọn núi kia.
Nơi sơn môn có đền thờ, dưới đền thờ có một tấm bia đá:
“Hoài Nhai thư viện.”
Bảy mươi năm trước, khai sơn sư tổ là Hoài Nhai Tử, lấy thân phận của Yến nhân từng đi Tam Quốc phương đông du học, tiếp nhận văn minh.
Đối với phương diện văn hóa hết sức tự ti như Yên nhân mà nói, cảm giác kích động không khác gì trạng nguyên tỉnh trong khe núi lên thành phố thi đại học.
Hiện tại, Hoài Nhai Tử đã không còn, nhưng thư viện hắn trùng kiến, vẫn phát triển.
Đương thờ, văn phong Yến Quốc, Ngân Lãng quận phát triển nhất, Ngân Lãng văn khí, bắt nguồn từ Hoài Nhai.
Bên ngoài thư viện, có một thôn xóm nhỏ, quy mô hơn lớn một chút, có khách sạn và tiệm cơm.
Lúc bốn trăm kỵ binh Man tộc vào đây, mang theo hơi đất bắc.
Đỗ Quyên dọc theo đường đi cũng đánh giá Man binh dưới trướng Trịnh Phàm, nàng hiếu kỳ với tố chất những Man binh này, cũng hiếu kỳ đối với giáp trụ cực kỳ tinh xảo của họ, thậm chí rất nhiều chiến mã dưới khố những Man binh này, trong Yến Quốc cũng xem như thượng đẳng!
Theo Đỗ Quyên, coi như trang bị của kỵ binh trong Tĩnh Nam quân, cũng không bằng những kỵ binh này.
Nhưng nàng hiếu kỳ thế nào, vẫn giấu vấn đề này trong lòng, không hỏi.
- Đỗ cô nương, tiếp theo nên làm thế nào?
Trịnh Phàm ngáp một cái, nhìn về phía Đỗ Quyên bên người.
Hôm qua Tĩnh Nam Hầu nói rất rõ ràng, chính mình chỉ phụ trách phối hợp cùng với... Cõng nồi.
Nhưng công việc cụ thể thế nào, do người Tĩnh Nam Hầu quyết định.
- Trịnh đại nhân xin chờ một chút.
Đỗ Quyên đem một phần công văn đưa về phía sau, nam tử đi theo xuống ngựa, từ chỗ Đỗ Quyên tiếp nhận công văn.
- Đi gọi người thư viện.
- Tuân lệnh.
Tên nam tử kia đi về phía sơn môn.
Thanh Minh sơn xác thực không cao, nhưng cánh rừng rậm rạp, tên nam tử kia tiến vào sơn môn về sau, thân hình rất nhanh biến mất trong rừng rập.
Đỗ Quyên nhìn về phía Trịnh Phàm, cười nói:
- Trịnh đại nhân, có thể hạ lệnh để thủ hạ của ngài nghỉ ngơi một chút.
Nói xong, Đỗ Quyên quay đầu nhìn lại, nhìn về phía một đám Man binh đằng sau, mở miệng nói Man ngữ:
- Xuống ngựa nghỉ ngơi!
Nhưng gần bốn trăm kỵ binh Man tộc đều thẳng tắp ngồi ở trên lưng ngựa, không một người xuống ngựa.
Trừ chiến mã thỉnh thoảng đánh móm phì mũi bên ngoài, bốn trăm kỵ binh, yên tĩnh đáng sợ.
Có Lương Trình phụ trách luyện binh, có người mù Bắc phụ trách công tác tư tưởng, những Man binh nếu không biết nên nghe lệnh ai, mất nhiều vốn liếng công sức như vậy, Trịnh Phàm thật muốn đập đầu vào gối chết.
Trên mặt Đỗ Quyên toát ra vẻ lúng túng, nhìn Trịnh Phàm cúi đầu nói:
- Trịnh đại nhân, do tiểu nữ đường đột.
Trịnh Phàm sái nhiên nở nụ cười, nói:
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì, mặt trời vừa vặn, một khi xuống ngựa, người không nhịn được. Quan trọng nhất chính là, nếu tới bắt người, không thể mất uy thế.
- Tiểu nữ thụ giáo.
Đỗ Quyên là người thông minh, nàng biết lúc nào nên xưng hô ty chức, lúc nào nên xưng tiểu nữ.
- Đỗ cô nương, trước kia từng ở phương bắc.
- Đúng, năm trước mới đến Ngân Lãng quận.
- Vậy chúng ta coi như có duyên.
- Đúng, Trịnh đại nhân luyện binh có cách, để tiểu nữ tử mở mang tầm mắt.
- Đơn giản học ít da lông Trấn Bắc quân mà thôi, đúng rồi, Đỗ cô nương, thư viện này đang yên đang lành, làm sao bên trong chứa chấp loạn tặc?
- Trong thư viện thường thường sẽ tiếp đón đại nho Càn Quốc đến dạy học, cùng tiếp đón người Càn Quốc đến du lịch, có người đúng thật đến nghiên cứu học vấn, nhưng có người kỳ thật có mục đích khác, mà Hoài Nhai thư viện chính là nơi ẩn thân tốt nhất của chúng.
- Ồ.
Trịnh Phàm hiểu rõ, cái này khá giống đại sứ quán.
Chuyện chỗ này, Yến Quốc đã sớm biết, có điều đám người Tiêu Đại Hải buông thả hệ thống bảo trại, lúc trước triều đỉnh mở một con mắt nhắm một con mắt, duy trì hiện trạng thôi.
Hiện tại đám người Tiêu Đại Hải đã bị thanh tẩy, tất cả bảo trại buông lỏng đã có phòng giữ mới bổ nhiệm, cứ điểm gián điệp bên trong thư viện này, đã đến thời điểm nhổ rồi.
Trang 70# 1