Chương 138: Trượng Nghĩa Tử Tiết, Ngay Hôm Nay
Lúc này, sơn môn bên kia truyền đến một trận huyên náo.
Trịnh Phàm thấy vị huynh đệ mang danh sách vào đang đi xuống, vỡ đầu chảy máu, trên người dấu vết lôi kéo, sau lưng hắn có một đám học sinh đang kích động.
Nhóm học sinh này, có lớn tuổi, có nhỏ tuổi, nhưng giờ khắc này mỗi một người đều rất kích động.
Huynh đệ kia đi phía trước, thỉnh thoảng có khối đá từ sau lao tới, đập trúng hắn, nhưng thân thể hắn chỉ lắng một thoáng, không quay đầu lại, không đáp lời, chỉ yên lặng đi xuống.
Chỉ cần không mù, đại khái biết danh sách truy bắt không dễ xài.
Rốt cuộc vị tiểu ca kia đến trước mặt Đỗ Quyên và Trịnh Phàm, cung kính hành lễ, thỉnh tội nói:
- Thuộc hạ vô năng.
Nói xong, vị này tiểu ca liền ngất đi, ngã trên mặt đất.
Trịnh Phàm cảm thấy, sở dĩ Đỗ Quyên mang vị thủ hạ này đến, để cho hắn đi chịu đòn.
Bằng không, có phía bên mình mấy trăm kỵ binh Man tộc, nàng cần phải mang thủ hạ sao?
Trịnh Phàm phất tay, hai tên kỵ binh xuống ngựa đi tới phía trước, đem vị tiểu ca đáng thương này nhấc về phía sau.
Đỗ Quyên trịnh trọng hướng Trịnh Phàm ôm quyền nói:
- Trịnh đại nhân, thuộc hạ hiện tại không có biện pháp nào rồi.
Thả bom, triệt để thả bom rồi.
Trịnh Phàm gật gù, cũng may đã chuẩn bị tâm lý, Tả Kế Thiên tại sao do dự không nhận việc này?
Bởi việc này đắc tội tập đoàn văn nhân Đại Yến, can hệ quá to lớn.
Mấy trăm tên học sinh thư viện đang tụ tập dưới nhà, chặn toàn bộ lối vào sơn môn, căm phẫn sục sôi.
- Khổng viết xả thân, Mạnh viết lấy nghĩa! Các bạn cùng học, ngày hôm nay chúng ta phải làm tất cả, cũng không thể để nhóm chó săn triều đình này tiến vào thư viện chúng ta làm càn!
- Đúng rồi, nơi này là Thánh địa, há để đám tặc tử này vào đây ngang ngược!
- Khí khái văn nhân Đại Yến, hôm nay cần chúng ta bảo vệ!
- Đến đây đi, chó săn, muốn vào thư viện bắt người, muốn làm nhục thư viện chúng ta, thì phải bước quá xác chúng ta!
- Hôm nay chúng ta bảo vệ văn khí Đại Yến, chính đạo Đại Yến!
- Mười năm sau, trăm năm sau, văn nhân hậu thế sẽ đến đây, viết văn tế điện chúng ta!
- Mau nhìn, những binh mã kia, là Man binh sao?
- Cái gì, lại dám thả người Man đến cửa thư viện, chuyện này quả thật quá khinh nhờ Hoài Nhai thư viện mà!
Mấy trăm học sinh chặn dưới sơn môn, từng người từng người nói nước miếng văng tung tóe.
Trịnh Phàm lấy ngón út, móc lỗ tai, sau đó đặt trên mép thổi thổi.
Nhìn quần chùng phẫn nộ chửa rủa, mà không ngừng có học sinh và đạo sư thư viện tới góp vui, Trịnh Phàm không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nghiêng đầu nói với Lương Trình:
- Cái này có tính do văn hóa Càn Quốc xâm lấn không?
Lương Trình suy tư một hồi, gật gù.
Trăm năm trước sơ đại Trấn Bắc Hầu, đánh gãy võ vận Càn Quốc, nhưng trăm năm qua Càn Quốc cũng không ngừng đánh văn hóa đối với người Yến Quốc.
Cầm kỳ thư họa, lễ nghi đạo đức, trở thành lợi khí phản kích của Càn Quốc đối với Yến Quốc.
Kỳ thực, Trịnh Phàm biết rõ, không trách văn phong Yến Quốc không thể hưng thịnh, mặt bắc hết lòng chống Man tộc, phía nam luôn phỉa đề phòng Tam Quốc.
Trong những năm gần đây, theo Trấn Bắc Hầu phủ trấn áp Man tộc hoang mạc, Yến Quốc mới có tháng ngày sống yên ổn.
Trước đây binh sĩ Yến Quốc không phải cưỡi ngựa đi hoang mạc cùng người Man chém, thì cũng đi phương nam đại chiến Tam Quốc phương nam, nào có thời gian rảnh rỗi đi ngâm thơ làm phú?
Nếu làm vậy, Đại Yến này, sớm chết rồi.
Buồn cười nhất, tại sao đám học sinh thư viện này lại kích động đến vậy, thậm chí, có thể nói chủ động.
Đặc biệt khi, Trịnh Phàm nhìn thấy những giáo viên và ông lão dáng dấp đại nho kia xuống núi, hắn càng xác định suy đoán của mình.
Đám văn nhân đại nho trong thư viện, đang lợi dụng cơ hội này, hướng về triều đình tạo áp lực, bức bách triều đình nhượng bộ.
Bọn họ khát vọng, khát vọng để Đại Yến giống Càn Quốc, trở thành Thiên đường của văn nhân.
Trịnh Phàm hơi ngạc nhiên nhìn về phía Đỗ Quyên nói:
- Đây không phải lần đầu tiên các ngươi tới bắt người chứ?
- Nhiều lần rồi, nhưng không thể đi vào.
Đỗ Quyên thành thật trả lời.
- Tại sao?
- Bọn họ không cho.
- Các ngươi lại văn minh như vậy?
- Trịnh đại nhân, văn minh là gì?
- Chính là giúp mọi người làm điều tốt.
Lúc này, mấy học sinh trên núi, trong tay bọn họ lại giơ tấm bảng hiệu lớn trên tay.
Trên tấm biển viết: Bể học vô bờ.
- Tể tướng đương triều viết lưu niệm ở đây, lão phu ngược lại muốn xem xem, ai dám làm càn trước cửa thư viện!
Một tên lão nho giơ gậy quát.
Sau đó, một học sinh thư viện ngẩng đầu lên:
- Thư viện nuôi sĩ một giáp, trượng nghĩa tử tiết, ngay ở hôm nay!
- Trượng nghĩa tử tiết, ngay hôm nay! Trượng nghĩa tử tiết, ngay hôm nay!
…
- Thật chỉnh tề mà, không khác gì đồng ca.
Trên mặt Trịnh Phàm nở nụ cười.
- Trịnh đại nhân, mỗi lần chúng ta tới, đều gặp tình huống này.
Đỗ Quyên nói.
- Cái này kỳ thực đều do Trấn Bắc Hầu.
- Vì sao?
Đỗ Quyên không hiểu.
- Để bọn hắn trải qua tháng ngày quá thoải mái.
- Trịnh đại nhân, ngài chuẩn bị làm sao làm đây?
Đỗ Quyên nhìn Trịnh Phàm, lại hỏi một lần.
Trong lòng Trịnh Phàm bỗng nhiên có cảm giác như bị sát hạch, có điều đáp án đề thi, tối hôm qua, hắn cùng Người mù Bắc đã đạt thành kết quả rồi.
Nói cách khác, từ lúc hắn nhận quân lệnh của Tĩnh Nam Hầu, trong lòng đã có quyết đoán.
Trịnh Phàm giơ tay trái lên, đồng thời giục ngựa về phía trước.
Lương Trình cũng giục ngựa về phía trước, sau người bốn trăm kỵ binh Man tộc cũng thúc ngựa tiến lên.
Mấy trăm kỵ binh mũ giáp chỉnh tề, hướng về ngươi chậm rãi tiến lên, loại này cảm giác ngột ngạt, đủ khiến người bình thường sợ hãi.
Đặc biệt những kỵ binh này, đều là người Man tộc!
Học sinh dưới đền thờ thư viện, sinh bắt đầu theo bản năng lùi về sau, trong nửa năm qua, người triều đình và trú quân đã đến nhiều lần, nhưng không có bất kỳ lần nào, có thanh thế như vậy!
Thấy tình cảnh này, một lão nho mở miệng hô:
- Không phải sợ, bọn họ không dám, bọn họ không dám!
- Đúng, các đồng học không cần phải sợ, bọn họ dám động binh ở thư viện, trăm vạn nghĩa sĩ thiên hạ sẽ không bỏ qua cho họ!
- Khổng viết xả thân, Mạnh viết lấy nghĩa, trượng nghĩa tử tiết, ngay hôm nay!
- Đại Yến văn phong, bất tử!
Tâm tình truyền nhiễm, đám học sinh dưới đền thờ lại bị nhen nhóm cảm xúc mãnh liệt.
Đám người Trịnh Phàm đền gần, đám kỵ binh Man tộc cũng cách bọn họ càng gần.
Lúc này, một nam tử trung niên mặc bạch sam từ trong đám người chủ động đi ra, tay chỉ Trịnh Phàm, quát lớn nói:
- Chó săn, ta chính là Tam Thạch Hoàng Tử Sung, ngươi biết, nơi này là nơi nào không?
Chửi một câu chó săn trước, lại báo tên quê quán, muốn tranh thủ nổi danh.
Nếu Trịnh Phàm cứ vậy rời đi, ngày sau, hắn nổi danh.
Trịnh Phàm không để ý hắn, tiếp tục thúc ngựa về trước, Hoàng Tử Sung thấy thế, đưa tay chỉ mình, gầm thét lên:
- Chó săn, ngươi biết, chí sĩ bất tận!
Ngựa Trịnh Phàm đã đến trước Hoàng Tử Sung.
- Chó săn, văn nhân chúng ta có thể chết, nhưng khí khái không thể nhục!
Trịnh Phàm rút đao.
- Chém đi, chém đi, ngươi có can đảm thì chém đi, ta xem ngươi có dám không…
Trịnh Phàm vung tay, xuống đao.
- Phốc!
Đầu Hoàng Tử Sung rời khỏi thân thể hắn, bay trên không trung, trong mắt hắn vẫn không thể tin tưởng sự thật.
“Phù phù!”
Đầu Hoàng Tử Sung rơi xuống đất.
Thi thể không đầu bắt đầu bắn ra máu tươi.
Sau một khắc, toàn trường tĩnh mịnh, tất cả học sinh và giáo viên đều bị dọa sợ rồi.
Người đánh vỡ tĩnh mịch này chính là Trịnh Phàm, hắn tiếp tục xách động chiến mã dưới khố tiến về phía trước, móng ngựa lần thứ hai giơ lên chớp mắt, mấy trăm người thư viên đang nhiệt huyết dâng trào, triệt để tan vỡ rồi.
Bọn họ bắt đầu điên cuồng về phía sau chạy trốn, đám giáo viên đại nhỏ già bị dòng người đẩy ra, bị dẫm đập trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn.
Mà học sinh lúc trước đi đầu gọi "Trượng nghĩa tử tiết ngay hôm nay", lúc này khuôn mặt hoảng sợ, vừa chạy vừa hét to:
- Mẫu thân, bọn họ dám giết người, bọn họ nhiên thật dám giết người…
Trang 70# 2