Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 139: Biện Pháp

Chương 139: Biện Pháp



Các học sinh và giáo viên Hoài Nhai thư viện bắt đầu hướng về núi thoát thân, cái gì tôn sư trọng đạo, cái gì lễ nghi đạo đức, tất cả đều bị bọn họ đạp dưới chân.
Giáo viên tuổi già và đại nho bị học sinh của bọn hắn đạp dưới chân, đám học viên đồng học tình nghĩa quay đầu biến thành một đám lộn xộn chen nhau, ngươi dẫm ta, ta dẫm ngươi, ngay cả tấm biển tự tay tể tướng đương triều viết mất đi hiệu quả hộ thân, kết quả bị ném trên mặt đất, dẫm đạp đến nứt ra.
Trịnh Phàm vẫn duy trì tư thái bình tĩnh, có điều nhìn đám hạt giống văn nhân Đại Yến ngông nghênh, hiện tại như chó mất chủ kêu rên tán loạn, nhưng trong lòng Trịnh Phàm vẫn lộ ra một vết thất vọng.
Trịnh Phàm kỳ thực càng muốn đám hạt giống văn nhân Đại Yến này, thà chết chứ không chịu khuất phục, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, cái này khiến người ta sáng mắt, càng thêm phần thú vị.
Kết quả, mình vẫn nghĩ nhiều quá rồi.
Ai, nâng đao vẫn còn vết máu của vị học sinh gọi là Hoàng Tử Sung, chậm rãi về phía trước, Trịnh Phàm mở miệng nói:
- Bắt toàn bộ, người nào phản kháng, giết không tha!
Lương Trình phía sau lưng Trịnh Phàm, dùng tiếng Man mệnh lệnh lại, kỳ thực, Trịnh Phàm cùng dành thời gian học tập tiếng Man, tiếng Man cũng không khó học, nhưng vào lúc này, để chính xác, Trịnh Phàm vẫn để Lương Trình thông dịch.
Hắn chỉ lo mệnh lệnh của mình không rõ, thủ hạ Man binh hiểu sai ý, trực tiếp cầm đao lên thư viện đồ sát, vậy thì đẹp rồi.
Các Man binh toàn bộ xuống ngựa, lưu lại hơn hai mươi người trông giữ ngựa ở ngoài, những người còn lại toàn bộ giơ binh khí nhảy vào đền thờ.
Trịnh Phàm cũng xuống ngựa, cùng đi với Lương Trình có Man binh đi phía sau.
Phía trước có một ông lão máu me, quần áo tàn tạ, hình như là một đại nho hoặc một giáo viên, lúc trước bị học sinh của mình va vào, dẫm đạp lên.
Trịnh Phàm đi vòng qua người lão nhân kia, cảm khái nói:
- Ngươi nói một chút, học sinh trẻ tuổi cảm thấy thế giới này tốt đẹp rất ngây thơ cũng thôi đi, ngay cả lão già lớn tuổi như vậy, cũng không thông minh ra đưọc.
- Chủ thượng, hắn là người cuối cùng của hàng.
- Nhưng quay đầu lại, là người đầu tiên bị dẫm chết.
- Đúng vậy.
Trịnh Phàm tiếp tục đi lên trên, đến trước tấm biển kia ngừng lại.
Tấm biển kia đã bị đạp nứt, tổn hại rất nghiêm trọng rồi.
Trịnh Phàm đưa tay chỉ tấm biển nói với Lương Trình:
- Có thể chữa trị chứ?
- Chỉ sao chép lại kiểu chữ mà nói, không vấn đề gì.
- Hừm tốt xấu gì, đây chính là chữ của tể tướng đương triều, treo bên trong Thúy Liễu bảo ta cũng hay.
- Dạ, vâng.
Trịnh Phàm bỗng nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn về phía Đỗ Quyên phía sau, hỏi:
- Đỗ cô nương, ngươi nói ta hôm nay dẫm trường học cũ của tể tướng đại nhân, hắn có thể trách tội ta hay không?
Đỗ Quyên trước tiên suy tư một hồi "Trường học cũ", sau đó hồi đáp:
- Tể tướng đại nhân là người độ lượng.
- Các ngươi có nghe thấy không, Đỗ Quyên cô nương nói rồi, tể tướng sẽ không trả thù ta bên ngoài, nhưng sau lưng sẽ chơi.
Đỗ Quyên: “…”
Tiếp tục đi lên trên, dọc theo đường đi, đâu đâu cũng có cây quạt, khăn đồi đầu rải rác.
- Ha, đừng nhúc nhích.
Trịnh Phàm giơ tay lên, ra hiệu Đỗ Quyên và Lương Trình đi bên cạnh mình, dừng bước lại.
Sau đó, Trịnh Phàm cúi người xuống, nhặt một khối ngọc bội trên bậc thang lên, đánh giá hắn do một học sinh hay giáo viên nào chạy trốn làm rơi.
“Vù vù...”
Thả trong tay, thồi thổi, Trịnh Phàm quay đầu lại hỏi Đỗ Quyên:
- Đỗ cô nương, cái này, cần nộp lên sao?
- Nếu trịnh phòng giữ thích, cứ cầm.
- Cảm tạ.
Cầm ngọc bội, Trịnh Phàm bắt đầu tiếp tục đi lên trên.
Thanh Minh sơn vốn không cao, ba người không bao lâu, trường học và ký túc xá phía trên.
Sau khi tới thế giới này, Trịnh Phàm lần đầu tiên nhìn thấy trường học, ít nhất ở Hổ Đầu thành, hắn không nhìn thấy trường học tồn tại.
Một cơ sở của môn phiệt chính là, môn phiệt gia tộc lũng đoạn giáo dục, trong gia tộc của bọn họ có nơi giáo dục riêng, chỉ cho tộc nhân của mình vào học, còn những gia đình bình thường khác, thật khó rồi.
Giáo dục lũng đoạn, chẳng khác gì chặt đứt phần lớn con đường thăng quan của bá tính, điều này dẫn đến một Yến Hoàng đời này có ý thức đề bạt người hàn môn, nhưng chung quy khó có thành tựu.
Rốt cuộc, tinh anh chân chính, phần lớn xuất phát từ môn phiệt, bọn họ trời sinh mang dấu vết môn phiệt.
Bên ngoài trường học, tất cả mấy trăm tên sư sinh ngồi xổm trên đất, không đứng lên.
Mới ban đầu có một văn sĩ trung niên tựa hồ muốn đứng lên ý kiến, kết quả bị Man binh cầm đao trực tiếp đập vào mồm.
Đỗ Quyên lấy ra danh sách, bắt đầu điểm danh.
- Tiết Sở Quý, Triệu Minh Dương.
Gọi hai tên, nhưng không có người lên tiếng, cũng không biết được có người bên trong hay không?
- Hai tên này, là người Càn Quốc?
- Đúng.
Trịnh Phàm gật gù.
Trịnh Phàm đưa tay chỉ chỉ một tên học sinh trẻ tuổi trước mặt trong đám người kia.
Bên người lập tức có hai Man binh tiến lên đem người kia bắt được đi ra.
Thên thể học sinh trẻ tuổi kia rõ ràng đang run rẩy, nhưng lúc bị kéo đến trước mặt Trịnh Phàm, lại dùng thanh âm run rẩy mạnh miệng hô:
- Ta sẽ không bán đứng đồng học.
Sau đó, hắn nhìn về phía nơi đồng môn cùng giáo viên bị trông giữ, vừa len lén quan sát Trịnh Phàm, bắp chân nhỏ đang phát run.
Trong lòng Trịnh Phàm lấy ra hộp sắt nhỏ, từ bên trong móc ra một điếu thuốc, trước tiên gõ gõ hộp sắt trong lòng bàn tay, sau đó căn một điếu thuốc trong miệng.
Lấy ra hộp quẹt, đốt, thảnh thơi phun ra một khẩu khói, lúc này mới lên tiếng nói:
- Yên tâm, ta không định hỏi ngươi cái gi đâu?
Người học sinh này sửng sốt một chút, lập tức không có thể hiểu được ý tứ của Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm hà hơi, đồng thời nhẹ giọng nói:
- Chém.
- Ầm!
Một cái Man binh một cước đạp học sinh kia quỳ gối, sau đó tức khắc giơ đao lên.
- Ta nói, ta nói, ta nói!!!
Tên này học sinh lập tức mở miệng hô to.
Hai Man binh do dự một chút, Trịnh Phàm yên lặng đem thuốc lá nhét vào miệng, hút một hơi, hai sợi sương mù trong lỗ mũi chậm rãi phun ra.
Một tên trong hai tên Man binh, vẫn cầm đao trong tay trảm xuống.
- Phốc!
Đầu người, lần thứ hai rơi xuống đất.
Trong đám người bị tạm gian, không ít học sinh và giáo viên đã không thể khống chế mình, trong không khí rất nhanh truyền đến mùi khai nồng.
Đỗ Quyên đứng bên cạnh, nhìn hành vi của Trịnh Phàm, không lên tiếng.
Trịnh Phàm lại hút một hơi thuốc, loại thuốc lá này hơi cay họng, không nhịn được ho khan một tiếng, đồng thời đưa tay lại tùy tiện chỉ một văn sĩ trung niên.
Lập tức có Man binh đi tới, kéo người kia ra khỏi đám người.
- Ta nói, ta nói, ta nói, ta biết bọn hắn, bọn họ ngay ở trong đám người, ở...
- Ta đáng ghét nhất loại người bán bạn cầu vinh, loại người này, đáng chết.
Văn sĩ trung niên: “…”
Trịnh Phàm không lại phản ứng hắn, mà quay đầu, nhìn về phía Lương Trình, hỏi:
- Giao cho ngươi?
Vì sợ bất tiện, Trịnh Phàm không trực tiếp hỏi Lương Trình: Ngươi đói bụng sao?
Lương Trình nhìn về phía Trịnh Phàm, đáp lại nói:
- Thích hợp sao?
- Thích hợp.
- Thuận tiện sao?
- Thuận tiện.
- Tốt, ta bắt hắn mang qua rừng bên kia, tra khảo một chút.
Lương Trình đi tới, một tay nhấc vị văn sĩ trung niên này lên, lôi kéo về phía cánh rừng đằng trước.
- A a a a a!!!
Rất nhanh, trong rừng truyền đến cực kỳ tiếng kêu thảm thiết đau đớn.


Trang 71# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất