Chương 140: Đại Càn, Ta Đến Rồi
Trịnh Phàm đem tàn thuốc ném trên mặt đất, không quên dùng ủng giẫm xuống.
Lại ngẩng đầu lên, lúc ánh mắt quét hướng về một đám người thư viện, thân thể đám người kia rụt lại phía sau.
- Đỗ cô nương, ngươi tiếp tục đọc.
Trịnh Phàm nhìn về phía Đỗ Quyên, Đỗ Quyên cầm lấy công văn đọc:
- Tiết Sở Quý!
- Rào!
Một đám học sinh và giáo viên đều nhìn về một nam tử, mà tự giác kéo khoảng cách đối với hắn.
Trên mặt nam tử lộ ra vẻ tuyệt vọng, lập tức có Man binh đến bắt người kia.
Đỗ Quyên tiếp tục điểm danh, hiệu suất rất cao, Trịnh Phàm thừa dịp, một mình đi về phía một chỗ vắng vẻ.
Giây lát, Lương Trình trở về tìm tới Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm đưa tay chỉ khóe miệng, lại từ trong ống tay áo móc ra một cái khăn ném cho Lương Trình, nói:
- Lau một chút.
Lương Trình nhận lấy khăn, lại trực tiếp dùng ống tay lau lau khoé miệng, hỏi
- Còn nữa không?
- Không còn.
- Ừm.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Đỗ Quyên vào trong đình.
Lương Trình lui về sau một bước, đem không gian tặng cho Trịnh Phàm cùng Đỗ Quyên.
- Trịnh đại nhân, người đã bắt được rồi.
- Thật không, bọn họ đều là kẻ ngu si, không biết đường chạy sao?
- Bọn họ phỏng chừng không nghĩ tới, chúng ta có thể xông lên bắt bọn hắn.
- Ừm.
Đỗ Quyên nhìn về phía Lương Trình, khẽ khom người.
Lương Trình hiểu ý, đi ra khỏi đình.
Đỗ Quyên nhìn về phía Trịnh Phàm, nói:
- Trịnh đại nhân, tiểu nữ tử rất tò mò, Trịnh đại nhân hẳn không thể không rõ, chuyện này về sau, sẽ mang đến cho Trịnh đại nhân ngài mang đến bao nhiêu phiền phức chứ?
Vào giờ phút này, vào tình cảnh này, Trịnh Phàm bỗng nhiên nhớ đến một bài thơ.
Nhưng cuối cùng vẫn cười cười nói:
- Đỗ cô nương vì sao phải hỏi ta vấn đề này?
- Làm sao, tiểu nữ tử không thể hỏi sao?
- Đỗ cô nương hỏi hay thay người khác khỏi…
- Trịnh đại nhân hi vọng tiểu nữ tử thay ai hỏi đây?
- Đỗ cô nương, ngươi lại làm khó ta rồi.
Đỗ Quyên lùi về sau hai bước, đối với Trịnh Phàm hành lễ nói:
- Phạm nhân đã bắt được, đa tạ Trịnh phòng giữ giúp đỡ.
- Phạm nhân kia ty chức mang đi, Trịnh phòng giữ, có duyên gặp lại.
Trịnh Phàm gật gù.
- Đỗ cô nương, trên đường chú ý.
- Trịnh phòng giữ cũng vậy.
Đỗ Quyên đi, cầm trong tay dây thừng, buộc hai phạm nhân, đi càng xa.
Trịnh Phàm nhìn mặt trời híp híp mắt, sau thân thể hắn, có toàn bộ bốn trăm Man binh đang chờ lệnh.
Hoài Nhai thư viện, vẫn là thư viện kia, có điều hôm nay đã chết mất mấy người.
Lương Trình mở miệng hỏi Trịnh Phàm:
- Trong thư viện, không bắt người nào?
- Bắt làm gì, vai không thể gánh tay không thể xách, áp tải đến Thúy Liễu bảo mà không thể giúp việc, còn phải tốn cơm nước nuôi họ.
- Thế nhưng cứ như vậy thả họ, lập tức…
- Lập tức bị bêu danh, đúng không? Bọn họ sẽ khiếu nại kêu oan xung quanh, viết thư cho đồng môn, hảo hữu, sẽ vận dụng đủ loại quan hệ để trả lại khuất nhục ngày hôm nay.
Lương Trình không nói lời nào rồi.
- A Trình, ngươi cũng thích hợp mang binh đánh giặc rồi.
- Tại sao Tả Kế Thiên không tiếp nhận quân lệnh này?
- Tại sao Tĩnh Nam quân có năm vạn nhân mã, lại không phân ra mấy trăm lính đi bắt mấy người này?
- Tại sao rõ ràng chứa chấp mật thám Càn Quốc, bao che tội, nhưng nữ nhân Đỗ Quyên chỉ bắt hai phạm nhân rồi đi, những người còn lại không hỏi han gì?
Trịnh Phàm đưa tay vỗ vỗ Lương Trình, cười nói:
- Chúng ta đến đây để cõng nồi, để gánh bêu danh, có chút người, yêu quý lông chim cực kì, yêu quý danh tiếng của mình, cho nên cần người gánh đỉnh nồi.
- Chủ thượng anh minh.
- Nhưng cái nỗi này không thể không cõng, ngươi có thể cõng nồi, chứng minh ngươi có tác dụng, tự nhiên sẽ được trọng dụng.
Nói xong, Trịnh Phàm đưa mắt nhìn phía sau đền thờ nói:
- Để bọn họ sống sót đi, để bọn họ giúp chúng ta làm tuyên truyền miễn phí.
- Chủ thượng anh minh.
- Ngươi không biết nịnh nọt thì đừng miễn cưỡng.
- Ha ha, chủ thượng, chúng ta kế tiếp trở về sao?
- Trở về? Kỵ binh đi mất ba tiếng, chỉ vì đến bắt nạt một đám hủ nho?
- Vậy chúng ta đi đâu?
- Đi nơi ta muốn đến, nếu đã chuẩn bị bêu danh trên lưng, chẳng đáng kể làm ra một đại tin tức nữa rồi.
Trịnh Phàm giơ roi ngựa lên.
- Đùng!
Chiến mã dưới khố dạt ra bốn vó bắt đầu liều mạng chạy băng băng, sau lưng hắn chính là Lương Trình và bốn trăm kỵ binh Man tộc!
…
Ánh tà dương như máu, bên dưới một tòa bảo trại đứng đứng sừng sững yên tĩnh.
Mắt thường có thể thấy, bảo trại hai bên đông tây, đều có thể xa xa trông thấy loại bảo trại tương tự, nếu thị giác tốt hơn, có thể nhìn thấy trên mặt đất này, phân bố bảo trại lớn nhỏ không đồng đều.
Cách đây rất xa, Trịnh Phàm kéo dây cương, chiến mã dưới khố vung móng ngựa, dừng lại.
Sau người, bốn trăm kỵ binh Man tộc đồng thời dừng dây cương.
Nhìn bảo trại phía trước, khóe miệng Trịnh Phàm lộ ra nụ cười nhạt:
- Đại Càn, ta đến rồi...
- Truyền lệnh xuống, xuống ngựa nghỉ ngơi, cấm chỉ nhóm lửa, đồn kỵ thả ra ngoài.
Không dựng lều vải, dưới mệnh lệnh của Trịnh Phàm, tất cả Man binh đem chiến mã sắp xếp cẩn thận về sau, bắt đầu ăn lương khô uống nước.
Bọn họ xuất thân từ Hình Đồ bộ lạc hoang mạc, không có điểm nuông chiều nào, thậm chí nói theo một cách khác, bọn họ còn chịu khổ hơn cả quân đội Yến Quốc.
Trịnh Phàm từ lấy thức ăn bên trong túi hông ngựa, tựa dưới một thân cây, dùng nước trong túi nước ăn, Lương Trình ngồi bên cạnh hắn.
- Chủ thượng, chờ một lát nữa động thủ bảo trại phía trước sao?
- Nếu đã đến rồi, thế nào cũng phải thử.
- Chủ thượng và Người mù Bắc đã thương lượng kỹ càng rồi sao?
- Ừm.
Trịnh Phàm gật đầu.
- Thuộc hạ không tin.
Trịnh Phàm nghe vậy, nở nụ cười, hỏi:
- Tại sao?
- Nếu chủ thượng cùng người mù thương lượng rồi, chuyến này đi, nhất định sẽ mang Tiết Tam.
Bảo trại phía trước yên lặng đứng sừng sững, thủ hạ bốn trăm kỵ binh Man tộc, gióng trống khua chiêng đi tiến công khẳng định không được.
Trước mắt dừng lại nghỉ ngơi nơi xa như vậy, không nhóm lửa, múc đích đích thị muốn che dấu mình, để phòng ngừa bị bảo trại đối diện phát hiện, một khi có lửa, bảo trại và trú quân bốn phía nhất định sẽ bị kinh động.
Nếu muốn đánh lén, mà đã sớm thương lượng kế hoạch kỹ càng rồi, ngươi làm sao có thể quên mang thích khách trong đội ngũ?
- Ừm.
Trịnh Phàm thừa nhận, đưa chút bột chiên còn lại dút vào miệng, uống một hớp nước.
- Chuyện ngày hôm nay, không tốn thời gian dài, chuyện bêu danh của chúng ta sẽ tới dồn dập, có lẽ sẽ khiến các đại lão triều đình chú ý, không nói những người khác, vị tể tướng đại nhân kia, trường học cũ của hắn bị chúng ta giẫm, hắn nhất định sẽ biết.
Nhưng chỉ có bêu danh còn chưa đủ, hai cái chân bước đi mới chắc chắn. Ngược lại triều đình đã bắt tay thanh lý Ngân Lãng quận, cũng chỉnh đốn lại hệ thống phòng ngự biên trấn, đây chính là điểm báo động thủ đối với Càn Quốc.
Động thủ trước, nhất định phải khiêu khích, tạo ra một ít bầu không khí căng thẳng, việc này ta không biết phía trên sắp xếp ai, nhưng không sao, chúng ta sẽ tranh làm.
Từ lúc tỉnh lại tại thế giới này, những năng lực lực khác chẳng thấy đâu, nhưng năng lực đoạt công tranh hạng, ta cảm thấy mình có thiên phú.
- Tuy rằng chủ thượng giải thích rất đầy đủ, nhưng thuộc hạ không cho rằng đây thật sự là lý do.
- Ha ha, nguyên nhân căn bản nhất, chính là ngứa tay.
- Ừm.
Lương Trình tán thành lý do này.
- Không nói dối ngươi nữa, hôm nay cõng nồi Hoài Nhai thư viện bên kia, mặc dù bản thân có thể tiến vào pháp nhãn của vị Tĩnh Nam Hầu đại nhân kia, nhưng trong lòng ta vẫn không thoải mái.
- Cho nên, chủ thượng định tìm người Càn Quốc xả giận.
Trang 71# 2