Chương 141: Phát Súng Đầu Tiên!
- Đây là chiến lược thăm dò, dùng phương thức ghi chép lịch sử, gần như thế này: Võ An Đại Yến năm thứ 10, phòng giữ Trịnh Phàm Thúy Liễu bảo, khai hỏa…. À không nói lại, Võ An Đại Yến năm thứ 10, mũi tên thứ nhất do phòng giữ Thúy Liễu bảo Trịnh Phàm, đánh dấu bắt đầu chiến tranh. Không chắc trăm năm, nghìn năm sau, đoạn lịch sử này sẽ được ghi lại.
- Chủ thượng.
- Hả?
- Ta muốn trái lương tâm nói một câu.
- Nói đi.
- Làm như vậy, vẫn có chút đường đột có chút mạo hiểm, hơn nữa bên ngươi ngoại trừ đám Man binh này, chỉ có một mình ta.
- Ta cảm thấy thú vị.
Trịnh Phàm nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ vai Trịnh Phàm.
Hắn biết, bản thân hơi hốt hoảng rồi, Lương Trình là một kẻ chuyên luyện binh, rất lợi hại.
- Không có chuyện gì, kiếm chuyện, tôn chỉ của chúng ta, người mù lập ra kế hoạch trước, lần nào không phải chơi đùa đến điên lên? Lần này chúng ta đi thăm dò, có thể đánh được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nếu phòng ngự nghiêm ngặt, chúng ta lập tức rút. Không có chuyện lúc nào cũng để Người mù Bắc đốt đèn, không cho phép chúng ta phóng hỏa.
- Bên này quá nhiều bảo trại, rất dày đặc, chờ khi động thủ, chúng ta cần thận trọng một chút.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
…
- Chuẩn bị xong chưa? (Man ngữ)
- Chuẩn bị kỹ càng rồi. (Man ngữ)
Trịnh Phàm rất hài lòng gật gù, hắn cùng Lương Trình đã đem giáp trụ trên người bỏ đi, mà hai mươi binh lính được tuyển ra làm trinh sát càng ác hơn, bọn họ trực tiếp lựa chọn để trần cánh tay.
Biên cảnh giữa Yến Quốc và Càn Quốc, đối với người Càn Quốc mà nói, đã xem như bần hàn, nhưng nơi này đối với Man tộc thường xuyên sinh sống tại hoang mạc mà nói, thậm chí gọi là Thiên đường cũng không ngoa.
Thân thể Man tộc nhiều lông, dù cho những người này trần truồng, nhưng một mảng lớn lông trên người, ngược lại càng khiến nó giống áo lông thú.
Các Man binh còn lại đã đem gói kỹ lại móng ngựa chiến mã, sau thời gian ước định, bọn họ sẽ tức khắc đột tiến.
Nếu bảo trại đã đắc thủ, bọn họ sẽ tiếp ứng đi vào, nếu thất thủ, bọn họ đột tiến tiếp ứng đám người Trịnh Phàm trở về.
Cái này là chuyện không có cách giải quyết, thời đại này không có điện thoại vô tuyến, nếu sau khi ngươi đắc thủ ở bảo trại mà giơ cây đuốc lên rung một thoáng, đảm bảo ngay lập tức sẽ có bảo trại thả ra khói báo động.
- Xuất phát!
Sau khi Trịnh Phàm nói xong, nhìn về phía Trịnh Phàm.
Lương Trình gật gù, hắn đi tiên phong, Trịnh Phàm đi sau lưng hắn, hoàn toàn mô phỏng theo quỹ tích di động của Lương Trình.
Không có cách nào, kinh nghiệm thực chiến của Trịnh Phàm quá kém, cho nên muốn tự mình bắt đầu thao tác, chỉ có thể tìm người chuyên nghiệp ôm bắp đùi đi theo.
Đi theo bọn hắn có hai mươi Man binh đi theo, bọn họ trên hoang mạc vốn là tay thợ săn trời sinh, sau khi tản ra rất nhanh sẽ ẩn giấu thân hình của mình, vừa dựa theo tiết tấu vừa đi về phía bảo trị.
Nói như vậy, loại bảo trại trên đường biên giới này, không quản ban ngày hay ban đêm, trên tháp canh của nó không bao giờ thiếu người, chúng như Mắt Ưng, tầm mắt sẽ giám thị tất cả mọi nơi.
Người Càn Quốc đúng là trăm năm trước bị sơ đại Trấn Bắc Hầu đánh sợ, sở dĩ co đầu lại, ở đường biên giới xây dựng nhiều công trình gỗ.
Loại bảo trại lít nha lít nhít này, tác dụng phòng ngự chân chính của chúng, kỳ thực không cao.
Chỉ cần binh địch xâm lấn đầy đủ, hoàn toàn chờ đợi đại quân đến đối chiến vừa chậm rãi nhổ từng bảo trại một.
Nhưng mấu chốt của vấn đề chính là, Trấn Bắc quân tinh nhuệ nhất Yến Quốc, trăm năm qua vẫn phụ trách trấn áp Man tộc tại biên giới hoang mạc, mà bên trong Yến Quốc lại bị môn phiệt hạn chế, vô pháp động viên xuất lực lượng đến tiến hành khai thách.
Mà loại hệ thống bảo trại này, đối với phòng ngừa bộ đội cỡ nhỏ rất hiệu quả, cho nên Yến Quốc bên kia cũng không phái tiểu bộ đội xuôi nam thăm dò nữa.
Sau đó bởi Vương đình Man tộc suy sụp, con đường tơ lựa đông phương và tây phương mở ra, theo thương nghiệp phát triển trên thu được tài nguyên ổn định, thượng tầng Yến Quốc bắt đầu ngầm đồng ý Ngân Lãng quận trở thành một điểm mậu dịch.
Vốn thời gian sẽ yên tĩnh khả năng sẽ duy trì lâu hơn một chút, nhân dân biên cảnh sẽ sống thêm một đoạn thời gian an ổn nữa, hòa bình vẫn tiếp tục trên bầu trời Yến Càn một hồi lâu.
Nhưng tất cả những thứ này, trong đêm nay, khả năng cao vì Trịnh Phàm đến mà bị đánh vỡ.
Trịnh Phàm không phải không nghĩ tới bản thân và bảy tên thủ hạ của hắn, nếu thức tỉnh trên Càn Quốc, nội dung của vở kịch sẽ phát triển thế nào?
Có lẽ, bản thân hắn đầu tiên cần phải đi luyện chữ, sau đó đám người Tứ Nương và Người mù Bắc cố gắng trở thành tài tử, sau đó cưới vợ công chúa đi lên đỉnh phong danh vọng.
Thậm chí, hắn có thể có cơ hội viết ra một đống lớn thơ từ, thậm chí có cơ hội trở thành một tên nho soái, suất lĩnh đại quân Càn Quốc bắc phạt Yến Quốc.
Hô lớn: Trăm năm quốc hận, thương hải khó bình!
Nói cung, trong quá trình tiến lên, thân thể của Trịnh Phàm rất kiên định theo sát tiết tấu của Lương Trình, nhưng đầu óc của hắn đã đi quá xa.
- Đến!
Lời của Lương Trình, đã kéo Trịnh Phàm trở về thực tế.
Ngẩng đầu lên, thấy vách tường bảo trại trước mặt mình, vừa mới ở trong đầu xoay quanh phong cảnh Càn Quốc, thi từ ca phú, tay cầm quạt lông lấy khăn buộc đầu, các loại, ngay lúc này đều theo gió tung bay.
Tốc độ Man binh cũng rất nhanh, trên thực tế, bởi Lương Trình phải phối hợp với tay mơ Lương Trình, lúc bọn họ ẩn núp đế góc tường bảo trại, các Man binh kia, đã sớm ẩn nấp đợi một hồi lâu rồi.
Đáng tiếc nơi này không thể hút thuốc, bằng không dưới chân của bọn họ lẽ ra có thể thêm ra ba cái đầu lọc thuốc lá.
Tất cả mọi người, đều đem đao trong tay cắn ở trong miệng, sau đó, bắt đầu, bò!
Không có dây kéo, cũng không hề dùng công cụ leo núi, mọi người sử dụng cả tay cả chân, bắt đầu dùng phương thức nguyên thủy nhất bò lên vách tường.
Vào lúc này, Trịnh Phàm có chút tiếc hận không mang Tiết Tam đến.
Có Tiết Tam, hắn bay lên, tuyệt đối đơn giản hơn thế này.
Coi như Người mù Bắc, chỉ cần dùng tinh thần lực, xẹt xẹt xẹt cũng có thể đi lên.
Nhưng hết cách rồi, bản thân hắn kích động đòi trả thù.
Cũng may toàn bảo trại này không giống loại đại thành kia, nó không cao lắm, hơn nữa công nghệ kiến trúc của nó kém, trải qua trăm năm sương gió, trên vách tường khắp nơi loang loang lổ lổ, xuất hiện nhiều chỗ có thể mượn lực trèo lên.
Các Man binh thân thủ mạnh mẽ, Trịnh Phàm dựa vào khí huyết vận chuyển trong cơ thể mình, vững vàng bước lên trên.
Lương Trình tốc độ nhanh nhất, bởi vì hắn dùng móng tay của mình, trực tiếp dùng móng tay cứng rắn đâm khe hở trong vách tường mượn lực, thậm chí hai chân không cần động, như đang đu xà.
Hắn leo lên đầu tiên, bởi hắn muốn giải quyết tên binh lính trên chòi gác kia trước?
Rốt cuộc, Trịnh Phàm nhìn thấy Lương Trình leo lên đầu tiên.
Những người còn lại vào lúc này cũng bắt đầu gia tăng tốc độ, thậm chí không tiếc bởi vậy phá ra một điểm tạp âm.
Rốt cuộc Trịnh Phàm leo lên, ló đầu trong nháy mắt, hắn nhìn thấy Lương Trình cùng mấy Man binh khác đang ngồi xổm một chỗ, trong lòng yên ổn, vươn mình lên.
Chỉ là, để Trịnh Phàm hơi bất ngờ chính là, cái chòi này không nhìn thấy thi thể.
Lương Trình đối với Trịnh Phàm lắc đầu một cái, ra hiệu phía trên này, vốn không người.
Chẳng lẽ lính gác đêm đi vệ sinh?
Vận may đã mỉm cười với hắn.
Trang 72# 1