Chương 142: Cảnh Cáo!
Tất cả mọi người đã tới, mọi người đều cầm đao trong tay, cúi thấp người, hô hấp đều đến cẩn thận từng li từng tí một.
Bước thứ nhất khó nhất đã hoàn thành. Sau đó, chỉ cần chờ phát hiệu lệnh.
Tòa bảo trại này cũng không nhỏ, hắn lựa chọn cái này làm mục tiêu cũng bởi hắn thấy nó thích hợp.
Những loại bảo trại nhỏ kia, bên trong đơn vị ít, còn dễ dàng bại lộ, Trịnh Phàm trực tiếp không cân nhắc.
Lương Trình làm cái thủ thế, sau đó bắt đầu theo vách tường bắt đầu tìm tòi bên trong, những người còn lại chia làm hai hàng, đều dựa theo vách tường, theo tiết tấu Lương Trình chậm rãi tiến vào.
Thăm dò một chút, nghe được một ít âm thanh, còn có thể nhìn thấy một ít ánh lửa.
Khói báo động không giống ánh lửa, binh lính bảo vệ bên trong không phải mỗi ngày đều ăn lương khô, thỉnh thoảng vẫn thổi lửa nấu cơm, mà khói báo động sở dĩ gọi khói báo động, bởi bắt đầu đốt dùng phân sói dẫn đốt, đương nhiên có thể dùng phân dê cừu khác, tạo ra loại khói đặc trưng.
Đột nhiên, Trịnh Phàm nghe được thanh âm nữ nhân, Trịnh Phàm đưa tay vỗ vỗ vai Lương Trình, Lương Trình quay đầu lại nhìn về phía Trịnh Phàm, Trịnh Phàm một cái tay cầm đao một cái tay khác nâng ngực mình.
Lương Trình gật gù, ra hiệu hắn cũng nghe được.
Thủ binh Càn Quốc có thể mang gia quyến sao?
Cái này Trịnh Phàm không rõ ràng lắm, nhưng Trịnh Phàm phát hiện bên trong không chỉ có giọng nữ nhân, mà có tiếng cười của nam nhân.
Trịnh Phàm không nghe rõ ràng bọn họ đang nói cái gì, nhưng có thể nghe thấy trong giọng nói rất hả hê.
Sinh hoạt bên trong bảo trại rất hài hòa, quan hệ của mọi người, xem ra rất hòa hợp.
Nhưng bên này, tại sao không phân người gác đêm?
Lương Trình bắt đầu tiếp tục tiến lên, Trịnh Phàm cùng hai mươi tên Man binh đi theo phía sau, mọi người bắt đầu cẩn thận từng li từng tí một xuống lầu thang, chờ tất cả đều xuống thang lầu đi tới bên trong bảo trại về sau, Lương Trình ra hiệu Man binh trước tiên không nên cử động, hắn và và Trịnh Phàm hai người tiếp tục hướng phía trước tìm tòi trinh sát.
Càng đi vào bên trong, tiếng cười kia càng rõ ràng, thậm chí bên trong còn có âm thanh không thích hợp cho trẻ em dưới 18 tuổi.
Trịnh Phàm cùng Lương Trình nháy mắt, Trịnh Phàm lộ vẻ nghi hoặc, Lương Trình lắc đầu một cái, hiển nhiên hắn không hiểu.
Dù cho hắn có kinh nghiệm mang binh cực kỳ phong phú cũng không biết, bên trong bảo trại biên cảnh Càn Quốc này rốt cuộc có đang có trò gian gì.
Lương Trình đối với Trịnh Phàm làm cái thủ thế, ý tứ là có khúc quanh trước mặt, hắn đi bên phải, Trịnh Phàm đi bên trái.
Trịnh Phàm gật gù, ra hiệu mình đã hiểu.
Hai người cùng hành động về sau, đã qua chỗ ngoặt kia về sau, hai bên trái phải, phân biệt kề sát trên vách tường.
Âm thanh, càng rõ ràng, thậm chí còn mang theo tiết tấu cao vút, Trịnh Phàm cắn đầu lưỡi, mẹ kiếp, đây là chỗ nào, mà mình còn suy nghĩ đến chuyện ấy!
“Kẹt kẹt!”
Đang lúc này, Trịnh Phàm tựa vào bên cửa gỗ kia khép hờ kia.
Tim Trịnh Phàm lập tức nhảy lên cuống họng, vết đao lập tức chém xuống.
Một người bên trong đi ra, một người cao gầy mặc áo da, tầm bốn mươi tuổi, một miệng đầy răng vàng nói:
- Huynh đệ, ngươi cần xếp hàng…
- Phốc!
Trịnh Phàm không làm do dự, một đao đâm vào tim đối phương.
Mà Lương Trình bên kia thấy tình huống phát sinh bên Trịnh Phàm, lập tức quát khẽ một tiếng cho Man binh đằng sau, đồng thời tự mình xách đao hướng về bên trong.
Trịnh Phàm vừa nhổ thanh đao bên trong người kia, phía sau hai mươi Man binh đã từ bên cạnh mình xông qua.
Tiếp theo, bên trong truyền đến tiếng thét chói tai, nhưng không có tiếng binh khí va chạm.
Trịnh Phàm không dám tin tưởng ngồi trên ghế Man binh đưa đến.
Phía trước có một chậu than đang đốt, có bảy, tám nữ nhân đang co quắp trong góc trên người chỉ kịp che ít vải rách, còn có hơn mười nam nhân không mặc quần áo đang quỳ dưới đất.
Trên đất có bốn bộ thi thể, một bộ thi thể do Trịnh Phàm chém, còn ba bộ thi thể khác do Lương Trình vọt vào chém giết.
Sau đó, Lương Trình phát hiện mình không cần chém nữa, nhưng Man binh khác theo vào về sau, cấp tốc khống chế nơi này.
Một tên thủ lĩnh nhóm này bị Lương Trình xách kéo ra ngoài, ngã trước mặt Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm hơi cúi người xuống, một tay chống đao một tay vuốt cằm, hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ta…. Tiểu nhân là bảo trưởng nơi này… Tên tiểu nhân là Triệu Trường Quý.
- Bảo trưởng?
Trịnh Phàm đưa tay chỉ nữ nhân trong góc kia, hỏi:
- Những người này là sao?
- Cái này… Bên trong bảo trại, các huynh đệ tháng ngày túng thiếu, không vượt qua nổi, tiểu nhân, tiểu nhân gọi mấy em xinh tươi vào đây, tạo công ăn việc làm….
- Hí…
Nghe mấy câu này về sau, Trịnh Phàm chỉ cảm thấy buồn rầu, hắn phảng phất cảm thấy tất cả hành vi cẩn thận từng li từng tí một mang thủ hạ một đường ẩn núp lại đây, như thằng điên diễn kịch cho mình xem.
Đồng thời Trịnh Phàm không khỏi đưa tay sờ trên mặt mình, sau đó sách lịch sử đại khái viết như vậy:
- Võ An Đại Yến năm thứ 10, phòng giữ Thúy Liễu bảo Trịnh Phàm bắn phát súng đầu tiên của Yến Quốc, đánh dấu chiến tranh với Càn Quốc.
Phía sau, cần thêm một câu:
- Thu được một tòa bảo trại.
…
Lửa trại chập chờn, ánh mắt đung đưa, biểu hiện lay dộng không khí.
Các Man binh không hề che dấu dục vọng chút nào nhìn những nữ nhân kia trong góc tường, trong mắt tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể phóng hỏa.
Từ đêm bọn họ đi theo thiếu tộc trưởng đến tòa Thúy Liễu bảo hiện tại, bọn họ như dã thú bị buộc trong lồng sắt.
Từ bắc đến nam, trở lại dị quốc, chiến tranh, đêm đen, từng yếu tố gỡ xiềng xích của bọn hắn, tự nhiên bản năng của bọn hắn từ từ thức tỉnh.
Người Càn Quốc gọi Người Yến Yến man tử, kỳ thực là một loại kỳ thị, giữa các khu vực với nhau.
Nhưng bất luận người Yến Quốc hay người Càn Quốc, đối với Man tộc, đều gọi như vậy, nó đã sớm vượt qua vòng tròn khinh bỉ, thậm chí tăng lên thành khái niệm chủng tộc.
Man tộc, chính là một đám dã thú hình người!
Lương Trình đứng bên cạnh, hơi lim dim mắt, tựa hồ tất cả xung quanh, hắn đều không nhìn thấy.
Trịnh Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi đảo qua Man binh, dùng tiếng Man mở miệng nói:
- Muốn nữ nhân sao?
Các Man binh từng tên từng tên điên cuồng gật đầu, thậm chí bắt đầu theo bản năng mà nuốt nước miếng, câu nói này của Trịnh Phàm ám chỉ rõ ràng, bọn họ đã không thể chờ đợi được nữa rồi.
- Bất luận là nữ nhân Yến Quốc hay nữ nhân Càn Quốc, nếu ta biết các ngươi đụng phải các nàng, ta sẽ để các ngươi hối hận khi sinh ra trên cõi đời này.
- Phù phù! Phù phù! Phù phù!
Tất cả Man binh quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy.
Lương Trình hơi mở mắt ra.
- Những câu nói này, ta chỉ nói một lần, chờ những tộc nhân khác của ngươi đến, thay ta chuyển cáo.
Nói xong, Trịnh Phàm đứng lên, hướng vào bảo trại.
Lương Trình quét mắt bốn phía, dùng Man ngữ đơn giản mà hạ lệnh:
- Trông giữ, cảnh giới.
Sau đó, hắn đi theo Trịnh Phàm.
Trang 72# 2