Chương 143: Tiếp Tục Nam Tiến!
Đêm nay, trên trời không có sao, cũng không thấy mặt trăng, dự đoán ngày mai sắp mưa.
Trịnh Phàm nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, tự nhiên biết ai theo, mở miệng nói:
- Có phải mệnh lệnh của ta không có tình người không?
Có vài thứ khó tránh khỏi, mỗi lần chiến tranh giết chóc, đều chen lẫn tiếng nữ nhân kêu rên thê thảm.
- Thuộc hạ chỉ phụ trách chấp hành mệnh lệnh chủ thượng.
- Ta cho rằng ngươi sẽ cảm thấy ta không biết chỉ huy.
Trịnh Phàm đương nhiên rõ ràng, để thủ hạ Man binh phóng túng một hồi, vừa cổ vũ tinh thần bọn họ, thứ hai có thể thu hoạch được sự trung thành của họ.
Đám lưu manh hậu thế lựa chọn lão đại, cũng xem lão đại nào cho bọn hắn cơm ăn, tiền tiêu, chọn bọn hắn gái ngủ.
- Thuộc hạ hiểu.
- Kỳ thực, nếu như bọn họ không phải man tử, là kỵ binh Yến Quốc đường hoàng, nếu bọn họ muốn những nữ nhân kia vui đùa một chút, phỏng chừng ta sẽ không phản đối. Ngược lại nữ nhân bên trong bảo trại này, cũng làm nghề nghiệp này, không phải dạng đàng hoàng gì, chờ giải quyết xong cho họ ít bạc là được.
- Chủ thượng, thuộc hạ cảm thấy, nếu cho bạc mà nói, những nữ nhân kia hẳn đồng ý tiếp đón Man tộc kia.
Trịnh Phàm xoay người, nhìn Lương Trình, ánh mắt thâm thúy, chậm rãi nói:
- Ta cần tiêu chuẩn kép, hiểu không?
- Hiểu.
- Ta không cảm thấy mình là người Yến Quốc, nói thật, ta không quá trung thành với Yến Quốc, có thể có một chút nếu ta tái sinh tại Hổ Đầu thành lâu hơn chút.
Lương Trình đứng bên cạnh lẳng lặng mà nghe.
- Ta cũng không trung thành gì đối với Càn Quốc, khả năng do ta làm quan Yến Quốc, đối với Càn Quốc, trái lại có loại bài xích theo bản năng. Nhưng đối với Man tộc, dù cho Sa Thác Khuyết Thạch còn đang nằm trong quan tài Thúy Liễu bảo, ta kính trọng hắn, nhưng đối với người Man tộc, ta không có điểm hào cảm nào. Ta không biết lập trưởng của mình nơi nào, nhưng nếu ta thấy người Man tộc ra tay đối với nữ nhân nơi này, ta sẽ phẫn nộ.
- Chủ thượng, ngài không cần phải giải thích nhiều đối với ta.
- Ta sợ ta tùy hứng sẽ ảnh hưởng đến ngươi thống lĩnh đám Man binh kia.
- Chủ thượng lo xa rồi, ngài quá coi thường thủ đoạn của chúng ta, từ đêm bọn họ tiến vào Mai gia, chúng ta đã tận sức gắn hình tượng của ngài thành Ma Quỷ khủng bố trong lòng bọn họ. Thậm chí mỗi buổi tối, Người mù Bắc còn tiến hành tẩy não họ. Trong lòng họ, ngài chính là ma quỷ, mà ma quỷ để bọn họ chấp hành chuyện trái với bản tính của mình, là chuyện hết sức bình thường. Thậm chí bọn họ sẽ cảm thấy đây chính là trừng phạt ma quỷ dành cho họ. Nhưng loại trừng phạt này khiến bọn họ lại vui vẻ chịu đựng.
- Ngài vừa mới ra lệnh, thoạt nhìn để bọn họ khó có thể tiếp thu, nhưng trên thực tế trong lòng bọn họ còn vui vẻ còn hơi chơi gái.
Trịnh Phàm: “…”
Bởi tốt nay đi ra ngoài, bọn họ không phải học tiết học giáo dục tư tưởng đáng sợ, không phải đi luyện binh….
- Kỳ thật, bất kỳ quân đội nào cũng dùng rượu thịt hoặc là người phụ nữ tới cổ vũ sĩ khí, cái này chỉ là biện pháp tạm thời, quan trọng nhất chính là dùng chúng giảm bới ham muốn vật chất đối với họ.
Trịnh Phàm nhìn Lương Trình nói:
- Tư tưởng ngươi rất nguy hiểm.
- Người mù cho bọn họ mơ một giấc mơ, ở trong mơ, bọn họ trở lại trên hoang mạc, được chúng ta ủng hộ, bọn họ thành lập một bộ lạc thuộc về mình. Bộ lạc kia không có chiến tranh, không có giết chóc, có dê bò, tiếng trẻ cười nói trên ốc đảo. Vì giấc mộng này, vì thực hiện nó, mấy trăm Man binh này, sẽ thề chết theo chúng ta, dù cho bọn họ chỉ có một người được sống, người kia sẽ thay họ chứng kiến giấc mộng thành sự thật.
- Ta đột nhiên cảm giác, bọn họ hơi đáng thương rồi.
- Đáng thương thật, bởi không có giấc mơ nào dành cho những người tầm thường kia.
- Thôi, nói chính sự.
- Đúng rồi, chủ thượng, tiếp đó, ngài định làm gì?
- Còn làm gì nữa? Hành động lần này không bàn bạc với Người mù Bắc, nếu như chúng ta cứ như vậy trở về, ngươi biết người mù sau lưng sẽ bố trí ta thế nào không?
- Người mù không dám bố trí chủ thượng.
- Hắn sẽ nói, phòng giữ Thúy Liễu bảo Đại Yến, dẫn dũng sĩ dưới trướng, xuyên biên giới, chạy đến nước láng giềng trợ giúp nước láng giềng quét đám đồi trụy, trợ giúp bọn họ xây dựng xã hội văn minh hơn.
- Chủ thượng, tư tưởng của ngải rất nguy hiểm.
- Nói chung, cứ như vậy trở về, ta cũng không cam lòng, cái này không phải đánh trận trong tưởng tượng của ta, nhìn phản ứng mấy tên đang ôm đầu ngồi lổm chổm kia, đây chính là truy quét đồi trụy!
Lương Trình gật đầu nói:
- Cũng không phải đánh trận trong tưởng tượng của thuộc hạ.
Trịnh Phàm đặt tay trên lỗ châu mai, cảm khái nói:
- Chúng ta nghĩ Càn Quốc quá bình thưởng rồi.
Lương Trình gật đầu, hiển nhiên đồng ý với ý nghĩ này.
Bởi trước khi dạ tập, đấu trí so dũng khí với không khí, không chỉ Trịnh Phàm, còn có hắn.
Vừa nghĩ tới lúc bản thân tới gần tòa bảo trại này, vửa ẩn giấu vửa quanh co ẩn nấp, ngay cả thân thể cương thi lạnh lẽo như hắn, trên mặt cũng có vệt hơi đỏ.
- Trăm năm hòa bình, mấy đời người thay đổi, đủ để mài đi quá nhiều thứ. Kỳ thực, ta sớm nên nghĩ đến, nhìn thấy Thúy Liễu bảo hoang tàn kia, ta sớm nên nghĩ đến. Có điều ta cảm thấy, bởi người Yến Quốc tự đại, xem thường Càn Quốc, cộng thêm có Tĩnh Nam quân đóng giữ Ngân Lãng quận, cho nên mới buông lỏng hệ thống phòng ngự biến trấn. Nhưng kỳ thật đây là kết quả do thời gia mang đến, hòa bình quá lâu, cơ khí sẽ rỉ xét hao mòn, huống chi là người? Vừa nghe tên bảo trưởng kia nói, lương bổng biên quân Càn Quốc không đủ, nhân số thiếu hụt nghiêm trọng, hắn làm bảo trưởng nơi này chỉ vì kiếm tiền, đảm đương một tòa bảo trại tuyến đầu.
- Do trị quốc thất bại, quân bị hủ bại, là số mệnh bất kỳ vương triều nào cũng không ngăn cản được.
Lương Trình nói.
- Chà chà, ta ngược lại cảm thấy chờ mong, một đời Hoàng Đế Yến Quốc này là một hủng chủ, mà một đời Trấn Bắc Hầu rõ ràng có quan hệ không tầm thường với Hoàng Đế.
- Tĩnh Nam quân thế nào, ta không rõ lắm, nhưng Trấn Bắc quân tinh nhuệ thế nào, ta và ngươi đều thấy. Nếu Yến Hoàng xử lý xong thế lực môn phiệt, trấp ấp Man tộc, lại đem Trấn Bắc quân điều động tới phía nam, Càn Quốc này đã bị mọt hết phòng tuyến rồi, có thể đỡ được 300 ngàn thiết kỵ Trấn Bắc quân sao?
Lương Trình lắc đầu một cái, rất xác định nói:
- Không ngăn nổi.
Không có bất luận nghi ngờ gì, bởi Trấn Bắc quân chính là nhất đẳng Thiết kỵ đương thời.
- Có điều, bước kế tiếp, ta dự định…
Nói xong, Trịnh Phàm xoay người, chỉ về phía nam.
- Tiếp tục nam tiến.
Lương Trình thở dài, nói:
- Chủ thượng, xin cho phép thuộc hạ nói một câu trái lương tâm.
- Ngươi nói.
- Quá nguy hiểm, quá liều lĩnh rồi.
- Lời thật lòng?
- Chủ thượng anh minh.
Hiển nhiên Lương Trình không tận hứng.
Lúc này, phía dưới bảo trại truyền đến tiếng vó ngựa vang, bởi vì bọc móng ngựa, nên âm thanh hơi nặng nề một chút. Mà Man binh bên trong bảo trại đã mở cửa, tiếp đồng bọn vào
- Còn có một việc cần xin chỉ thị chủ thượng, những người còn lại bên trong tòa bảo trại, nên xử trí thế nào?
Trịnh Phàm không trả lời, mà hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
…
Trang 73# 1