Chương 144: Khói Báo Động!
“Leng keng!”
Một cây chủy thủ được Lương Trình để trước mặt Triệu Trường Quý.
Triệu Trường Quý và mười tên lính bên kia thấy ảnh kim lộng lẫy, trong mắt đều lộ ra vẻ tham lam.
Tòa bảo trại này chỉ có một bảo trưởng, đó chính là Triệu Trường Quý, dưới trướng hắn có bốn người, cộng thêm số thủ binh khác, theo lý thuyết mà nói, hết thảy có hơn năm mươi người.
Nhưng nhân số tòa bảo trại này, thực tế chỉ có gần một nửa.
Biên quân cực kỳ khổng lồ của Càn Quốc, khả năng cao dừng lại trên giấy, mà số lượng ăn lương không, đã chiếm gần một nửa rồi.
- Quân đội Yến Quốc không lâu nữa sẽ nam tiến, chúng ta chính là quân tiên phong dò đường, hiện tại trước mắt ta có hai lựa chọn. Đồng thời chính là hai lựa chọn của các ngươi. Một là, ta hạ lệnh giết toàn bộ các ngươi, mang thủ cấp các ngươi về, coi như quân công.
Lúc Lương Trình nói đến chỗ này, trong mắt hai người Triệu Trường Quý và Từ Đức Phúc đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Lựa chọn thứ hai, rất đơn giản, chúng ta có thể coi như chuyện tối nay chưa từng xảy ra, còn việc xử lý những người chết và cấm khẩu những người còn lại là việc của mấy vị. Thậm chí ta có hứa hẹn các ngươi, chờ ngày sau quân đội Đại Yến xuôi nam, các ngươi đều có thể sống sót, hơn nữa, đều có một phần công lao cho các ngươi.
- Ta đồng ý, ta đồng ý.
Từ Đức Phúc lập tức dập đầu hô.
- Ta cũng đồng ý, ta cũng đồng ý!
Triệu Trường Quý cũng lập tức dập đầu, chỉ lo biểu hiện của không được tích cực như Từ Đức Phúc.
- Hôm nay, bảo trại của các ngươi đã bị chúng ta công phá, chuyện này tuyên dương ra ngoài, cấp trên các ngươi tuyệt đối không bỏ qua cho các ngươi.
- Đúng, chúng ta rõ ràng, chúng ta rõ ràng.
Triệu Trường Quý lập tức gật đầu.
- Đi quá gấp, không mang quá nhiều vàng bạc, nhưng không sao, về sau chúng ta sẽ phái người liên hệ ngươi, các ngươi an tâm làm việc cho chúng ta, chỗ tốt không thiếu phần các ngươi.
- Đa tạ Tướng quân tác thành!
- Đa tạ Tướng quân tác thành!
Lương Trình nói gần đủ rồi, đi ra khỏi phòng.
Từ Đức Phúc cùng Triệu Trường Quý quỳ trên mặt đất liếc mắt nhìn nhau, có thể nhìn ra trong mắt đối phương sợ hãi cùng vui mừng.
Biên cảnh thái bình gần trăm năm, lại để bọn họ đụng người Yến Quốc, có điều cũng may hai người bọn hắn vẫn giữ được mạng, thậm chí có thể nhờ đó được phú quý.
Nghỉ ngơi không tới nửa, giờ bốn trăm Man binh từ toà bảo trại này đi ra, mà mục tiêu nhắm thẳng phương nam!
Chuyện đêm nay cần làm còn rất nhiều, vất vả đem binh tướng đến, không chơi đã nghiền, tuyệt đối không trở về nhà.
Triệu Trường Quý cùng Từ Đức Phúc hai người đứng trên tường thành bảo trại, nhìn bộ đội kỵ binh dần biến mất trong tầm mắt của mình.
- Hô….
Từ Đức Phúc thở một hơi dài nhẹ nhõm, thời khắc này, hắn rốt cuộc xác định bản thân vẫn sống sót.
Triệu Trường Quý lại hơi chút run chân ngồi xuống, một tay che ngực mình, bình phục nhịp tim, cảm giác sóng sót sau tai nạn, để hắn hơi nghẹt thờ.
- Bảo trưởng, chờ một lát, chúng ta cần triệu tập tất cả thủ hạ, đem sự tình trao đổi với bọn họ, nói cho họ biết sự tình bảo trại bị công hãm một khi tiết lộ ra ngoài, tất cả chúng ta không ai sống sót nổi, xử lý hai thi thể kia. Còn nữ nhân bên trong bảo trại, không để bọn họ tiếp khách nữa, chuyện này gần như có thể lấp kín rồi.
- Hừm, mấy tên đã chết kia, bảo bọn hắn đào ngũ, ngược lại chuyện này hết sức thông thường tại các bảo trại, ngày mai sẽ tìm một chỗ xử lý thi thể của họ, cần làm sạch sẽ không lưu lại dấu vết.
- Hừm, ta rõ ràng, có điều nói không chừng đây chính là cơ hội đổi đời của chúng ta, Người Yến, rốt cục muốn nam tiến, người khác không biết, tự chúng ta lẽ nào không rõ ràng biên quân này rốt cuộc nát ra sao?
- Mọi người ăn không đủ no mặc không đủ ấm, lão quan gia trong thành chỉ biết ngâm thơ làm phủ. Võ tướng chỉ biết hút máu binh, cắt xén lương bổng chúng ta, để chúng ta không đủ lương để ăn. Một khi Người Yến nam tiến, chúng ta không ngăn được, thật sự không ngăn được, hiện tại có thể thiết lập quan hệ với Người Yến, về sau có thể bảo đảm tính mạng, nói không chừng có thể chiếm được chỗ tốt!
Triệu Trường Quý gật gù, nói:
- Ngươi nói không sai, nơi này sớm muộn thuộc về Yến Quốc, chúng ta sớm muộn gì cũng là Người Yến.
Tiếp theo, Triệu Trường Quý lại nói:
- Hiện tại ngươi đi làm đi, gọi nhóm đồng hương chúng ta ra, khống chế lại cục diện, vạn lần không thể xảy ra sự cố.
- Tốt, bảo trưởng, ta đi làm.
Từ Đức Phúc đi qua bên người Triệu Trường Quý. Nhưng lúc này, một cánh tay kẹp cổ hắn lại, tiếp theo, thanh đao tàn nhẫn đâm vào cổ Từ Đức Phúc.
- Phốc!
Từ Đức Phúc không dám dám tin tưởng nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Triệu Trường Quý.
Nhìn cái tên bảo trưởng này bình thường rất tham lam, thậm chí ngay cả nữ nhân bán thân dùng thân xác kiếm tiền, hắn cũng phải lột ba phần.
- Ngươi… Ngươi… Là tên hỗn trướng…
Cổ bị chủy thủ đâm vào, máu tươi đang ồ ồ chảy ra, nhưng Từ Đức Phúc vẫn khó khăn phun ra mấy chữ này.
Rõ ràng mọi người vừa mới chuyện, đã thương lượng được rồi, nhưng tại sao… Tại sao?
- Ngươi muốn… Tham… Tham công…
Triệu Trường Quý tiếp tục ghì cổ Từ Đức Phúc xuống, hít một hơi lạnh, dùng âm thanh run rẩy nói:
- Không, ta không phải kẻ tham công Người Yến, ta không phải vì cái này giết ngươi.
- Đó là..
Triệu Trường Quý đem miệng mình tiến đến gần tgp, tiếp tục run rẩy nói:
- Lẽ nào, lẽ nào ngươi không nhìn thấy bên người Yên nhân là ai sao? Là người Man, là người Man! Người Yến đã cấu kết với Man tộc, bọn họ muốn đồng thời xuôi nam, bọn họ muốn đồng thời xuôi nam rồi! Ta... Ta... Ta không thể, không thể trơ mắt nhìn, không thể, không thể, rất nhiều người sẽ chết, rất nhiều người sẽ chết.
- Ngươi…
Thân thể của Từ Đức Phúc cuối cùng run rẩy một lần, bất động rồi.
Hắn chết đi, con mắt mở thật to, có thể thấy hắn không cam lòng.
Triệu Trường Quý buông tay của mình ra, nhìn thi thể Từ Đức Phúc dưới chân hắn.
Hắn từ từ đứng lên, dùng tay chống lỗ châu mai bắt đầu đi về phía trước.
Trang 73# 2