Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 145: Miên Châu Thành!

Chương 145: Miên Châu Thành!



Hơn mười năm trước, Triệu Trường Quý tốn không ít ngân lượng mới có thể kế thừa chức vị bảo trưởng của cha hắn, cả đời hắn, thậm chí chưa bao giờ từng giết người.
Cha hắn một đời chưa từng thấy kỵ binh Người Yến, hắn cũng chưa từng thấy, ngược lại thường thường nhìn thấy đội buôn Người Yến.
Lúc chân Triệu Trường Quý đạp trên bậc thang đi về đồn đài, chân hắn run cầm cập một hồi, cả người "Phù phù" một tiếng ngã rầm trên mặt đất.
Hắn không vội vã bò lên, mà là ôm đầu ở nơi đó nhẹ giọng nghẹn ngào.
Hắn đang sợ sệt, bởi vì hắn rõ ràng, một khi ngày chuyện phát sinh tại bảo trại hôm nay bị tiết lộ, dựa theo quân pháp Càn Quốc, hắn chắc chắn phải chết!
Hắn không phải văn nhân, Càn Quốc không tử hình sĩ phu, nhưng đối với hành động nối giáo cho giặc này, từ trước đến nay, giết chưa bao giờ chùn tay!
- Sẽ chết, sẽ chết, sẽ chết...
Trong miệng Triệu Trường Quý không ngừng nỉ non. Nhưng hắn chậm rãi đẩy hai tay bò lên, sau đó lại theo bậc thang, tiếp tục bò về phía đồn đài.
Rốt cuộc hắn đã bò lên đồn đài, hàm răng của hắn cắn môi, đã cắn ra máu tươi, hắn không ngừn hút nước mũi vào, nước mắt không ngừng tuôn ra trong viền mắt.
Hắn lấy hộp quẹt trong lòng.
- Người Yến... Người Man... Người Yến... Người Man...
Triệu Trường Quý không đọc sách, hắn không biết đạo lý lớn là gì, hắm tham tài, bằng không sẽ không mở nhà thổ bên trong bảo trại, hấp dẫn thủ binh các bảo trại khác đến thăm.
Hắn yêu tiền, hắn sợ chết, nhưng không biết tại sao, hắn nhìn mấy trăm kỵ binh Man tộc đi trước mắt mình, tâm của hắn, bỗng nhiên hoảng sợ kinh khủng.
- Hô... Hô... Hô...
Triệu Trường Quý bình phục hô hấp, tay trái nắm hộp quẹt, chuẩn bị đi điểm dẫn liệu, sau đó đốt khói báo động.
Triệu Trường Quý đã sớm quên màu đạo khói báo động đại diện thế nào, cha hắn không biết, hắn càng không biết, nhưng hắn cảm thấy, hiện tại bản thân nên phát khói báo động, hắn cảm giác mình nên làm vậy.
Hắn cảm giác mình điên rồi, nhưng điên rồi.. thì làm sao?
Hộp quẹt, bị đưa đến điếm dẫn liệu…
- Ầm!
Một cục đá đập trúng tay Triệu Trường Quý, hộp quẹt lăn xuống đất.
Triệu Trường Quý hơi sửng sốt ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người không biết lúc nào xuất hiện bên cạnh ụ tường tại tháp canh.
Hai người kia, lúc trước hắn từng thấy, một người rõ ràng là chủ sự, một người khác rõ ràng là kẻ ném cho hắn chuôi thùy thủ, mà hắn vừa cầm giết Từ Đức Phúc.
- Ta nói rồi, biện pháp này của ngươi, độ nguy hiểm rất lớn.
Trịnh Phàm rất bình tĩnh nói với Lương Trình.
Lương Trình lắc đầu một cái, nói:
- Do ta sơ sẩy.
- Nguyên nhân do tính cách của ngươi, ngươi không thích phân tích nhân tính, ngươi cảm thấy nó không cần thiết, cũng lười đi làm, điểm này ngươi cùng lắm học một tí từ Người mù Bắc.
- Ừm.
Lương Trình quay đầu, nhìn về phía Triệu Trường Quý.
Triệu Trường Quý co quắp ngồi dưới đất, hắn biết, chính mình không có cơ hội, trên mặt của hắn, hiện ra một vệt tuyệt vọng.
“Leng keng!”
Một cây đao được Trịnh Phàm đặt trước mặt Triệu Trường Quý.
Trịnh Phàm đưa tay chỉ đao, nói:
- Là nam nhi, cho ngươi chút thể diện, tự kết liễu đi.
Triệu Trường Quý nhặt thanh đao trên đất, hay tay nắm chặt thanh đao, đầu tiên đem mũi đao nhắm về phía bụng mình, do dự một chút, hắn lại đặt thanh đao trên cổ mình, nước mắt nước mũi gần như nhuộm hết mặt hắn.
“Leng keng...”
Đao bị Triệu Trường Quý ném trên mặt đất.
Trịnh Phàm híp híp mắt, nói:
- Làm sao rồi?
Thân thể Triệu Trường Quý dựa vào trên bức tường, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, nói:
- Giúp một chuyện, các ngươi động thủ... Động thủ... Giết ta đi...
Lương Trình mở miệng nói:
- Tại sao?
Triệu Trường Quý dùng ống tay xoa xoa nước mắt nước mũi trên mặt mình, nói:
- Để các ngươi chê cười, ta nhát gan, không dám tự sát…
Trong bóng đêm, móng ngựa kỵ binh vẫn lao nhanh như cũ, tốc độc thậm chí không giảm xuống chút nào.
Đội ngũ kỵ binh chính là nội tình của Trịnh Phàm, từ khi bắt đầu, đã phân phối xa hoa, một số chỗ còn xịn sò hơn cả Trấn Bắc quân.
Một người một ngựa chính là tiêu chuẩn, đảm bảo tính cơ động của kỵ binh.
Hơn trăm năm trước, trong chiến tranh Man tộc và Yến Quốc, kỵ binh Man tộc từng dựa vào loại ưu thế này làm cho cả Đại Yến dấy lên phong hỏa.
Hiện tại Man tộc không xong rồi, có điều đám kỵ binh Man tộc này về phương diện nào đó đã vượt qua hạn chế của tổ tông.
Bởi người Man tộc từ đầu đến cuối không đánh bại Yến Quốc, nhưng hiện tại bọn họ đã xuyên qua Yến Quốc, đi đến đất Càn Quốc. Cái này đã coi như đột phá trong lịch sử rồi.
- Chủ thượng, mục tiêu của chúng ta thế nào?
- Không biết, tiếp tục nam tiến nhìn một chút?
Dọc theo đường đi, ngược lại xa xa gặp qua một ít bảo trại, chỉ có điều Trịnh Phàm không muốn xử lý bọn họ, đi cách xa một chút, mà những bảo trại kia cũng không phát hiện được đội ngũ kỵ binh này.
Có vết xe đổ tại tòa bảo trại kia, Trịnh Phàm thật sự không muốn chơi kiểu trời tối "Chính mình doạ chính mình".
Rốt cuộc, một tòa thành xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Trịnh Phàm giơ tay lên, hết thảy kỵ binh đồng thời dừng dây cương.
- Lan ra đi.
Mười mấy tên Kỵ binh Man tộc chủ động tản ra, tiến hành kiểm tra tại phụ cận.
Trịnh Phàm xuống ngựa, đứng trên ruộng dốc, phòng tầm mắt nhìn tòa thành phía trước kia.
Thành không lớn, nhỏ hơn Hổ Đầu thành không ít.
Nhưng dù sao nó cũng là một tòa thành, những tòa bảo trại kia không cách nào so sánh với nó, cộng thêm nó ở gần biên cảnh, gọi nó là "Quân sự trọng trấn", cũng không hề quá đáng.
Trịnh Phàm rút ra túi nước, uống vài ngụm nước.
Lương Trình đứng bên người Trịnh Phàm, lúc Trịnh Phàm đem túi nước đưa hắn, hắn nhận lấy, lại không nhìn thấy Trịnh Phàm đưa tay chuẩn bị rửa tay.
- Ngươi không khát?
Trịnh Phàm hỏi.
- Không khát.
- Ngươi đã ăn chưa?
- Ăn rồi.
- Ngươi và A Minh rất dễ nuôi.
Trịnh Phàm cười cợt, đưa tay chỉ tòa thành kia, nói:
- Ánh mắt ngươi tốt, nhìn cửa thành bên kia, xem còn mở hay không?
- Cửa thành vẫn mở.
Lương Trình tin chắc nói.
Cửa thành, tựa hồ chỉ có vài đoàn xa đang ra vào, bên ngoài bày vài cây đuốc, chiếu lên rõ ràng.
Mà bên ngoài tường thành, có thể nhìn thấy một mảnh "Lều hộ phòng", có thậm chí chỉ có nhất lều vải, như xóm nghèo bám quanh tòa thành.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Lương Trình nhìn về phía Lương Trình hỏi.
- Chúng ta chỉ có 400 người.
- Lý Vân Long dùng một đoàn còn dám đánh thành huyện Bình An.
Trịnh Phàm đưa tay tựa hồ muốn sờ sờ cằm Lương Trình, do dự một chút, đặt trên vai Lương Trình, nằn nặn nói:
- Ngươi không giống hắn.
- Nếu chủ thượng muốn thử, thuộc hạ có thể suất lĩnh đội thử một lần.
- Không, ta không thể lưu ở phía sau nhìn, muốn chơi, cùng nhau chơi, muốn chết, tất cả cùng chết.
- Quả nguy hiểm, quá liều lĩnh.
- Ngươi nói thật lòng, hay dối lòng?
- Nói dối.
- A….
- Vào đêm, thành trì không đóng cửa, bên ngoài còn náo nhiệt như thế, không thử, thuộc hạ thật sự không cam lòng.
- Chúng ta nhổ một cái bảo trại về sau, từ đó một đường xuôi nam, không gặp phải một binh một tốt ngăn cản. Yến Quốc đều phế bỏ bảo trại, Thúy Liễu bảo ta nuôi gà, còn một chút bảo trại thậm chí bị dân địa phương lấy gạch đi xây chuồng lợn. Càn Quốc bên này, bảo trại xác thực còn, nhưng có hay không chẳng khác gì nhau. Có điều A Trình, có phải hai chúng ta quá bành trướng rồi?
- Chủ thượng, chúng ta tốt nhất nên cẩn thận.
- Đúng, chúng ta không bành trướng, là người Càn Quốc, cho chúng ta quá nhiều tự tin.



Trang 74# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất