Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 146: Ô Lạp!

Chương 146: Ô Lạp!



Dưới bắc môn Miên Châu thành, đèn đuốc sáng choang, từng xe hàng vận chuyện ra vào trong thành.
Vài cửa hàng chờ ở cửa thành, vài tên quản sự bên cạnh thúc dục người làm thuê chân chịu khó một chút, động tác nhanh nhẹn lên.
Tình cờ, ánh mắt các quản gia tụ hợp, có thể thấy trong mắt nhau có vẻ khiêu khích cùng căm giận.
Trời tối, giá lạnh, vốn bản thân vận chuyển hàng hóa, nhanh lên một chút, có thể sớm xong việc rồi.
Ai biết đêm nay, mấy đoàn xe các nhà lại đụng vào nhau.
Cửa thành lớn như vậy, ngươi muốn đi vào ta muốn đi ra, quan trọng nhất dân làm thuê Miên Châu thành, tổng cộng chỉ có thế, không ai đồng ý lùi về sau nửa bước, rốt cuộc để quản sự các nhà phải ra mặt, họ đều đại diện cho mặt mũi chủ tử, há nói nhường thì nhường? Nhìn những dân phu bận bịa kia, nhìn quần áo trên người họ, kỳ thực là áo bông trong quân đội Càn Quốc phân phát.

- Cha, trời lạnh, tại sao ngươi vẫn còn đứng ở đây.
Một ông lão mặt trường sam đơn bạc đứng trên thành lầu, ở phía dưới chính là một mảnh náo nhiệt huyên náo.
Người đàn ông trung niên tiến lên, đem mình áo choàng cởi xuống, khoác trên người lão giả.
Thân thể ông lão run lên, áo choàng rơi trên mặt đất.
- Vi phụ già rồi, khí huyết không được như xưa, nhưng vi phụ tốt xấu gì cũng là Bát phẩm Võ phu, chút hàn khí này không làm vi phụ bị sao.
Người đàn ông trung niên nhắt áo choàng lên, hai tay cần lấy, khoác lên người ông lão kia, nói:
- Nhi tử hiểu, nhưng để ngài đứng đây chịu lạnh, khiến nhi tử áy náy với lương tâm.
- Tại sao những quân sĩ này lại ở đây?
Ông lão đưa tay chỉ những dân phu đang vận chuyển hàng hóa, âm thanh hơi run rẩy.
- Bọn họ lạnh, bọn họ có thể đói, bọn họ có thể mệt? Nhưng bọn họ chính là biên quân Đại Càn, biên quân để cầm đao, không phải làm cu li!
- Có phải ngươi cảm thấy ta là cha ngươi khiến ngươi rất oan ức sao?
- Oan ức? Sao có thể ngài là cha đẻ ta, ta là con trai ngài, sao nói oan ức được.
- Vẫn còn oán khí sao?
- Hiểu con không ai bằng cha, ngài nói ngài là Bát phẩm Võ giả, có tuổi đời trong quân ngũ, khi còn trẻ ta hi vọng có cha chống lưng, đời này không phải lo nghĩ gì. Ai biết ngài lại báo cáo lên trên, đòi nghỉ sớm một năm. Đoàn luyện sứ khỏe mạnh bị điều đến làm giáo úy Miên Châu thành, ngài đúng là cha đẻ ta.
- Có điều buổi tối này, nhi tử mới cùng Tri phủ đại nhân ăn cơm, Tri phủ đại nhân nói lão gia ngài nên rút đơn về, nói không chừng có thể phục chức, trước khi cởi giáp về quê có thể đề bạt nhi tử.
- Ngươi đến tìm ta, vì chuyện này sao?
- Ngài nói đúng rồi.
- Ngươi muốn lão tử, xin những tên quan văn chó chết kia sao?
- Ha ha ha…
Ông lão nở nụ cười.
Người đàn ông trung niên cũng nở nụ cười.
- Con trai, cha biết, cha xin lỗi ngươi.
- Tại sao ngài nói câu này?
Ông lão cúi đầu, liếc mắt nhìn cây trường thương đặt bên chân mình.
- Được, ta biết ngài lại muốn nói gì, ngài lại muốn nói, Người Yến khả năng muốn xuôi nam, biên quân Càn Quốc ta không tiếp tục ngu đần như vậy, nhưng ta nói những lời từ đáy lòng, đời này của ngài đã đánh trận với Người Yến chưa? Không. Gần một trăn năm, Người Yến ngay cả sợi lông cũng không nhìn thấy, nhi tử biết, đời này của cha, tuổi rất cao, lại một thân võ nghệ thao lược không có thể từng dùng tới, trong lòng không phục, nhưng...
Ông lão bỗng nhiên nghiêng mặt sang bên, nhìn con trai, nghiêm túc nói:
- Man tộc bên kia hoang mạc, đã lâu không có tin tức.
- Cái này thì sao?
- Điều này nói rõ, Man tộc bên kia, đã càng ngày càng khó kiềm chế Người Yến, một khi Người Yến không có áp lực từ phương bắc, ngươi biết bọn họ sẽ làm gì không?
- Cha, những chuyện này sẽ có chư vị tướng lĩnh và các quan gia triều đinh cân nhắc, chúng ta cần gì bận tâm?
- Quan gia không hiểu, quan gia không biết biên quân chúng ta hiện này thế nào, nhóm tướng quân phần lớn không hiểu, coi như có mấy người hiểu, cũng làm như không hiểu. Ngươi nhìn ta xem, hiện tại là giáo úy Miên Châu thành, nhưng dưới tay ta có thể điều động được mấy người?
- Những thủ binh Miên Châu thành này không chỉ bị các quan gia và tri phu coi như cu li, mà những doanh trại trong thành đều bị hủy làm nhà kho, ngược lại đem quân sĩ đẩy ra ngoài thành sống trong lều vải!
- Binh lính như vậy, quân đội như vậy, nó có thể đánh trận sao?
- Cha yên tâm đi, Người Yến còn làm ăn với chúng ta, có thời gian rảnh rỗi nào đi đánh trận, ngài nhìn thấy không, phía dưới này đang náo nhiệt như vậy. Hôm này có hai đoàn xe từ Yến Quốc trở hàng về. Kiếm tiền, sống thoải mái dễ chịu, đánh đấm cái gì.

- Người bên ngoài, nhất định sẽ coi chúng ta là làm kẻ ngu si.
Trịnh Phàm ngồi trên lưng ngựa, thúc giục ngựa nói với Lương Trình rằng.
- Lấy bốn trăm kỵ binh, đi công một tòa biên cảnh trọng trấn, không phải người ngu, không thể làm được chuyện này.
- Chủ thượng, người khác nhìn chúng ta như thế nào không đáng kể, then chốt do chúng ta cân nhắc.
- Kỳ thực, ta cũng cảm thấy mình ngốc, sống thoải mái là được, cần gì đi tìm kích thích mạo hiểm.
- Ai, ta bị các ngươi làm hỏng rồi, đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.
- Chủ thượng.
- Hả.
- Chúng ta do ngài thiết kế ra.
- Cái này phải gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn.
- Ngươi càng ngày càng biết chém gió.
- Cái này gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng
Trịnh Phàm cố ý để mặt nạ của mình có hể kéo xuống, đồng thời giơ đao trong tay mình, dùng Man ngữ hô:
- Ta không cho phép các ngươi đụng chạm nữ nhân, nhưng ngày hôm nay, ở trong tòa thành này, ta cho phép các ngươi ăn uống rượu thịt thoải mái!
Hết thảy Man binh theo Trịnh Phàm, giơ binh khí trong tay lên.
Giết!
Trịnh Phàm bố đao về phía trước.
- Ô lạp!!!!
Trịnh Phàm: “…”
- Ô Lạp do tên ngốc nào dạy bọn họ?
Trịnh Phàm quát.
- Phiền Lực.

Miên Châu thành
Tại phủ nha, bên trong phòng khách riêng, có một màn oanh ca yến vũ.
Vũ nương đến từ Hạ Hâng dáng người phiên phiên, múa động lòng người, đem không khí tiệc rượu đẩy lên cao trào.
Càn Quốc có câu thơ:
Hạ Hàng son dính Thượng Kinh bút,
Ô Xuyên rượu ngon mở Hằng Châu mực.
Hạ Hàng son chỉ chính là mỹ nhân Hạ Hàng, trong hậu cung các đời Hoàng Đế Càn Quốc, không thiếu vị trí của nữ nhân Hạ Hàng.
Hoàng Đế Càn Quốc đương đại, trong một lần đi Hạ Hàng đã thu tam tỷ muội Dương gia.
Bên trong phòng lớn, các mỹ nhân nhẹ nhàng múa, đều đến từ Hạ Hàng, các nàng đều là lễ vật một vị phú hào tặng cho Tri phủ đại nhân.
Tri phủ Miên Châu thành ngồi tại vị trí thủ tọa, hai bên trái phải có hai vị đồng liêu, bên dưới có tham tướng Miên Châu thành.
Theo lý thuyết, vùng biên trấn, ứng lấy võ tướng làm đầu, quan văn quản hành chính địa phương, võ tướng chưởng binh, thậm chí thường có có quyến lên tiếng lớn hơn một chút.
Điểm này, Yến Quốc Bắc Phong quận bị quán triệt đến mức rất triệt để.
Nhưng nơi này không phải Yến Quốc, nơi này là Càn Quốc.
Tại Càn Quốc, quan văn bọn họ cho phép một võ tướng gia nhập tiệc rượu, đã rất nể mặt mũi rồi.
Vị tham tướng này cũng tốt tính, không ai hỏi hắn, hắn chẳng hỏi ai, tự mình uống rượu ăn thịt, xem vũ nữ múa.
Hắn nghĩ thoáng ra, bởi bên người có sẵn ví dụ, nguyên bản vị thủ trưởng mình, cũng chính là nhạc phụ của hắn, đem hắn đến núi Thái Sơn, tu luyện thương pháp Tôn gia xuất thần nhập hóa.
Kết quả, hiện tại hắn dằn vặn cúi dầu dưới đám quan văn.


Trang 74# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất