Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 147: Phá Thành!

Chương 147: Phá Thành!



Tham tướng Lý Việt nghiêng mắt, lén lút Tri phủ đại nhân ngồi trên thủ tọa.
Trong lòng suy nghĩ, Tri phủ đại nhân đã hơn sáu mươi tuổi, đội buôn phương nam hôm nay đưa đám vũ nữ này cho Tri phủ đại nhân. Một lão già có thể làm gì?
Lý Việt lắc đầu nghĩ đến tin đồn không biết ai lộ ra.
Nói công phu phía dưới của Tri phủ đại nhân đã sớm phế bỏ, nhưng có một môn khẩu kỹ trôi chảy, có thể làm cho nhiều thê thiếp sung sướng, mặt mũi hồng hào, phây phây.
Nghĩ đến đây, Lý Việt đột nhiên cảm giác thấy đầu lưỡi hơi cay cay, theo bản năng giơ ly rượu lên đè ép.
Văn nhân phía trên đều ca vũ ở ngâm thơ làm phú, thậm chí bày đặt xem múa, đòi viết văn.
Lý Việt vẫn ngồi chỗ mình, không ai gọi hắn lên đọc sách thưởng họa, chính hắn cũng lười lên mất mặt.
Lúc trước hắn và vị cữu ca, Tôn Kiến Minh, ngược lại có thể chơi cùng đánh văn nhân này, cầm kỳ thư họa hắn đều thông hiểu một ít.
Vốn hắn có một tiền đồ tốt đẹp, võ tướng này, nếu có thể thông viết văn, có thể vào được pháp nhãn văn nhân, con đường sau này rộng rãi, thăng quan phát tài.
Chỉ tiếu, Tôn Kiến Minh bị lão mình liên lụy, nguyên bản cha hắn an ổn làm việc, nói không chừng Tôn gia có thêm một danh phận nho tướng nữa. Nhưng làm sao, cha hắn bẩm tấu lên trên, rằng quan văn bắt thủ binh lao dịch như tôi tớ, bị cánh quan văn địa phương chèn ép.
Cũng may bản thân Lý Việt không ham lợi nặng, đời này là tham tướng đã hài lòng, cũng không hi vọng lên nữa.
Nhìn gần đủ rồi, Lý Việt đứng dậy cáo biệt Tri phủ đại nhân.
Tri phủ đại nhân cùng một đám văn nhân đang chuẩn bị dùng tán (Ma Túy), đây là màn quan trọng sau khi đám văn nhân Càn Quốc xong tiệc rượu, mọi người dồn dập sử dụng.
Trên mặt Lý Việt không buồn bực, hắn chào hỏi những người khác, bản thân rời khỏi phòng lớn, hắn còn chưa đi ra, phía sau đã truyền đến những tiếng hát vang.
Quay đầu nhìn lại, thấy nhóm văn sĩ kia, da dẻ đỏ lên, cởi quần áo vũ nữ, có người thậm chí trực tiếp ôm vũ nữ vào ngực bắt đầu…
- A….
Lý Việt chẳng hừ một tiếng, tiếp tục đi ra ngoài.
Ăn uống no đủ, trên mặt nóng hừng hực, Lý Việt dắt ngựa từ hạ nhân, lật người lên, thân thể hơi lay động, kém chút té ngã.
Lần này, hắn kém cố gắng tỉnh táo, hít sâu một hơi, quay đầu liếc mắt hai pho tượng sư tử đá trước cửa nha phủ.
- Khạc…
Một cục đờm đặc bị Lý Việt nhỏ lên sư tử đá. Đương nhiên, hắn chỉ dám làm đến đây để hả giận.
Lập tức, hắn nằm nhoài trên lưng ngựa, nói với hạ nhân mình:
- Về nhà…
Vừa mới định nằm trên lưng ngựa ngủ gật, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng vang không gì sánh được.
- Chuyện gì?
Lý Việt ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, hắn thấy rất nhiều người chạy đến, vừa gọi vừa chạy.
- Bọn họ, bọn họ nói cái gì?
Lý Việt hỏi hạ nhân bên cạnh.
Trên mặt tên hạ nhân đã lộ ra vẻ không dám tin tưởng, quay đầu nhìn về phía Lý Việt, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
- Bọn họ nói Người Yến đánh tới, Người Yến đánh tới rồi!
“Phù phù!”
Lý Việt rơi xuống ngựa, đầu chạm đất, trực tiếp hôn mê bất tỉnh!
- Ô lạp!!!! Ô lạp!!!! Ô lạp!!!!
Từng tiếng xung phong trên, để trong lòng rất khó chịu, nhưng hiện tại không phải lúc dừng lại thay đổi khẩu hiệu.
Kỵ binh đã gia tốc, khí thế đã lên, quyết chí tiến lên!
Móng ngựa như lôi, không giống đối phó thư sinh Hoài Nhai thư viện lần trước, không giống lần đến Thúy Liễu bảo, lần này, là kỵ binh đường đường chính chính xung phong!
Tiến về phía lều vải càng ngày càng gần, bóng người phía trước cũng càng ngày càng gần, tường thành cũng càng ngày càng gần, Trịnh Phàm cảm giác mình máu tươi trong cơ thể, đang không ngừng nóng lên!
Dưới sự kích động, Trịnh Phàm mở miệng hô:
- Ô lạp!
Mấy quản sự dưới cửa thành trước tiên sửng sốt, bọn họ không thể biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Thậm chí, không ít người trong lều đi ra xem trò vui.
Thủ binh vẫn càng đang vận chuyển hàng hóa, ánh mắt hơi trì trệ nhìn về phía đội kỵ binh đang lao đến đây.
Mãi khi đến đội kỵ binh vung mã tấu lên!
Tất cả người trên đường, bất kể ai, hoặc bị chiến mã trực tiếp đạp lên hoặc bị một đao chém xuống.
Tiếng kêm thảm thiết vang lên tại bắc môn, rốt cuộc có người ý thức được gì, thét to:
- Người Yến đánh tới rồi!

- Cha, đó là kỵ binh trấn nào? Cực kỳ to gan!
Tôn Kiến Minh chỉ về kỵ binh xuất hiện đằng trước nói.
Lão Tôn hô hấp bỗng nhiên hơi ngưng lại, hít một hơi thật sâu, la mắng:
- Đó không phải kỵ binh chúng ta, đó không phải kỵ binh của chúng ta.
- Đương nhiên không phải kỵ binh Miên Châu thành, kỵ binh Miên Châu thành chúng ta đã lấy la thay ngựa rồi, làm sao có thể….
Tôn Kiến Minh bỗng nhiên không nói lời nào, hắn thấy cha mình tức giận, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, đồng thời đám kỵ binh xung phong lên, chém giết người ngoài thành, chẳng khác nào chứng mình suy nghĩ của hắn.
- Người Yến?
- Đúng là Người Yến?
- Là Người Yến!!
Câu cuối cùng, Tôn Kiến Minh thét lên.
Lão Tôn chân đạp trường thương, siết chặt trong tay, hắn mở trường thương trong tay, hét con trai mình quát:
- Ngươi nhanh ra lệnh đóng cửa thành, Người Yến muốn công thành!
- Người Yến đến thật rồi ư?
Thấy nhi tử ngây ngốc, lão Tôn đạp một cước.
- Ầm.
Tôn Kiến Minh bị đạp lăn ở trên mặt đất, mới từ trong khiếp sợ khôi phục như cũ.
- Nhanh xuống đóng cửa thành, để Người Yến đoạt Miên Châu thành coi như xong!
Tôn Kiến Minh liên tục lăn lộn chạy hướng về bậc thang bên kia.
Lão Tôn hít sâu hai lần, nhìn tình huống phía dưới thành, trong lòng mát lạnh.
Bởi đêm này có vài đoàn xe va vào nhau, cho nên gần nửa thủ binh Miên Châu thành đều bị gọi đến chuyển hàng.
Bởi vậy, lúc kỵ binh Người Yến tới, kỳ thực dưới cửa thành đã có hơi ngàn thủ binh Càn Quốc!
Nhưng thủ binh, bình thường không thao luyện, mỗi một người mỗi tháng phải lao động, lương bổng bị cắt xén hơn nửa.
Thậm chí, bọn họ dùng cây cuốc, và đòn gánh còn thông thạo hơn dùng đao kiếm.
Bởi vậy, lúc bốn trăm kỵ binh Man tộc tới giết, hơi ngàn thủ binh căn bản không có tác dụng gì, trực tiếp tan vỡ!
Bọn họ nhìn thấy máu tươi, bọn họ nhìn thấy giết người, bọn họ nhìn thấy Man tộc mặc giáp đen, nhìn thấy ánh mắt vô tình kia. Bọn họ đã triệt để tan vỡ.
Bọn họ ném hàng hóa trên vai, bọn họ không tiếp tục để ý những quản sự la lên, bọn họ gần như theo bản năng chạy trốn.
Bản năng nói cho họ biết, trốn vào trong thành có thể an toàn hơn.
Lão Tôn ngẩng đầu nhìn sự tình phát sinh phía dưới, trong lòng bắt đầu tràn đầy tuyệt vọng.
Rõ ràng, kỵ binh Người Yến còn chưa giết tới, nhưng binh lính Càn Quốc đã triệt để tan vỡ rồi.


Trang 75# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất