Chương 148: Lấy Vật Kỷ Niệm!
Lão Tôn nhìn trường thương của mình, tuổi tác hắn đã lớn, khí huyết suy yếu, bắt đầu bị điều động lại.
- Ầm!
Lão Tôn dùng một chưởng vỗ trên lỗ châu mai, vươn mình nhảy xuống thành lầu.
Mũi thương kẹt trên trường thành để thân hình lão Tôn rơi xuống, vẽ ra một đốm lửa.
- Vù!
Lúc này rơi xuống đất, lồng ngực có điểm tưng tức, nhưng hắn đã không lo được những thứ này.
Trường thương trong tay phía sau, cả người bắt đầu chủ động lao về phía trước, đồng thời hô:
- Đừng chạy, theo bản tướng chặn Yến cẩu!
Nhưng mà thủ binh bốn phía không phản ứng hắn, vẫn tiếp tục hướng về cửa thành mà chạy.
Bên trong sóng biển ngàn người, lão Tôn một người độc thân tiến lên, hắn không thể làm được gì.
Hắn mới bị hạ bệ tại Miên Châu thành, bộ hạ cũ của hắn không còn ở đây, mà thủ binh nơi này, hắn vẫn chưa kịp thu chỉnh.
Nếu trước đây, dù cho Yến cẩu thật đánh tới, hắn cũng có lòng tin tụ tập nhân mã dưới trướng chiến với Yến cẩu, nhưng hiện tại hắn căn bản không điều động được binh.
Huống hồ, nhưng người này tay không tấc sắt, còn gọi là binh sao?
Rốt cuộc kỵ binh Man tộc giết tới, liên tục hai đao chém đầu hai thủ binh chạy trốn, vừa vặn đối đấu lão Tôn.
Lão Tôn thôi phát huyết khí quanh thân, trường thương trong tay trực tiếp đâm ra.
Man binh dùng đao đón đỡ, nhưng chỉ cảm giác cánh tay chấn động, mã tấu trong tay lại bị mũi thương đối thương đánh bay.
Lão Tôn lao về phía trước, lực lượng Bát phẩm Võ phu toàn lực đâm một thương.
- Phốc!
Mũi thương xuyên thủng giáp trụ tên Man binh này, tên này Man binh có chút không dám tin tưởng mà cúi đầu nhìn một chút.
- Yến cẩu nạp mạng!
Lão Tôn khẽ quát, trường thương giơ lên, trực tiếp đá bay tên Man binh ra khỏi lưng ngựa.
Ầm!
Thân thể Man binh trên mặt đất giãy dụa mấy lần, bất động.
“Vù!”
Trường thương lão Tôn chống trên mặt đất, nhân cơ hội quay đầu về phía sau.
Hắn hơi sứng sốt, cửa thành kia vẫn chưa đóng lại.
Nhưng thấy được bên trong có người muốn đóng cửa thành, nhưng thủ binh tan vỡ đang ra sức ngăn cản, cộng thêm cửa thành còn lấp nhiều hàng hóa, rất khó đóng lại.
Lão Tôn gầm nhẹ, dưới cái nhìn của hắn, trước mắt đây là một nhánh bộ đội tiên phong của Người Yến, mục đích chính đến đoạt môn, phía sau hẳn có đại quân Yến Quốc!
Nếu tiếp tục trì hoãn, vậy…
Lúc này càng nhiều Kỵ binh Man tộc áp sát lại đây.
Thời khác này, dưới Miên Châu thành xuất hiện cục diện kỳ dị, hơn một ngàn thủ binh đè ép cổng thành, một nháy kỵ binh lao về phía cửa thành.
Đằng giữa có một lão già chen ngang, cầm thương.
Cục diện này không kéo dài lâu, vì mục đích của Trịnh Phàm là cướp của!
Kỵ binh Man tộc xung phong, không đình chỉ!
Trong lúc nhất thời, gần mười tên Kỵ binh Man tộc dáng giục ngựa nhằm phía lão Tôn.
- Yến cẩu!
Trường thương trong tay lão Tôn múa lần nữa, trên người xuất hiện ánh sáng màu nâu, những ánh sáng này còn bám trên trường thương của hắn.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Trường thương như hóa thành Linh xà, ba lần quét ngang, ba tên kỵ binh Man tộc trực tiếp bị ngã ngựa.
Tiếp theo quét ngang dưới đất, trong lúc nhất thời lại có thêm mấy tên Man binh bị ngã ngựa.
Không bao lâu, mười tên Man binh xung phong lên trước, đã bị lão Tôn quét xuống toàn bộ, không chết cũng bị thương.
Nhưng không chờ lão Tôn thở gấp, vòng kỵ binh Man tộc lần thứ hai xung phong lại đây, đồng thời, càng nhiều kỵ binh vòng qua người hắn, mục tiếp rất rõ ràng, chính là nhắm thẳng cửa thành!
- Yến cẩu, đừng chạy!
Trường thương lão Tôn lần thứ hai lật tung hai tên Kỵ binh Man tộc, thân hình bắt đầu cực tốc lùi về sau, đồng thời gầm hét lên:
- Đóng cửa thành!
Sau cửa thành, Tôn Kiến Minh suất lĩnh mười mấy tên thủ thành đang liều mạng nỗ lực đóng cửa thành, nhưng bên ngoài có hơn ngàn người đẩy lao vào trong, cổng thành không cách nào đóng lại.
“Ầm~!”
Một thương tiếp theo của lão Tôn lại hạ một tên Man binh nữa.
Trong lúc nhất thời, tên võ tướng Càn Quốc lão thành này, tự nhiên cho Trịnh Phàm cảm giác lại hình ảnh ngày xưa thấy Sa Đà Khuyết Thạch gõ cửa Trấn Bắc Hầu phủ.
Nhưng thân là Cửu phẩm Võ giả, Trịnh Phàm đã nhận biết được khí huyết đối phương đã gần cạn rồi.
Khả năng lúc đối phương chưa từng già yếu, đúng là cao thủ, nhưng bất luận người nào, cũng không chống đỡ được năm tháng tập kích.
Lương Trình ra tay, lão Tôn liên tục ứng phó hai nhóm Kỵ binh Man tộc về sau, Lương Trình giục ngựa trực tiếp xông qua.
Trường thường lão Tôn lần thứ hai lao ra, va chạm với đao của Lương Trình.
Trong lúc nhất thời, lão Tôn chỉ cảm thấy hai tay chìm xuống, thân hình run lên, không thể đứng trụ, mà lúc này Lương Trình trực tiếp thả người xuống ngựa, đánh về phía lão Tôn.
Lão Tô mục quang phát lạnh, trường thương trong tay vào lúc này trực tiếp đứt ra, hóa thành hai mũi thương, một thương chống lại đao Lương Trình, một thương khác đâm vào bụng hắn.
Nhưng thể phách Lương Trình lại giống như cương tinh, mũi thương kia dĩ nhiên không thể đâm vào thân thể đối phương, ngược lại cổ tay lại phát ra âm thanh vang giòn.
Thể phách cương thi cường hãn, khủng bố như vậy!
Huống hồ, Lương Trình cũng không đơn thuần, thực lực một bước khôi phục, xác thực nói, huyết thống của hắn, cũng phải nửa bước thức tỉnh.
Thừa cơ hội này, đao trong tay Lương Trình bổ về phía cổ lão Tôn.
Nhưng lúc này, lão Tôn bỗng nhiên gầm thét giận dữ, trong viền mắt có máu tươi tràn ra, ánh sáng màu nâu trên người đại phóng, mũi thương đâm vào bụng Lương Trình cũng phát sáng lộng lẫy.
- Phốc!
Mũi thương kia đã đâm vào cơ thể Lương Trình.
Lão Tôn cắn răng, con ngươi đỏ thẫm nhìn chằm chằm Lương Trình.
- Yến cẩu, nạp mệnh…
Hai tên Kỵ binh Man tộc giết tới, mỗi người một bên, chiến mã gào thét, hai người đồng thời hạ eo, xuất đao.
- Phốc!
Lúc lão Tôn đang giằng co với Lương Trình căn bản không cách nào nhúc nhích, sau một khắc, đầu của hắn bị trảm xuống.
Trong không trung, hắn nhìn thấy cổng thành phía sau vẫn không đóng lại.
- Đùng!
Đầu hắn rốt cuộc rơi xuống đất.
Tấm mắt lão Tôn bắt đầu từ từ mơ hồ tối dần, hắn biết Miên Châu thành đã xong.
Đồng thời hắn cũng mệt mỏi rồi.
- Ngươi có bị thương không?
Trịnh Phàm nhìn về phía Lương Trình.
Lương Trình lắc đầu một cái, nói:
- Đa tạ chủ thượng quan tâm, ta không sao.
Nói xong, Lương Trình một lần nữa xoay người lên ngựa.
Lúc này, Trịnh Phàm nhìn thấy một tên Man binh bị thương ngã xuống đất lúc trước lại đi đến trước đầu ông lão kia, khom lưng đem đầu của ông lão ôm lên.
Con mắt Trịnh Phàm híp lại, dùng tiếng Man nói:
- Ngươi đang làm gì?
- Chủ nhân, hắn chính là dũng sĩ chân chính, người Man chúng ta kính trọng dũng sĩ, dù cho hắn là kẻ địch của chúng ta.
Trịnh Phàm gật đầu nói:
- Ta lệnh cho ngươi mang hai mươi người, đem tộc nhân bị thương, tộc nhân chết trận trở về, đến chỗ sườn đất cũ lúc chúng ta nghỉ ngơ, chờ chúng ta trở về.
- Tuân lệnh, chủ thân.
Trịnh Phàm đưa tay chỉ thi thể ông lão kia.
- Để hắn toàn thây, trước tiên cho hắn an táng, hắn là người Càn Quốc, nên chôn cất tại đây.
- Đúng rồi chủ nhân.
Lương Trình một cái tay che bụng một cái tay nắm đao, mở miệng nói:
- Chủ thượng, binh lực của chúng ta, không thủ được nơi này, người Càn Quốc trong thành, đại khái cho rằng chúng ta là quân tiên phong, phía sau còn có đại quân, cho nên mới sợ sệt hoảng loạn đến mức độ này. Một khi bọn họ tỉnh ngộ lại, phát hiện chúng ta chỉ có chút nhân mã này, khả năng…
- Ta còn không ngây thơ đến loại trình độ đó, nhưng ít ra, phải lấy thứ gì đó, chứng minh chúng ta đã vào thành!
Ra lệnh một tiếng, hơn ba trăm kỵ binh Man tộc dưới Trịnh Phàm suất lĩnh vọt thẳng vào trong thành, bọn họ không phân tán ra cướp đoạt, cũng không có ý đồ đi chiếm cứ cửa hàng, nhà kho trong thành. Trên đường đi tiêu diệt đám người ô hợp về sau, tiến thẳng đến cổng phủ nha.
Trịnh Phàm ngẩng đầu, liếc mắt nhìn bảng hiệu trên cửa phủ nha, nói với Lương Trình:
- Đến lấy vật kỷ niệm.
Lương Trình lại mở miệng nói:
- Hi vọng không phải toà Kê bảo.
Trịnh Phàm lập tức trừng mắt, nói:
- Khép cái miệng xui xẻo của ngươi lại.
Trang 75# 2