Chương 149: Thu Đội!
- Phá cửa!
Trịnh Phàm ra lệnh một tiếng, tự có Man binh tiến lên mở cửa.
Đại môn phủ nha không vững chắc, chí ít so với cửa thành Miên Châu thành mà nói, không tính gì.
Có điều, sau cửa hiển nhiên có người chống đỡ phía sau, trong lúc nhất thời, các Man binh không thể phá đại môn này ra.
Lương Trình giơ tay lê, trầm giọng nói:
- Cung!
Man binh bên người bắt đầu giương cung lắp tên, kỹ năng thiên phú của Man tộc chính là kỵ xạ, đây chính là bản lĩnh của bọn hắn từ lúc sinh ra.
Dưới mệnh lệnh của Lương Trình, những Man binh bên người lập tức thúc ngựa về sau một khoảng cách, sau đó nâng cung.
- Vù!
Một vòng bắn xuống, bởi vì liên quan đến góc độ, muốn bắn trúng người sau cửa căn bản không thể, nhưng trong sân vẫn truyền tới tiếng kêu thảm thiết.
- Yo, trong sân đúng là không ít người.
Khóe miệng Trịnh Phàm lộ ra ý cười.
Tin tức Yến quân vào thành, kỳ thực rất nhanh sẽ truyền khắp toàn thành, mà phủ nha trong lúc nhất thời sẽ trở thành nơi cho người ta cảm giác an toàn nhất, người đến tị nạn, đều tụ tập bên trong phủ nha.
Phá cửa về sau, Trịnh Phàm không trì hoãn, trực tiếp lĩnh quân giục ngựa đi vào, chẳng khác gì tiêu diệt đám người trong phủ kia rồi.
Bắn tên không phải sát thương những người chắn cửa, mà thông qua tiếng kêu thảm thiết của người khác, đánh đổ tinh thần của họ.
Rốt cuộc, đám người bên trong phủ nha không biết binh lực thật sự của nhóm người mình, còn tưởng rằng đại quân Yến Quốc đã vào thành rồi.
Xác thực mà nói, trong thành trì này, cho dù thủ binh không thể chặn được, nhưng hộ vệ các gia tộc tụ tập một thoáng, vẫn có thể huy động cả ngàn người.
Khi nhân số sáng tỏ về sau, một đám người bị dọa trước đó sẽ lần nữa tập trung phản công.
Cái này chính là nguyên nhân lúc trước Trịnh Phàm nói bọn hắn không nên chiếm tòa thành này, không cần Càn Quốc điều binh từ nơi khác đến, ngay cả người tòa thành này cũng khiến bọn hắn không đỡ nổi.
Đồng thời, cái này cũng chính là nguyên nhân sau khi Trịnh Phàm vào thành, trực tiếp suất quân tới nha phủ, nếu không chiếm thành này, nhưng đã nhảy vào thành, làm thế nào cũng phải mang chiến lợi phẩm trở về, cái này chứng minh bọn hắn đã tới, đã từng chiếm được thành.
Nói chung, theo kiểu bổ "Yến Quốc đại quân" đã vào thành tự mình đe doạ, hơn nữa trong sân có người trúng tên phát ra kêu thảm thiết, đám người hắn cửa kia, hẳn trực tiếp tan vỡ rồi.
- Ầm!
Đại môn phủ nha, lập tức bị phá tan.
Các Man binh xuống ngựa xung phong vào trong, bên trong trong lúc nhất thời gào khóc thảm thiết, có một ít người can đảm vẫn cầm vũ khí, nhưng rất nhanh bị Man binh mang giáp trụ tới xử lý, phần lớn chọn nằm trên đất quỳ hàng, hoặc… Nhận mệnh rồi.
Quân địch đã công phá thành, ở đây chống lại làm cái gì, phần lớn người thấy, chống lại là việc vô dụng.
Đồng thời, Càn Quốc thái bình quá lâu, lâu đến một thế hệ này cho dù ở biên trấn, nhưng căn bản không trải qua chiến hỏa.
Cục diện bên trong, rất nhanh bị khống chế.
Trịnh Phàm xuống ngựa, đi vào phủ nha, Lương Trình cùng sau lưng Trịnh Phàm.
Trước mặt Man binh, những người này không dám lỗ mãng, chỉ có lúc Trịnh Phàm đi tới, một đám người có tâm tư bắt đầu lung lay quan sát Trịnh Phàm.
Có điều, đối với những con cá nhỏ này, Trịnh Phàm căn bản không hứng thú gì.
Trình độ buông thả quân đội của Càn Quốc đã người ta trố mắt ngoác mồm, thậm chí Trịnh Phàm còn cảm thấy, bởi vì năm đó sơ đại Trấn Bắc Hầu vì không được triều đình viện binh do đó tiếc nuối không cách nào đánh tới Kinh đô Càn Quốc, nếu đặt trong trăm năm sau, nếu sơ đại Trấn Bắc Hầu có thể phục sinh, dựa vào số lượng thủ hạ ngày xưa, có khi có thể giải quyết hết thảy rồi.
Môt kẻ địch chân chính của vương triều, vĩnh không phải địch quốc dã man mạnh mẽ, mà là… Thời gian.
Trong lòng vừa nghĩ, tâm tư vừa tiếp tục đi vào trong, nhưng khi Trịnh Phàm sắp bước vào hậu viên, trên mặt hắn vẫn biểu hiện bình tĩnh tự nhiên, rốt cuộc buông lỏng.
Hắn nghe được tiếng ca. Nói là tiếng ca, nhưng phần lớn ngâm xướng từ.
Có chí lớn kịch liệt một giọng bi phẫn khó để phát tiết,
Có có tài nhưng không gặp thời, quốc gia đường cùng tình khó tự ức,
Có gian nịnh châm chọc giữa đường quốc đem không quốc,
Có hoài cảm cao ốc đem khuynh nước sông ngày một rút xuống,
Trịnh Phàm dừng bước, quay đầu nhìn về phía Lương Trình, nói:
- Không ngờ, quan văn Càn Quốc, vẫn có chút khí tiết.
Lương Trình cũng hơi bị xúc động, hắn không kìm lòng được mà cúi đầu liếc mắt nhìn vết thương trên bụng mình, trong lòng lần thứ hai hiện ra hình ảnh lão già đi ngược dòng người, cầm trường thương ngăn chặn đoàn kỵ binh Man tộc.
- Có lẽ, nếu Càn Quốc không bị diệt mà nói…
- Ai da.
Trịnh Phàm cũng thờ dài.
Lúc này Lương Trình xoa dịu bầu không khí, nói:
- Chí ít, vẫn có chút cảm giác thành công, bất kể như thế nào, dù sao cũng hơn quét một tòa bảo trại rẻ rách kia.
- Khỏi nói cái này, nhắc đến tiết khí, chuyện này trở về phân phó trước, nói toàn bộ cho Người mù Bắc, để hắn bố trí sau lưng cho chúng ta.
- Đúng, chủ thượng.
- Vào xem một chút đi, để chúng ta đi xem một chút khí khái văn nhân chân chính thế nào?
Trịnh Phàm nhấc chân đi vào, kỳ thực bên trong đã có Man binh khống chế cục diện, nhưng sau khi Trịnh Phàm đi vào, mí mắt không khỏi giật giât.
Lương Trình cũng dừng bước, nhìn tình cảnh trước mắt, bỗng nhiên cảm giác thương thể dưới bụng mình, càng đau rồi.
Trịnh Phàm nhìn thấy một đám quan văn, dù cho ở bốn phía có Man binh hung thần ác sát nhìn kỹ, vẫn làm theo ý mình, vừa tận tình hát vang, vẫn trần truồng ca hát, vẫn không biết sự tình trước mắt thế nào?
Bọn họ đang phê, không thể dừng được nữa rồi.
Những vũ nữ bị bọn họ mạnh mẽ đè ép mở thịnh tiệc, không uống tán, lúc bên ngoài truyền đên tiếng la giết, các nàng vẫn không cảm thấy gì, nhưng đợi đám người Man binh đi vào, đám vũ nữ dồn dập phát ra rít gào co quắp trốn trong góc phần lớn.
Lão gia, quan văn không tìm được vũ nữ, nhưng bản thân vẫn cao hứng, không kịp nhớ nhiều, vẫn bắt đầu…
Thậm chí vị Tri phủ đại nhân, còn chủ động hướng đến dựa vào lòng một tên Man binh.
Man binh dáng vẻ hậm hực không làm gì được, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Trịnh Phàm.
Hắn hi vọng Trịnh Phàm có thể hạ lệnh, bởi hắn không nhịn được muốn cầm đao chém chết lão già trước mắt này rồi!
Trịnh Phàm hít sâu một hơi, sau đó nghiêng mặt sang một bên, nhìn về phía Lương Trình bên cạnh mình.
Lương Trình hơi nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, vết thương, đau quá, đau đến để Trịnh Phàm xấu hổ truy cứu hắn miệng xui xẻo.
- Được rồi, hôm nay tinh thần ta sáng khoái không chấp nhặt.
- Chủ thượng… Anh minh.
- Chúng ta mất công không trở về nhà ngủ, chạy đến Càn Quốc công thành vì cái gì? Chẳng lẽ giúp Càn Quốc quét đồi trụy, cố ý đến trừ sâu hại hay sao?
Trịnh Phàm tự nhiên nhìn thấy Ngũ Thạch tán trên bàn còn sót lại, món này hắn biết, lúc hắn bản thân hắn suýt chút nữa ăn cái này, cảm ứng khí huyết.
Vật này có tác dụng mạnh hơn heroin, tác dụng phụ cũng đáng sợ hơn, bởi vì bản thân món đồ này có nhiều hợp chất kim loại bên trong, dùng nhiều dễ bại liệt, mất trí nhớ.
Đồng thời, món đồ này dễ khiến tâm thần người ta ảo giác, nhìn đám quan văn này chơi thuốc này là biết…
Trịnh Phàm thật sự không nhìn nổi nữa rồi, hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, xoay người, dùng Man ngữ hạ lệnh:
- Tất cả giết hết, cắt đầu mang đi.
- Đúng, chủ thượng!
Man binh bên trong phòng khách, nhiệt tình đồng ý, bọn họ đã sớm không nhịn được, dồn dập muốn rút đao chém người.
Man tộc dã man, trình độ văn minh không cao, nhưng trình độ văn minh cao, có thời điểm chưa chắc làm việc tốt.
Lương Trình đứng bên người Trịnh Phàm, mở miệng hỏi:
- Chủ thượng, phía dưới?
Trịnh Phàm nhìn về phía Lương Trình, đối với hắn lườm một cái, tức giận nói:
- Thu đội, về!
Trang 76# 1