Chương 153: Bắt Con Tin
- Chủ thượng, nghỉ ngơi nửa giờ sau, chúng ta từ phía nam quấn một vòng, đi về lỗ hổng lần trước.
- Cái này gọi là xuất kỳ bất ý?
- Nhân số chúng ta ít, đây là thế yếu của chúng ta, coi như trước kia chúng ta chiếm ưu thế. Kỳ thực, nếu để những Man binh chết trận và Man binh bị thương ném xuống, tốc độ của chúng ta có thể nhanh hơn.
Trịnh Phàm nghe vậy, lắc đầu một cái, nói:
- Hiện tại còn chưa tới mức kia, kỳ thực chiến mã chúng ta đầy đủ, mang theo di thể và người bị thương, có thể duy trì sĩ khí.
- Chủ thượng anh minh.
Kỳ thực Lương Trình đang kiến nghị, tiếp thu hay không do quyết định của Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm lại nhỏ giọng nói:
- Coi như muốn ném người bị thương xuống, cùng cần phải chờ những người bị thương chủ động cam tâm tình nguyện lưu lại ngăn chặn đoạn hậu. Tốt nhất để bọn họ xách đao lên cổ mình, bảo chúng ta không đi thì bọn họ sẽ tự sát. Sau đó ta sẽ rơm rớm nước mắt, nhìn ngược lại như thể lưu luyến không muốn rời.
Lương Trình: “…”
- Kỳ thực, ta không hi vọng như vậy.
- Ta cũng không hi vọng như vậy, ban đầu ta còn chút khúc mắc đối với họ, đồng thời đánh giặc xung phong về sau, ta đột nhiên cảm giác thấy chính mình trước đây nhận thức chút quá phiến diện rồi.
Đúng lúc này, có một tên Man binh giục ngựa lại đây, xuống ngựa vể sau, hành lễ đối với Trịnh Phàm, bẩm báo:
- Chủ thượng, hướng đông bắc cách đây năm dặm xuất hiện một đoàn ngựa thồ.
- Đoàn ngựa thồ? Là đội buôn sao?
Một đường biên cảnh Càn Quốc, kỳ thực không có nhiều nhân khẩu, đại khái vì trăm năm trước sơ đại Trấn Bắc Hầu suất Thiết kỵ san phẳng ba quận biên cảnh Càn Quốc.
Sau đó, Càn Quốc dứt khoát đem ba quận kia tạo thành tiền tuyến chiến tranh, không di dân về phía này, đỡ về sau lại tiện nghi Yến Quốc.
Cho nên, phía bắc của Càn Quốc, trên căn bản đều là quân hộ, có chút tương tự với Trấn Bắc Hầu phủ.
Có điều do thông thương mậu dịch, những năm này đội buôn bắt đầu xuất hiện nhiều.
- Hồi bẩm chủ nhân, không giống như là đội buôn, trong đội ngũ xe ngựa, hình như vận chuyển quý nhân.
Trịnh Phàm nghe vậy, nhìn về phía Lương Trình, nói:
- Chúng ta đi xem?
Lương Trình nhìn về phía đồn kỵ kia, hỏi:
- Hộ vệ có bao nhiêu người?
- Không đến một trăm.
Lương Trình gật gù, đối với Trịnh Phàm nói:
- Chủ thượng, ngài quyết định đi.
…
- Oa, cha thật giỏi, sáng sớm trời còn chưa sáng để chúng ta hai mẹ con thu dọn đồ đạc về nhà, người ta mệt chết rồi.
Bên trong xe ngựa, một thiếu nữ mười sáu tuổi nhìn quý phụ tầm ba mươi tuổi oán giận nói.
- Ngươi nha, không còn nhỏ nữa, đã đến tuổi lấy chồng, làm sao còn không hiểu chuyện như vậy, nhờ cha ngươi cấp báo, nói một chút phía tây Miên Châu thành hình như xảy ra chuyện, cha ngươi là lo lắng chiến sự sắp nổi lên, trước tiên đem hai mẹ con chúng ta trở về đảm bảo an toàn.
- Muốn đánh trận rồi? Chẳng lẽ Người Yến đánh?
Phu nhân nghe vậy, hơi nhíu mày, nói:
- Chỉ mong không phải vậy.
Nhưng Càn Quốc ở phía bắc, trừ bỏ Người Yến, còn có kẻ xâm lược nào đây?
Không có khả năng Man tộc vượt qua toàn bộ Yến Quốc tới Càn Quốc đến đánh cướp chứ?
- Vậy hiện tại chúng ta đi, có thể…. Hay không?
Nội tâm thiếu nữ nghĩ đến đánh trận, vẫn sợ sệt nói.
- Nha đầu ngốc, Miên Châu thành cách xa chỗ chúng ta, bên kia xảy ra chuyện, một chốc một lát không thể lan đến chỗ chúng ta, ngược lại ngươi, nữ tử đến tuổi lấy chồng vẫn ngốc, khi gả vào nhà người ta bị người ta nói lời dèm pha, thời điểm ta và cha ngươi sẽ bị người ta chê cười không dưỡng giáo hài tử.
- Con gái không muốn lấy chống. Tư Đồ gia tên kia, con gái năm ngoái từng thấy, có vẻ bệnh tật, trời đông giá rét mặt áo đơn bac, ho khặc ra máu, không phải đầu óc có vấn đề sao?
Phu nhân thở dài, có chút bất đắc dĩ nói:
- Đó là khí phách văn nhân đi, dù cho mùa đông cũng yêu thích bạch sam phiêu phiêu, một bên chảy nước mũi một bên cầm quạt gió.
- Mẹ, con gái không muốn gả cho kẻ ốm yếu, thời điểm con gái nằm phía trên có thể đè chết hắn hay không?
- Ngươi… Ngươi là con gái chưa lấy chống, trong miệng ăn nói linh tinh gì đó, ai dạy ngươi những thứ này, là ai!
- Mẹ, là ta buổi tối nhìn lén ngươi cùng cha...
Phu nhân: “…”
Mặt phu nhân, lúc này đỏ bừng.
- Âm thanh của mẹ lớn như vậy, con gái không chú ý cũng khó..
- Thôi, không nói nữa!
Phu nhân không chịu được, đưa tay kéo rèm xe ngựa, để gió mát làm nàng đỡ hổ thẹn.
Hết cách rồi, bản thân dạy dỗ đến con gái, ngươi cũng không thể hạ lệnh để người ta bóp chết!
- Mẹ, ta…
- Mẹ van cầu ngươi, đừng nói nữa.
- Mẹ, con giá không muốn gả cho tên tiểu tử Tư Đồ gia kia, con gái muốn giống mẹ, lấy một người chồng hảo hán tử.
Nói đến tiêu chuẩn chọn chồng của mình, thiếu nữa hơi ngượng ngùng đem tầm mắt của chính mình ngó ra phía ngoài xe ngựa, hơi vui vẻ nói:
- Mẹ, con gái nghĩ con gái đã tìm được vị hôn phu kia!
Bên ngoài cửa sổ xa xa, vừa vặn thấy được Lương Trình cưỡi ngựa lao nhanh!
- Cái gì?
Phu nhân hơi ngạc nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ xe ngựa, vào lúc này, hộ vệ bốn phía bỗng nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi:
- Có địch tấn công!
Xe ngựa trang sức quá mức sáng rõ, bất luận điêu khắc bên ngoài, hay vải che, đều cực kỳ tinh xảo.
Cái này rất phù hợp với thẩm mỹ Càn Quốc, trên con đường theo đuổi nghệ thuật và phẩm chất cuộc sống.
Xe ngựa hình thể nhỏ con, bên ngoài trang trí màu đỏ, khả năng cao bên trong xe ngựa chính là quý nhân nữ tính.
Thời điểm các Man binh đánh tới chớp nhoáng nhìn thấy chiếc xe ngựa kia, mỗi một người đều hưng phấn đến điên rồi.
Kỳ thực, đối với bọn hắn mà nói, tộc nhân chiến hữu tử vong, đã sớm là chuyện quen thuộc, Hình Đồ bộ lạc bên trong hoang mạc vốn là bộ lạc làm bia đỡ đạn.
Sở dĩ, bọn họ sẽ không vì chuyện này mà bi thương quá mức, bọn họ cũng tin rằng, bản thân sớm muộn sẽ có ngày chết trận, sẽ đến thượng nguồn sông Hằng đoàn tụ cùng bạn bè đã chết.
Nhưng cướp nữ nhân đối với Man tộc trên hoang mạc mà nói, không hề nghi ngờ là chuyện hết sức trọng đại!
Man tộc hoang mạc cho tới nay đều có phong tục cướp cô dâu, đạo lý cơm của người ta thơm hơn cơm của mình, vợ người ta ngon hơn vợ mình.
Cướp cô dâu, ở trong mắt người tộc Man, tượng trưng của sự anh dũng hùng tráng, đảm bảo một bộ lạc có thể phát triển thịnh vượng phát đạt.
Nghiên cứu nguyên nhân căn bản, chủ yếu do hoàn cảnh sinh tồn tại hoang mạc quá khắc nghiệt, nữ nhân trong hoang mạc, nói là người, kỳ thực càng giống một loại tài sản hơn.
Trên hoang mạc đến nay còn có truyền thống cha chết con kế, huynh chết đệ kế, truyền thống này kế thừa không chỉ là kế thừa gia sản, đồng thời còn kế thừa Mẫu Thân và Chị Dâu.
Trịnh Phàm rất khó hiểu nổi mấy tên thủ hạ người Man này tự sung sướng phấn khởi như trúng xổ số, hắn sở dĩ đến đây, không phải thử vận may.
Nhưng ở bắc địa, người có thể loại xe ngựa sang trọng này, hơn nữa còn có nhiều hộ vệ như vậy, vừa không mang theo hàng hóa, đây nhất định là quý nhân không cần nghĩ rồi.
Nếu có thể bắt được, tương đương trong tay mình có thêm một con tin.
- Chủ thượng, ngài suất trăm người phụ trách áp trận, thuộc hạ mang đội đi chiến.
Trang 78# 1