Chương 157: Ma Hoàn Phụ Thể
Đột nhiên, Trịnh Phàm chỉ cảm thấy cơ thể lạnh cả người, phảng phất trong nháy mắt này, hắn bị ném vào bên trong hầm băng.
Tiếp theo có các loại khí tức tai ách, nguyền rủa, ôn dịch, đau khổ vân vân nồng nặc tới.
Có điều, lúc đó lúc đó Sa Thác Khuyết Thạch trực tiếp đem cỗ khí tức mãnh liệt đáng sợ trấn áp trở về.
Nhưng hiển nhiên, quý phụ trước mặt này, không có thực lực này
Loại cảm giác bồng bềnh tỏa nhiên không chân thực kia cấp tốc bị hàn ý lạnh thấu xương thay thế.
Lúc quý phụ kia vừa mới cầm đao Trịnh Phàm, trong con ngươi Trịnh Phàm, bỗng nhiên có hắc hỏa bốc lên.
- Vù!
Quý phụ kia chưa kịp đưa đao hướng về cổ Trịnh Phàm, cổ của quý phụ kia đã bị Trịnh Phàm trước dùng tay trói lại!
Sau đó, cả người Trịnh Phàm từ tư thế nằm trực tiếp đứng dậy, mãnh liệt, cấp tốc.
- Ầm!
Quý phụ bị tàn nhẫn mà té xuống đất, quý phụ trong mắt không dám tin tưởng, lúc trước nàng đã xác nhận người đàn ông trước mắt này, khẳng định trúng chiêu rồi!
Động tĩnh này trong chớp mắt, đã kinh động toàn bộ Man binh bên cạnh, lúc trước bọn họ còn tưởng rằng nơi này sẽ có trò hay.
Nhưng lúc động tĩnh lớn như vậy truyền đi, mọi người cấp tốc tỉnh lại, sự tình tuyệt đối không đơn giản như vaauyj.
Trịnh Phàm hơi cúi đầu, nhìn quý phụ bị mình khống chế nằm trên mặt đất, đầu nhẹ nhàng vừa nghiêng, trong cổ họng, phát ra một tiếng cười non nớt:
- A. . . Ha ha. . .
- Ngươi muốn giết cha ta, ta có thể làm bộ không nhìn thấy, nhưng ngươi muốn làm mẹ ta, ta lại không thể chấp nhận!
Nguyên bản thanh âm lanh lảnh như âm thanh tự nhiên, nhưng lúc này, lại như tiếng ma quỷ nỉ non.
Lúc này các Man binh nghe được động tĩnh đuổi tới, đều theo bản năng mà lùi lại mấy bước, mang theo ánh mắt hoảng sợ nhìn chủ nhân của bọn họ.
Kỳ thực, bởi vì Người mù Bắc lặp đi lặp lại việc tẩy não bọn hắn, dẫn đến bọn họ hoảng sợ vị chủ nhân Trịnh Phàm này từ trong tiềm thức, nhưng trước mắt, loại hoảng sợ trong tiềm thức kia như bị truyền đến trong thực tế.
Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, nếu như lúc này là ở Thúy Liễu bảo, bọn họ đều sẽ theo bản năng mà quỳ xuống, bái lạy.
So với văn minh bốn nước phương đông còn lại, Man tộc Thần chỉ kỳ thực rất đơn nhất, Man Thần chí cao vô thượng trong lòng bọn hắn là duy nhất, không có vị Thần thứ hai, cũng bởi vậy, nhưng hình tượng Thần chỉ khác, kỳ thực đều là hình tượng Ma quỷ phản diện.
Nói đơn giản hơn nữa, câu chuyện thần thoại xưa của Man tộc, chính là Man Thần một mình đối kháng với ma quỷ đầy trời, cái kỳ mở rộng nghĩa ra chính là Man tộc sùng bái đối với ma quỷ.
Con mắt Trịnh Phàm, khi thì thanh minh khi thì âm trầm, tựa hồ đang không ngừng thay đổi.
- Ma Hoàn!
Lúc này Lương Trình đi tới, ở sau thân thể hắn, thiếu nữ kia bị trói quỳ trên mặt đất.
Kỳ thực không thể trách Trịnh Phàm cùng Lương Trình sơ sẩy, bởi vì không ai ngờ tới, hai mẹ con quý tộc tùy cơ cướp được, lại có thủ đoạn như vậy.
Trịnh Phàm quay đầu, nhìn về phía Lương Trình, cười cợt, nói:
- Ngươi chính là phế vật…
- …
Lương Trình.
Đây là giọng trẻ con, Lương Trình rõ ràng, Ma Hoàn đang khinh bỉ hắn.
Tuy bên trong Thất đại Ma Vương, Ma Hoàn lười nhác nhất, nhưng địa vị của hắn, lại cao thượng nhất.
Cái này không chỉ bởi Ma Hoàn chính là tác phẩm chủ bút của Trịnh Phàm, nguyên nhân chân chính ở chỗ, bản thân Ma Hoàn, chính là kết quả tên biến thái Trịnh Phàm dùng môt loại hình thức tư duy vặn vẹo sáng tạo một cách biến thái cực đoan nhất!
Trịnh Phàm cúi đầu, lần thứ hai nhìn quý phụ dưới thân mình, lòng bàn tay bắt đầu có từng sợi từng sợi khói đen tràn ngập ra, trên mặt quý phụ lúc này lộ ra vẻ hoảng sợ, thân thể kịch liệt run rẩy.
- A!
Trịnh Phàm hé miệng, đối với nàng gầm nhẹ một tiếng, bản thân như đang hường thụ loại dằn vặn vui thú này.
Đột nhiên, thân thể Trịnh Phàm run rẩy một hồi, khí tức trên ngưởi rơi vào hỗn loạn.
Lương Trình đứng bên cạnh rõ ràng, đây chính là lúc Trịnh Phàm bắt đầu một lần nữa khống chế thân thể lấy lại quyền chủ đạo.
Nhưng để Lương Trình hơi bất ngờ chính là, sau khi hỗn loạn ngắn ngủi, khí tức tà ác trên người Trịnh Phàm lại bổ sung.
- Răng rắc!
Trịnh Phàm vặn gãy cổ quý phụ, sau đó đứng lên.
Quá trình dằn vặt lúc trước, bị mạnh mẽ rút ngắn rồi.
- Mẹ…
Thiếu nữ nhìn thấy tình cảnh này, vừa mới chuẩn bị gọi, đã bị Man binh bên người dùng thanh đao đập trúng sau gáy, trực tiếp ngất đi.
Trịnh Phàm uốn éo cái cổ, hai tay chống ra, lại chậm rãi thả xuống, hai chân tựa hồ không hài hòa, lúc hướng về phía Lương Trình, hiện ra loại hoạt bát quỷ dị.
Hắn tựa hồ đang thích ứng với bộ thân thể này, như một đứa bé đang làm quen với đồ chơi mới của mình.
Rốt cuộc, hắn đi tới trước mặt Lương Trình, Lương Trình rất nghiêm túc nhìn Trịnh Phàm, mở miệng nói:
- Rời khỏi thân thể của chủ thượng!
Trịnh Phàm nhếch môi, như đang cười, đồng thời chỗ yết hầu rung lên:
- Phế. . . Vật. . .
Mười ngón tay Lương Trình bắt đầu từ từ mọc ra, được rồi, cho ngươi mặt mũi ngươi không nể mặt đúng không?
Đúng lúc này, màu đen trong tròng mắt bắt đầu nhạt đi, khí tức trên người bắt đầu rung lên, Lương Trình dừng một chút, hỏi:
- Lại tới!
- A Trình, ta tin hắn.
Trịnh Phàm mở miệng nói.
Lần này là âm tjhanfh của Trịnh Phàm, Lương Trình khẽ cau mày, âm thanh lúc trước cho thấy Trịnh Phàm kỳ thực đã đoạt lại quyền khống chế thân thể mình.
Tin hắn, tin hắn cái gì?
Sau một khắc, hai mắt Trịnh Phàm lần nữa bị màu đen thôn phệ, trong tầm mắt lúc này của Trịnh Phàm, lại trắng xám.
Bên trong thị giác của hắn, thậm chí bên trong còn mang theo khí tức khô bại, trong thị giác của hắn, thế giới không có thứ gì đáng lưu luyến.
Con mắt là cửa sổ tâm thần, cái này kỳ thực là nội tâm chân thực Ma Hoàn hiển hiện ra.
Trịnh Phàm dùng tay run rẩy, chậm rãi giơ lên, chỉ mặt Lương Trình, đầu ngón tay chạm vào chóp mũi Lương Trình, đồng thời, trong cổ họng lần thứ hai phát ra âm thanh nói:
- Phế. . . Vật. . .
Lần này, Lương Trình bình tĩnh nhìn Trịnh Phàm, không hề tức giận, mở miệng nói:
- Vậy ngươi, chứng minh cho ta xem đi.
Trịnh Phàm mở miệng lần thứ hai, đã đến độ cong cực hạn.
Hai tay của hắn, bắt đầu rủ thấp xuống, rũ ở hai bên thân thể.
Hai chân đầu gối, bắt đầu hơi uốn lượn.
- Bạch!
Thân thể một bên, mặt hướng phía nam, tiếp theo, hai chân đột nhiên đạp đất!
- Ầm!
Giống như mũi tên rời khỏi cung, trực tiếp lao về phía nam!
Bay nhanh 200 mét về sau, Trịnh Phàm bỗng nhiên dừng bước, cánh tay phải như người rối rất máy móc vung nửa vòng, cuối cùng nắm đấm nện xuống đất.
- Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp truyền đến, mặt đất bị đập lõm thành hố, đồng thời bùng đất bắn tung tóe, kèm theo một mảng lớn huyết sương.
Lúc nhìn thấy huyết sương, sắc mặt Lương Trình nhất thời biến đổi, lập tức quát to:
- Toàn bộ lên ngựa!
Ở bên hố đất, bóng dáng Trịnh Phàm hiu quạnh đứng nơi đó, hai tay vẫn rủ xuống, nhìn về phía sau.
Đằng sau hắn, Lương Trình chờ toàn bộ Man binh lên ngựa, Trịnh Phàm nhếch môi, dùng khẩu hình không tiếng động nói:
- Phế. . . Vật. . .
Lần này, Lương Trình không chỉ không tức giận, thậm chí trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Bản thân hắn tự xưng là chuyên gia cầm binh, bên trong Thất đại Ma Vương, người chân chính có kinh nghiệm mang binh, chỉ có một mình hắn.
Tiết Tam là thích khách độc lai độc lãng, A Minh là quỷ hút máu, Phiền Lực là một tên tay chân cộc lốc, nhưng lần này hắn lại phạm sai lầm không thể chấp nhận.
Đối phương có thể tiềm tàng ở trong bùn đất, khẳng định dùng thủ đoạn đặc thù, nhưng mình không thể phát hiện, đây chính là lỗi lầm của hắn.
Hắn hẳn nên biết, đây là một. . . Thế giới đặc thù.
Mà lúc hắn bố trí, lại hoàn toàn rập khuôn theo kinh nghiệm trước đây.
Bản thân hắn, tự nhận mình phế vật, rác rưởi.
Có điều, lúc này không phải thời điểm hối hận, Lương Trình nhìn Trịnh Phàm, nói một cách chính xác, đây chính là Ma Hoàn đang chiếm cứ thân thể Trịnh Phàm.
Trang 80# 1